Linh Quân nhìn Hán Trung đang nghiêm túc xem tin tức bỗng cảm thấy là lạ liền hỏi, "Cậu chủ, hôm nay định trở thành người uyên bác à?"
Hán Trung nhếch môi tỏ ý khinh bỉ, lười nhác đáp, "Tao coi con cẩu xám đó chịu mức án gì, nếu là tử hình thì đến thăm lần cuối."
Linh Quân cười, ngồi xuống bên cạnh gã, cả hai cùng chăm chú nghe tin tức. Quách Lâm vì các tội trạng của mình vi phạm nặng nề đến vấn đề đạo đức nên bị tuyên án tử hình, còn về Lộ Mãn Huyền vì đã hợp tác giúp đỡ trong quá trình điều tra nên được giảm tội, mức án gã nhận là chung thân.
"Ây da.... Cẩu xám đó của cậu chủ không chết được rồi, mạng còn dài lắm."
Hán Trung nghĩ ngợi một lúc lâu, người bên cạnh gã cũng nhìn ra điệu bộ suy tư này của gã. Đợi một lúc sau, khi đôi mắt cả hai chạm nhau, dường như đã ngầm hiểu ý.
Cùng lúc đó Ha Quáng Xuất và Yến Mạn đều trở về, tình trạng hiện tại của Yến Mạn đã khá hơn trước, nhưng cô vẫn phải ngồi xe lăn và tiếp nhận điều trị thường xuyên. Linh Quân thấy cả hai liền đi đến đẩy xe giúp Yến Mạn, còn cô thì khoái chí cười toe toét, "Nhóc con này sao mà đáng yêu dữ vậy ta!"
"Bà chị còn không im đi?" Hắn giúp Yến Mạn ngồi lên ghế, tay đưa đến cho cô tách trà nóng.
"Quân, chị xin lỗi. Tối hôm đó là do chị sơ suất để Thiệu thiếu bị bắt đi....."
"Lỗi phải cái gì, người đó cũng đã chết đâu chứ. Chị cứ an tâm dưỡng thương đi, em có việc đi trước."
Linh Quân chỉnh tề lại quần áo, môi cong lên nụ cười thật tươi rồi đi mất. Ha Quáng Xuất nhìn bóng lưng của hắn đi mất mới nhẹ lòng, ông ngồi xuống bên cạnh Hán Trung, cẩn thận quan sát vẻ mặt của gã.
"Cha nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy?"
"Con ổn không đấy?"
Hán Trung ngả người về phía sau, ánh mắt vẫn chăm chú dán vào màn hình TV. Ha Quáng Xuất chỉ lặng lẽ hất cằm về phía hình ảnh người đàn ông mắt xám trên bản tin tức, ai đời lại có tên tội phạm nào lại đẹp trai như vậy chứ.
"Con với con cẩu xám đó có liên quan gì với nhau đi mà ổn hay không ổn chứ."
"Trung nhi, con có thể lừa tất cả mọi người trên thế gian nhưng đừng hòng lừa được ông già này."
Ha Quáng Xuất dù gì cũng một tay nuôi lớn gã, ông còn không lạ đứa con này của ông sao. Hán Trung thay đổi ra sao khi gặp được người đàn ông kia, chính ông cũng có thể nhìn ra được. Gã lộ vẻ đăm chiêu nhưng không phản bác lại ông, một trong những hành động hiếm thấy ở gã.
"Rồi sao chứ? Tự làm thì tự chịu, con không thể can dự."
"Con không phải không thể can dự, mà là con đang phân vân có nên can dự hay không.
Yến Mạn ở bên cạnh vẫn luôn theo dõi sắc mặt của Hán Trung, cô chỉ cười phì một cái.
"Cười cái vẹo gì?" Gã khó chịu lườm cô một cái.
"Ăn nói đàng hoàng nha, tôi cũng là mẹ kế của cậu đó."
"Mẹ kế lớn hơn con chồng vài ba tuổi cũng phải gọi là mẹ à?"
"Không vòng vo với con nữa, nếu muốn cướp người thì cứ làm đi, có chúng ta ở sau lưng con mà." Yến Mạn chỉ ra vấn đề chính một cách huỵch toẹt khiến Hán Trung mở to mắt ngạc nhiên còn miệng thì há hốc ra.
Bà mẹ kế này của gã sao lại nghĩ ra cái loại chuyện này được vậy?
Hán Trung lười không nói với hai người họ nữa, chỉ nghênh ngang đứng dậy đi khỏi. Ha Quáng Xuất nhìn đứa con ngang bướng của mình chỉ cảm thấy dường như Hán Trung vẫn là một đứa trẻ cần được người khác quan tâm. Chính là kiểu nếu không có người khác bên cạnh chú ý đến, e rằng cũng sớm trở thành dân đầu đường xó chợ xăm trổ đầy mình phì phèo thuốc lá.
"Em nói gì sai hả?" Yến Mạn đầy thắc mắc hỏi.
"Nói không sai, nhưng không đúng cách rồi." Ha Quáng Xuất chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm, cô vợ này của ông đúng là không biết cách giữ mồm giữ miệng cho tử tế rồi.
"Cái gì?! Em muốn từ chức ở RS?" Thiệu Huy nghe tin như sét đánh ngang tai, liền tức thời ném thẳng xấp tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn. Lực ném mạnh khiến cho giấy tờ đều như chim không cánh rơi đầy xuống đất, người đàn ông đứng trước mặt hắn thoáng giật mình.
"Làm gì mà thảng thốt dữ vậy chứ..... Em không muốn làm nữa thì nghỉ thôi, anh có cần lớn giọng vậy không....." Linh Quân hậm hực nhìn Thiệu Huy, miếng bánh trong tay cũng không thèm ăn nữa mà vứt xuống đất,
Thiệu Huy tạch lưỡi, thoáng thấy tức giận trên gương mặt kia liền dịu giọng xoa đầu hắn.
"Anh không có lớn giọng, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi. Nhưng mà tại sao lại muốn từ chức vậy, công việc đang tốt như vậy mà." Hắn khẽ khựng lại, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên vỗ tay một cái bộp, Không lẽ.... Ở công ty có ai ức hiếp em hả?! Em nói anh biết là ai, em đi xử đẹp người đó ngay!"
Linh Quân nhìn người kia đột nhiên nổi trận lôi đình thì tròn mắt, lẽ nào còn bị thương ở đầu nữa?
"Thiệu..... Thiệu Huy, anh bình tĩnh chút." Linh Quân chần chừ vỗ vỗ vai người kia, trên mặt hiện lên một dấu chấm hỏi lớn. Chắc vài hôm nữa hắn phải gọi cho bệnh viện đặt lịch kiểm tra tổng quát cho người này mới được.
Sắc khí Thiệu Huy dịu lại đôi chút, nhưng bây giờ lại như đứa trẻ nắm lấy bàn tay Linh Quân mà lay lay.
"Tại sao muốn nghỉ? Tại sao lại muốn nghỉ chứ?"
"Em đã bàn giao công việc cho người có thực lực hơn rồi, chỉ là hiện tại muốn khuây khỏa đôi chút, muốn đi với anh đến vài nơi nghĩ dưỡng an tĩnh thôi."
Hắn sau khi trải qua tất cả chuyện này cuối cùng cũng có thể biết rằng, cuộc đời hắn từ lúc sinh ra chưa một khoảnh khắc nào thật sự trọn vẹn an yên. Bây giờ hắn không cầu hư vinh, cũng không cầu danh lợi, hắn chỉ cầu mỗi ngày trôi qua được sống tự do tự tại, chỉ vậy là đủ rồi.
Thiệu Huy trầm mặc một lúc, đuôi mắt hồ ly cong lên một đường suy tư. Linh Quân lẳng lặng nhìn hắn, chỉ chờ đợi câu trả lời của hắn. Thiệu Huy thả lỏng cơ mặt, chỉ khẽ cười.
"Em muốn thế nào cũng được, nếu đã là quyết định của em thì anh không có vấn đề. Vậy khi nào chúng ta đi?"
"Lúc nào cũng được, lần này em nhường anh chọn trước." Linh Quân lộ ra vẻ thư thái chưa từng thấy, nét mặt ai nấy từng kinh sợ giờ đây đã thanh thoát nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Dường như cơn mưa bất chợt ngày hạ ấy đã khiến trời quang đãng, cây lá đâm chồi tươi tốt.
"Chẳng phải em còn việc cần phải làm sao? Em giải quyết xong việc rồi chúng ta đi."
"Ồ, anh nhìn ra sao?" Linh Quân ồ một tiếng, người đàn ông này cũng nhìn thấu tâm tư của hắn mất rồi. Thiệu Huy không nói gì, trong đáy mắt hiện lên câu trả lời một cách rõ ràng. Hắn lặng người một lúc, sau cùng dang rộng hai cánh tay trước mặt Thiệu Huy mà cười rất tươi.
"Lại đây, em muốn ôm anh."
Thiệu Huy bật cười sảng khoái, chậm rãi đến bên vòng tay của Linh Quân. Cảm giác này quả thực rất bình yên, Thiệu Huy được bao lấy bởi hơi ấm từ người đàn ông kia truyền đến, trong trái tim dường như có lửa, ấm áp hơn rồi.
"Em có biết vì sao người ta thường gọi chung Đại Lục là thành phố hoa lệ không?"
Linh Quân ngạc nhiên nghiêng đầu, chân mày chỉ khẽ cong lên đôi chút.
"Vì sao?"
"Đại Lục hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo. Dù hầu hết chúng ta không nghèo đủ để rơi lệ vì hoa của người giàu, nhưng vẫn mặc nhiên cho rằng ai đó nghèo hơn sẽ khóc trong thành phố. Thực ra thì, ai khóc?"
Đôi mắt sâu hướng về thành phố phồn hoa tấp nập xô bồ, lại không biết liệu rằng nơi xa hoa tráng lệ như vậy còn biết bao nhiêu người phải chịu cảnh bất hạnh, cũng giống như Linh Quân đã từng trải qua? Thực ra, chúng ta không thể lựa chọn hoàn cảnh mình sinh ra, chúng ta không thể cưỡng cầu bản thân sinh ra trong một gia đình giàu có, cũng không thể mơ ước sau này có thể gặp được người toàn diện mọi mặt. Dẫu biết rằng trong cuộc sống có cảnh phồn hoa, có cảnh nghèo khó, nhưng mỗi lần nhìn thấy những người đang chật vật để được sống lòng không thoát khỏi thương tâm.
"Con người không thể lựa chọn cách mình sinh ra, nhưng chí ít vẫn có thể lựa chọn cách mình sống. Bởi vì sự sống thiêng liêng quý báu, là điều đẹp đẽ nhất nơi trần thế."
Linh Quân thấu được câu nói này của Thiệu Huy, bởi vì chính hắn cũng là một trong số những người chịu "lệ" ở thành phố phồn vinh này. Hắn biết rất rõ, chỉ có bản thân hắn mới có thể thay đổi cuộc đời hắn. Nhưng để hắn một mình bước đi quả rất khó khăn, cho dù mạnh mẽ đanh thép nhưng suy cho cùng hắn vẫn là một con người bằng xương bằng thịt, sẽ có lúc đớn đau, có lúc cảm thấy tủi nhục, cảm thấy dường như cuộc sống của hắn đã rơi xuống bế tắc.
"Em may mắn hơn họ, bởi vì cuối cùng em có thể gặp được anh. Em biết bản thân em không phải là người tốt, bàn tay em từng nhuốm lên không biết bao nhiêu máu tanh, nhiều đến mức hằng đêm em đều nghe văng vẳng bên tai những tiếng khóc than cưỡng cầu. Thật lòng mà nói, cảm thấy bản thân em lúc đó thực chất là một con thú máu lạnh."
Thiệu Huy xoa lấy mái tóc đen mượt của hắn, chỉ ôn tồn như một người cha nắm lấy đôi bàn tay hắn. Từ trước đến nay duy chỉ hoàng tộc này mới có thể cho hắn hơi ấm mà hắn cần nhất, chỉ có người này mới bao lấy đôi tay đầy rẫy nhơ nhuốc của hắn, bảo bọc yêu thương hắn như báu vật.
"Con người mà, ai mà chẳng có sai lầm. Ngay cả anh cũng từng mắc rất nhiều sai lầm, anh vì cứu vớt gia tộc lại hy sinh hạnh phúc của bản thân lấy một người mà mình không hề yêu. Lúc nhỏ anh là đứa trẻ ngỗ nghịch, cô mẫu luôn là người phải đứng ra che chở cho anh mỗi khi anh gây phiền phức. Thiệu tộc chỉ có mấy người thân cận là yêu thương anh, số còn lại lúc nào cũng lăm le thời cơ đến, một dao muốn kết liễu anh. Chỉ là lúc đó anh quá nhu nhược, quá yếu đuối, chỉ có thể cho bọn họ mặc sức sai bảo, giống như con chim bị nhốt trong lồng ngày ngày phải cất tiếng kêu đầy thống khổ."
"Sao từ trước đến nay anh không kể cho em biết?" Linh Quân ngạc nhiên, chút chuyện này mà cũng giấu hắn đến tận bây giờ sao.
"Em chịu đủ điều như vậy, chút chuyện anh từng trải sao có thể so sánh với em được.Dù sao cũng đã trôi qua hết rồi, anh sớm không còn cảm thấy đau nữa."
"Anh có từng nghĩ qua, nếu như có kiếp sau sẽ không bao giờ làm người của Thiệu tộc nữa hay không?"
Thiệu Huy cười, không chút do dự mà trả lời.
"Anh sẽ vẫn lựa chọn trở thành người của Thiệu tộc, bởi vì huyết mạch này anh mới bị truy sát, năm đó mới có thể gặp em. Lúc đó em chỉ mới là một thiếu niên mười lăm tuổi mình đầy sương nắng, còn anh đã là một người đang ông hai mươi bảy tuổi ngày ngày chỉ biết chui nhủi từng góc tối để cầu được mạng sống."
Linh Quân không đáp, chỉ mải mê chơi đùa lọn tóc nâu nhạt của Thiệu Huy. Hắn cũng cảm thấy rất vui vì năm đó gặp được Thiệu Huy, cũng cảm thấy rất vui vì có thể gỡ bỏ lệnh phong sát.
Thiệu Huy thắt chặt vòng tay trên bụng mình, hít một hơi sâu, tầm mắt hướng về thành phố ngập tràn sắc màu.
"Anh biết em là người gỡ bỏ lệnh truy sát năm đó, không cần làm bộ mặt đó đâu."
"Tại sao lại tin đó là em? Lỡ như có người khác vì ái mộ vẻ đẹp của anh cho nên mới muốn giúp thôi?"
"Con người chính trực như em, làm gì có chuyện lấy oán báo ơn chứ. Anh có thể nhìn được trong thiếu niên mười lăm tuổi ấy là con người thẳng thắn, yêu hận rõ ràng, oán ơn rõ nghĩa. Em sẽ không hại người đã cứu lấy em, vì vậy anh tin chắc người đó là em."
Dưới ánh chiều tà đượm lên sắc buồn, hai người họ im lặng ngồi bên cạnh nhau, lẳng lặng cùng nhau nhìn về phía trước.
Lộ Mãn Huyền và Quách Lâm được sắp xếp ở cùng một đơn vị, khiến những tù nhân khác ở đây náo loạn không ngừng. Bọn họ trước hết bàn tán về vụ án của Quách Lâm, lại tiếp tục bàn đến vẻ đẹp có chút nữ tính của cậu. Đám người trông man rợ nhìn cậu với ánh mắt thăm dò pha chút sắc quỷ dị, bọn họ đều rất hứng thú với hai phạm nhân mới chuyển đến này.
"Trông xinh xắn đáng yêu như vậy mà lại là một con ác quỷ gϊếŧ người không gớm tay, đúng là cuộc đời không gì không thể cả."
"Cái tên đi cùng với cậu ta trông lạ mắt phết nhờ? Hình như là Jaguar đúng không?"
"Jaguar?! Ông trùm ma túy đó hả? Quào từ nay nơi này sẽ trở nên náo nhiệt hơn rồi."
Lộ Mãn Huyền qua tai nghe được hết những lời bàn tán về mình, bản thân lại rất thoải mái không hề bận tâm. Duy có người đi bên cạnh gã thần kinh không ổn định, từ lúc gặp Linh Quân đến bây giờ tâm trạng đều lên xuống thất thường. Quách Lâm ôm khư khư chiếc đồng hồ rách vào ngực, đôi mắt thất thần còn miệng luôn lẩm bẩm thứ gì đó.
"Anh hai, em không có bỏ thuốc, em không có gϊếŧ anh...... Anh không tin em hả? Em nói thật mà, em không có gϊếŧ anh đâu, là con khốn người làm bỏ thuốc vào ly nước của anh....."
Lộ Mãn Huyền quay đầu nhìn Quách Lâm, gã trầm tư một lát rồi kéo kéo tay áo quản giáo về phía mình nói nhỏ.
"Tại sao lại chuyển cậu ấy đến đây? Các người không thấy là cậu ấy có vấn đề về thần kinh sao?"
"Đây là ý của ngài Quách, những con tốt như chúng tôi chỉ biết tuân theo mà thôi."
Lộ Mãn Huyền chỉ cảm thấy tội cho Quách Lâm, đến cuối cùng cũng chỉ là một kẻ bị vứt bỏ không ai cần đến nữa. Nhưng có một điều mà gã chắc chắn rằng, người duy nhất luôn yêu thương bao bọc cậu chỉ có một mình Quách Lịch.
Quá đáng tiếc cậu biết được quá trễ, mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.
Lộ Mãn Huyền tuy bất mãn với những việc Quách Lâm đã làm, nhưng gã cũng không thể khoanh tay nhìn cậu phải chật vật sống ở chốn tù túng này. Bởi vì hắn rất rõ, nơi này là nơi nguy hiểm nhất thế gian, tất cả tội ác và thủ đoạn tàn nhẫn đều sẽ được phơi bày một cách trần trụi nhất.
Thời gian thụ án của Quách Lâm là ba mươi năm, sau ngần ấy năm sẽ tiến hành đến bước tiếp theo là tử hình. Cậu ở trong trại giam cứ thất thần như kẻ điên, ngày đêm đều trưng ra bộ mặt đờ đễnh, khóe miệng cứ không ngừng lẩm bẩm, đến tối lại cuộn người vào một góc mà khóc nấc lên, trong ánh đêm tĩnh lặng chỉ có trăng sáng vang lên tiếng khóc nỉ non, cứ lớn dần rồi lại lịm đi.
Ba tháng trôi qua, hôm ấy Lộ Mãn Huyền bởi vì xảy ra xô xát với một tên phạm nhân máu mặt, đánh nhau một trận kịch liệt nên để bản thân bị thương. Gã và tên kia bị lôi ra ngoài, cánh tay gã cũng bị mảnh sứ tên kia giấu trộm rạch cho một đường dài. Lộ Mãn Huyền được đưa đến phòng y tế, sau khi chặn không cho máu chảy nữa thì y tá đột ngột bảo gã ngồi chờ một lúc, bản thân đi lấy băng gạc cùng thuốc sẽ về ngay.
Lộ Mãn Huyền ngoan ngoãn ngồi giữ miếng bông gòn dày, mắt liếc một vòng xung quanh phòng y tế. Gã ở đây cũng được ba tháng rồi, nhưng mọi người ở đây kẻ nào cũng muốn đối đầu với gã, gã cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Gã nhìn thấy có một nam y tá đi đến, hình như là người mới đến nên tay chân cực kì vụng về, bông băng gạc đều rơi lăn lóc xuống sàn. Gã thở dài một hơi, tại sao hôm nay lại xui xẻo như vậy chứ.
"Anh là người mới đến sao? Làm y tá như anh chắc bệnh nhân chưa kịp chữa đã ngỏm rồi."
Gã không để tâm đến lúc nam y tá kia đang lúi húi nhặt đồ, nhưng tầm mắt gã lại quẹt phải hình xăm trên ngón áp út của nam y tá. Biểu tượng Malin gần giống với một mũi tên nhỏ nhưng uyển chuyển mềm mại đến từ thành phố Skövde, Thụy Điển.
"Anh cũng thích tìm hiểu về các biểu tượng đó sao?" Lộ Mãn Huyền vừa quan sát nam y tá băng bó vết thương cho mình vừa luyên thuyên.
Nam y tá đeo khẩu trang, đôi mắt cũng bị mũ che đi mất, chỉ khẽ khựng lại.
"Bạn phải đối mặt với thất bại mới có thể tiến lên phía trước, đó chính là ý nghĩa hình xăm trên ngón áp út của anh."
Nam y tá có vẻ là một người ít nói, điều mà anh quan tâm đó chính là băng bó vết thương trên cánh tay Lộ Mãn Huyền một cách chỉn chu.
Lộ Mãn Huyền cảm giác như bản thân đang tự kỷ, vì sao nói chuyện với một người đang sống sờ sờ lại thấy giống với nói chuyện với không khí nhỉ?
"Này này, anh có thể nào băng lỏng một chút không?"
Nam y tá bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục làm theo ý mình.
"Ai da! Anh ghim trúng da tôi rồi, đau lắm đấy."
"Rốt cuộc anh tốt nghiệp trường nào vậy?! Việc băng bó đơn giản mà làm cũng không xong nữa, thật là......"
Nam y tá ném phăng cuộn băng gạc trong tay, bực bội tháo khẩu trang mà mắng.
"Con mẹ mày tự mà làm đi! Ông đây đếch làm nữa!"
Lộ Mãn Huyền như muốn quên hết cơn đau, đồng tử xám như ánh lên một tia sáng.
"Anh..... Hán Trung?!"
Hán Trung bực bội vứt bỏ mũ, tay thô bạo xé luôn bộ đồ đang mặc, tác phong lại không ra làm sao.
"Mẹ nó! Cái bộ đồ này bó sát khó chịu bỏ mẹ ra!" Bên trong gã còn mặc thêm một bộ đồ khác nữa, không khó chịu mới là chuyện lạ. Hán Trung nhìn tên cẩu xám đang trơ mặt ra nhìn mình, chỉ cảm thấy phiền phức mà đưa tay ra.
"Đi thôi."
"Đi? Tôi thì đi đâu được??"
Lộ Mãn Huyền vừa dứt câu đã nghe thấy chuông báo động đồng loạt kêu lên. Gã trố cả mắt nhìn Hán Trung đang hấp tấp mà kéo tay mình đi.
"Rốt cuộc là xảy ra cái vẹo gì vậy?!" Lộ Mãn Huyền vừa chạy theo sau Hán Trung vừa hỏi.
"Mày ngu vừa vừa thôi, tao đến đây là để giúp mày vượt ngục đấy. Khu tập trung đã bị phóng hỏa rồi, bây giờ có chạy cũng không ai để ý đến nữa."
Lộ Mãn Huyền khựng lại một chút, biểu tình trên mặt hiện lên đầy phức tạp.
"Mày làm sao đấy?" Hán Trung quay đầu nhìn gã.
"Tôi không thể đi. Nếu như tôi đi, sẽ có rất nhiều người bị liên lụy."
Hán Trung buông tay Lộ Mãn Huyền, ánh mắt kiên định nhìn gã, chỉ hỏi một câu.
"Tao cho mày lựa chọn, mày có muốn đi cùng tao hay không? Đây là quyết định của mày, tao sẽ không có ý kiến."
Lộ Mãn Huyền dời mắt, trong lòng dường như có lửa thiêu, cháy xém phừng phừng.
Hiện trường hoảng loạn rối bời, một số phạm nhân đã bắt đầu có ý định náo loạn nhà tù. Nơi đây dần trở thành một mớ hỗn độn, huyên náo hơn bao giờ hết, có điều phía bên ngoài vẫn rất yên bình, trước cổng có một chiếc xe phân khối lớn đỗ chễm chệ. Người đàn ông trong xe thản nhiên rít một hơi dài điếu thuốc trên tay, cặp kính râm màu đen càng làm tôn lên vẻ ngạo mạn của hắn.
Người bên cạnh dung mạo bất phàm, khí chất tuyệt nhiên không ai sánh bằng, bắt đầu nhăn mày tỏ ý khó chịu.
"Em muốn bị ung thư phổi chết mới chịu sao?"
"Xời, em vẫn sẽ sống lâu hơn ông chú già là anh đây mà, cần gì phải lo." Linh Quân cứ nghe ông chú này càu nhàu đã sớm phát chán, liền văng bừa điếu thuốc ra ngoài, lắc lắc chiếc đồng hồ trên tay.
"Không biết có được hay không? Nếu nó mà không trốn được thì tụi mình coi như xong."
Thiệu Huy nhàn nhã đưa mắt nhìn ra ngoài, một lúc sau liền cong đuôi mắt cười.
"Ra rồi."
Lộ Mãn Huyền đứng ngây một lúc, chỉ cảm thấy trong lòng có chút kì lạ. Gã nhìn về phía tường thành cao mấy mét kia, thầm nghĩ mấy tháng qua gã không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, cho nên bây giờ thấy thật lạ lẫm. Cái cảm giác trống rỗng lấp đầy tâm can gã, gã không biết con đường sau này phải làm thế nào mới đúng.
"Ngây ra đó làm gì, đi thôi." Hán Trung lau đi giọt mồ hôi trên trán, tay đánh vào vai Lộ Mãn Huyền làm gã chợt thức tỉnh.
Phải rồi, còn người này nữa mà. Cho dù miệng không nói ra, nhưng trong lòng Hán Trung nghĩ gì gã có thể vài phần đoán được. Lộ Mãn Huyền dùng tay chạm lên gương mặt Hán Trung, khẽ cười.
"Đại ca, lâu quá không gặp."
4:25 26/8/2021: Hoàn
*Tác giả có lời muốn nói: Vậy là một tác phẩm nữa cũng đã hoàn thành rồi, mình thực sự cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã theo dõi và ủng hộ, dù ít hay nhiều thì đó vẫn là nguồn động viên to lớn đối với mình. Từ thời gian này mình sẽ bắt đầu tập trung vào việc học tập, bởi vì mình không thể viết truyện được nữa (vì phải ôn thi đại học) cho nên đây là lời tạm biệt của mình đối với mọi người. Chân thành cảm ơn và tạm biệt!