Mãnh Thú

Chương 47: "Đau đớn."




Đời người tựa hư vô, lúc thực lúc ảo không phân định. Tạo hóa ban cho phàm thế nhân loại, cũng ban cho họ hỉ nộ ái ố vô thường, ban cho họ nhịp đập trái tim. Con người cùng con người, hòa vào một nhịp đập, hòa vào một hơi ấm, đem tất cả truyền đạt cho nhau.

Những ngày tháng thăng trầm ấy lại có lúc trở nên yên bình như vậy, thật nhẹ nhàng chậm rãi biết bao.

Ngày hôm nay như một chiếc đồng hồ trôi chậm, từng giây từng phút như ngưng đọng lại trong không gian. Đối với Linh Quân hắn, có lẽ ngày hôm nay là ngày an tĩnh nhất cuộc đời hắn.

Hắn nằm trên chiếc giường lớn, đôi mắt trở nên mơ hồ nhìn lên trần nhà cao vời vợi, lấp lánh những viên phỉ thúy đẹp đẽ. Chớp chớp mắt, nhìn thấy ánh ban mai ấm áp khẽ lọt vào khung cửa kính lớn, len lỏi qua tấm khăn voan trắng chạm đến góc cạnh người kề sát hắn.

Linh Quân nhẹ nhàng xoay người, đem khuỷu tay chống lên drap giường mềm mại, lẳng lặng cụp mắt xuống. 

Là mùi phong lữ.

Là hơi ấm nhẹ nhàng bao trùm lấy hắn, thật an yên.

Hắn từng nghĩ cuộc đời này của hắn sẽ cô độc biết bao, vốn dĩ người hắn trân trọng chỉ có mỗi người bà yếu ớt của hắn. Hắn biết đời người ngắn ngủi, hắn biết rồi sẽ đến lúc kẻ đầu xanh này tiễn đưa kẻ tóc trắng, hắn biết rõ. Vì vậy hắn phải trở nên mạnh mẽ, hắn không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai, hắn muốn tự đứng trên đôi chân của mình.

Nhưng chỉ hôm nay thôi, cho hắn được nằm trong vòng tay người này.

Cho hắn cảm nhận được đâu chính là cuộc sống thường nhật mà hắn hằng mong ước.

"Một năm rồi.... Chúng ta tương phùng nhau một năm rồi."

Linh Quân chỉ mới chợt nhớ điều này. Một năm, trôi qua nhanh thật, mối quan hệ của hắn cùng người này chỉ trong một năm mà thay đổi, chỉ vỏn vẹn một năm mà thay đổi con người hắn đến chóng mặt. Hắn còn nhớ như in vẻ đẹp của người lúc ấy, một vẻ đẹp cao quý tựa hoa Diên Vĩ, không gì sánh bằng.

Hắn bật cười, nhớ lại hình ảnh buổi chiều hôm ấy, lúc hắn nhận ra rằng thì ra bản thân hắn vẫn có thể bị chế ngự bởi người này. Nòng súng trong tay hắn lúc ấy khẽ run, hắn ái ngại đôi mắt hồ ly kia, hắn cảm nhận được khí thái bức người kia.

Từ giây phút đó, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn bị áp chế.

Nhưng hắn vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận cho nên những cớ sự mất mặt kia mới xảy ra.

Linh Quân khẽ mở mắt, ngắm nhìn đuôi mắt dài hẹp đang hờ hững đóng lại. Hàng lông mi đen dài thanh tú, vầng trán cao được bao phủ bởi những lọn tóc mềm mại, đẹp đến dị thường.

Tim hắn chợt đau nhói.

Hắn cong đuôi mắt, thân ảnh nhỏ bé kiên cường kia bỗng hiện ra trước mắt. Người con gái ấy vẫn thật xinh đẹp, vẫn rất hiền hòa cười với hắn. Tầm mắt hắn nhòe đi, từng giọt tinh khiết lã chã trên gương mặt nam tính.

"A Doãn.... Tao xin lỗi, thật lòng xin lỗi."

"Mày phải hạnh phúc nhé Quân, tao vẫn sẽ mãi mãi bên cạnh mày."

"Không! Xin mày! Ở lại thêm một chút thôi..... Một chút thôi...."

Cánh tay hắn vươn đến phía trước, huơ loạn vào hư không, từng bước chân run khẽ mà loạng choạng. Đầu gối đập mạnh xuống sàn, cả người hắn trở nên đau nhức khôn nguôi, không tài nào thở được. Trời lại sáng, những kí ức ấy lại một lần nữa xâm chiếm đầu óc hắn, khiến lồng ngực hắn bị ép chặt đến đau đớn.

"....."

Mùi phong lữ.

Hơi ấm thật quen thuộc, bao trùm lấy hắn, sưởi ấm hắn giữa muôn vàn cô độc.

"Cô ấy vẫn sẽ bên cạnh em, mãi mãi bên trong trái tim em. Em phải mạnh mẽ, em phải sống cả phần đời của cô ấy." Bàn tay ấm áp của Thiệu Huy chạm lên ngực trái của hắn, cảm nhận từng nhịp đập chậm rãi của hắn. 

Thân thể to lớn của Thiệu Huy bao lấy người thiếu niên nhỏ bé hôm nay lại có chút gầy, thật nhỏ trong vòng tay hắn. Hắn biết chứ, hắn biết tất cả thống khổ mà Linh Quân phải chịu đựng, hắn tài nào lại không biết. Hận bản thân, chỉ bảo vệ người mình yêu cũng không làm được, lại khiến những giọt nước mắt ấy cứ liên tục rơi xuống. Thứ duy nhất hắn có thể làm chính là trao cho người hơi ấm, trao cho người toàn bộ những gì hắn có, để người biết được phía sau người vẫn luôn có hắn.

"Đúng nhỉ, còn phần đời của cô ấy nữa, tôi phải sống cả phần đời của cô ấy nữa...."

Linh Quân gượng đứng dậy, nhưng thân thể chằng chịt vết hôn của hắn bủn rủn như bột nhão, hai bên chân đều không có sức lực đều phải dựa vào thân thể to lớn kia mà thuận theo. Thiệu Huy chạm lên mái tóc rối tung của hắn, khẽ bật cười, "Được rồi được rồi, nhưng trước tiên phải đi tắm cái đã."

"Ha.... Ha.... Đã bảo chỉ tắm thôi mà?"

Bờ môi dày của Linh Quân khẽ run, bàn tay đặt lên tường khẽ bấu chặt vào nhau, từng ngón từng ngón cứ run rẩy bần bật. Hắn mở rộng hai chân, khó chịu vặn vẹo người, cố gắng kiềm nén tiếng rêи ɾỉ của chính mình.

"Chậc.... Đã tắm thì phải làm sạch chứ, không lẽ em định đem hết đống tϊиɦ ɖϊƈh͙ này mà đi làm sao?"

Thiệu Huy chép miệng nghiêng đầu, đưa thêm một ngón tay vào trong điểm nhạy cảm đang sưng phồng lên. Ngón tay hắn không thô bạo mà nhẹ nhàng chuyển động bên trong, đem từng chút từng chút tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại ra ngoài.

Nhưng thiếu niên này đứng cũng không vững nữa rồi, hai bên đùi cứ run rẩy không ngừng, điểm gồ ghề kia cũng theo đà lộ rõ ra.

"Nếu không đứng được nữa thì...."

Thiệu Huy nâng tầm mắt hồ ly quyến rũ của mình đặt lên gương mặt ửng đỏ của Linh Quân, nhanh chóng dùng tay bế cả người Linh Quân lên đặt trên bệ ngồi của bồn tắm. Hắn dùng tay mở rộng hai bên đùi săn chắc, dùng tay vuốt ve cửa huyệt một chút rồi mới đưa tay vào. Linh Quân vẫn còn rất mẫn cảm, từng động tác của hắn đều khiến Linh Quân run lên từng hồi, cự vật bên dưới cũng đồng tình mà ngẩng đầu dậy, trông thật đáng yêu nga.

"Ân.... Không cần, tôi tự làm là được."

Linh Quân cắn chặt cổ tay của mình, cố gắng dừng sự run rẩy của bản thân. Hắn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức này, dịch ở đỉnh khấc cũng đã rỉ ra đôi chút, hơi thở bắt đầu không ổn định, dồn dập từng hồi.

"Tự làm? Nếu tôi nói không thích thì sao?"

Thiệu Huy cố tình gằng giọng, đem thêm một ngón tay nữa tiến sâu vào bên trong. Hai viên bi của Linh Quân khẽ giật, hắn vặn vẹo người xoay hông phản đối, "Xin anh..... Để tôi tự làm, nhìn thấy mặt của anh cứ làm tôi cương."

"?"

Gương mặt anh tú của Thiệu Huy hiện lên một dấu chấm hỏi lớn, hắn ngây mặt nhìn gò má ửng đỏ của Linh Quân mà tâm trí trở nên ngưng đọng. Thiệu Huy lùi lại đôi chút, sau khi tiếp thu mấy chữ kia của Linh Quân liền ngoan ngoãn khoanh hai chân lại, ngồi trước mặt hắn bày ra vẻ mặt mong đợi.

"Ngồi ở đây làm cái quái gì? Đi ra ngoài mau." Linh Quân khẽ giật khóe môi, huơ tay đuổi Thiệu Huy đi. Nhưng tên hoàng tộc cứng đầu này cứ ngoan cố đòi ở lại cho bằng được, cái gì mà tôi sợ em làm không đúng cách sẽ bị thương, tôi sợ em sẽ vấp ngã nên phải ngồi đây trông chừng em.

"Đệt mẹ..... Kiếp trước chắc Thiệu thiếu ngài đây chính là một con đĩa to bự nhỉ?"

"Đúng đúng, là một con đĩa to bự rất thích bám người, đặc biệt là những người có làn da bánh mật a."

Thiệu Huy nghiêng đầu cười, mái tóc nhàn nhạt rũ sang hai bên pha một vẻ nhẹ nhàng điềm đạm vốn có. Linh Quân bất lực nhìn con người vô sỉ trước mặt, lẳng lặng quay mặt đi, hạ thấp giọng, "Không đi cũng được, nhưng không được cười tôi làm việc này. Xấu hổ chết đi được."

"Được rồi, theo ý em hết." Thiệu Huy như được chấp thuận gật đầu lia lịa, khóe môi hiện lên nụ cười rất tươi. Ai không để ý chắc chắn sẽ nghĩ Thiệu Huy chính là tên thiên thần trong sáng tỏa ra ánh hào quang chói lọi không ai bì kịp. Nhưng không! Tên thiên thần này lúc nào cũng như hổ động dục mà chộp lấy mọi thời cơ để ăn tươi nuốt sống Linh Quân hắn hết!

Linh Quân sượng mặt, khẽ tách hai chân rồi cong người ngửa về sau. Bàn chân hắn chạm lên thành bồn tắm, các đốt ngón chân khẽ cong lại. Linh Quân hít một hơi thật sâu, đưa ngón tay đầy vết thương chạm vào bên dưới. Đây là lần đầu tiên hắn tự chạm vào tư mật của mình, cảm giác so với khi Thiệu Huy chạm vào hoàn toàn khác nhau. Gương mặt hắn có chút đỏ, nhưng vì làn da của hắn nên Thiệu Huy không nhận thấy vẻ ngượng ngạo trên gương mặt anh tuấn kia, chỉ chăm chăm nhìn từng động tác của hắn đến nỗi mắt cũng không thèm chớp!

Vô sỉ!

Càng nhìn như thế càng khiến hắn thêm phần hưng phấn, cự vật phía trên cũng không nhịn được lại rục rịch ngóc đầu.

"Ách....." Linh Quân cắn cắn môi, ngón tay dài đưa vào bên trong nơi đang sưng phồng lên. Tư mật ẩm nóng cuốn hút mê người một màu hồng nhạt, phập phồng như cánh hoa đào e thẹn trước gió thu, theo từng nhịp thở tạo nên một mỹ cảnh trần tục.

Hắn nheo mày, tự mình làm việc này quả thật rất khó. Vẫn chưa kể hắn bị tên vô sỉ kia nhìn đến chăm chú, lại còn không có chút xấu hổ mà thật tâm nghiêm túc nhìn hắn làm cái việc ngượng ngạo này!

"Quân..... Tôi hỏi em một chuyện có được không....." Thiệu Huy hạ thấp giọng, lông mi đen khẽ cụp xuống, đôi mắt rũ lên một tia khác lạ.

"Ưʍ.... Anh muốn hỏi cái gì?" Linh Quân đưa thêm một ngón tay vào trong để lôi ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại, khóe môi khẽ run lên mà đáp Thiệu Huy.

"Rốt cuộc thì cha và mẹ của em, họ đã....." Thiệu Huy ngập ngừng, hắn biết việc này là không nên, hắn cũng không muốn can thiệp vào đời tư của Linh Quân quá nhiều. Nhưng càng lúc hắn lại càng muốn bảo vệ người này, hắn muốn tìm một lý do để có thể ôm người này trong tay.

Linh Quân nhìn hắn một lúc, chỉnh lại tư thế ngồi, đôi mắt ánh lên một tia hồi ức.....

"Cha tôi..... Linh Mạc Vũ, một quan chức cấp cao trong quân ngũ quốc gia, chỉ vì rượu chè cờ bạc mà mất đi tước quyền, cũng mất đi thanh danh từng có. Ông hận tôi, hận tôi vì tôi quá vô dụng, một đứa con chả biết làm gì cả. Nhà tôi quá nghèo, mẹ tôi cũng không thể gánh vác nổi ba mụn người cũng đành bỏ đi làm xa xứ. Nhưng cho đến cuối cùng..... Bà ấy lại không bao giờ quay trở về bên tôi, một vết tích cũng không thấy. Còn về người cha tệ bạc ấy, ông ta..... Ha ha ha ông ta cũng đã chết rồi!"

Phải. Lão ta chết rồi, do chính tay Linh Quân hắn gϊếŧ.

Hắn lúc lên mười, đã chính tay gϊếŧ chết lão cùng con tình nhân khốn khiếp đó.

Hắn run rẩy, nhưng run rẩy trong suиɠ sướиɠ. Hắn căm phẫn người đàn ông này, hắn hận đến mức cả tế bào sôi sục. Cứ mỗi lần hắn nhìn thấy Dương Uyển Như mẹ hắn phải chịu những đòn roi tàn bạo ấy của lão, tâm trí hắn lại lóe lên một suy nghĩ.

Hay là gϊếŧ lão đi cho rồi?

Nhưng lúc ấy hắn quá nhỏ, hắn chưa từng động đến máu tanh, hắn chưa hề nếm trải mùi vị của sự chết chóc. Phải đến năm bảy tuổi, lần đầu tiên trên chiến trường hắn cảm nhận được cái chết. Hương vị của máu tanh thật khiến đầu óc hắn sảng khoái, khiến tâm trí hắn như được gột rửa. Hắn cũng từng trăn trở bao đêm, từng bị những cơn ác mộng hành hạ bao nhiêu. Đau đớn chứ, khổ sai chứ, nhưng hắn chợt nhận ra một điều.

Thì ra..... gϊếŧ người chính là như vậy.

Hắn biết sau này hắn phải trả giá cho những gì hắn đã làm, nhưng như thế thì đã sao chứ?

Sau khi hắn hoàn thành tâm niệm của mình rồi, hắn chết cũng được.

Quá khứ hắn từng suy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì không.

Bằng mọi giá hắn vẫn phải sống tiếp, vì ở đây còn người mà hắn yêu.

Tâm niệm của hắn một lần nữa được khơi dậy, đặt vào một hoàng tộc xinh đẹp tựa phỉ thúy, cao quý tựa hoa Diên Vĩ. Linh Quân muốn thử một lần vì người này mà bán mạng, muốn được một lần cảm nhận hơi ấm trong vòng tay người. Tham lam chiếm lấy, mê hoặc cuồng si, tình cảm con người chính là như vậy.

"Tôi đã tự tay gϊếŧ chết ông ấy, tôi đã dùng đôi tay này.... gϊếŧ chết chính người đã sinh ra mình."

Linh Quân chìa hai bàn tay chai sạn đầy rẫy vết sẹo lên trước mặt, khóe mắt rũ xuống. Thiệu Huy lẳng lặng nhìn người trước mắt, chỉ chậm rãi dang đôi tay hữu lực kéo thân thể rắn chắc về phía mình. Linh Quân được bao bởi hơi ấm dịu dàng ấy, khóe mắt bỗng cảm thấy cay xè.

Hắn khóc nấc lên từng tiếng, như một chiếc ly vỡ toang.

"Không sao rồi, tất cả đều không sao cả rồi. Tôi ở đây, luôn bên cạnh em."

"Đôi lúc tôi kinh tởm chính bản thân. Giá như.... giá như lão ta không trở thành bộ dạng ấy, giá như lão ta vẫn là một Linh Mạc Vũ của ngày xưa..... Tôi chỉ mong muốn một chút hơi ấm của người ấy, rốt cuộc lại bị ăn một bạt tay đau nhói. Tôi chỉ mong muốn một cuộc sống bình dị như bao người, rốt cuộc lại trở thành tên cầm thú gϊếŧ người không gớm tay."

"Thiên mệnh mỗi khác, không ai có quyền quyết định số phận cả. Nhưng em đừng lo nhé, bởi vì cuộc đời em sẽ không còn đơn độc nữa. Có tôi cùng em, tôi sẽ luôn bên cạnh em, cho dù em biến thành ác quỷ gϊếŧ người, vẫn sẽ luôn bên cạnh em."

Thanh âm trầm ấm ấy, từng tế bào của người này trong mắt Linh Quân đều đẹp đẽ huyền diệu, tựa ánh dương ấm áp cuốn lấy hắn. Hắn nhất định sẽ bảo hộ người này, sẽ dùng cả tính mạng để được một lần nữa, sống vì người mình yêu.

"Sao nào? Mọi người chỉ định nhìn ta thôi ư?"

Linh Quân phun ra một ngụm khói, đôi chân dài ngang ngược đặt lên tấm kính trong suốt. Gian phòng chủ tịch ngập tràn sắc đen huyền ảo, hư thoát cuốn lấy tất cả đặt vào trọng tâm. Xung quanh căn phòng rộng lớn là mười mấy người ăn vận lịch thiệp quý phái, mùi nước hoa đắt tiền hòa lẫn với mùi xộc của thuốc thật khiến người khác buồn nôn.

"Chủ tịch Linh, rốt cuộc ngài gọi chúng tôi đến đây là có mục đích gì? Không phải chúng tôi vẫn luôn chấp hành theo khế ước đó sao?"

Tất cả những người có con cái quyền quý bậc nhất Đại Lục đều tập trung tại trụ sở KJ theo như chỉ thị đưa xuống. Mặc dù hai bên đều thuận theo khế ước mà thực hiện, nhưng đa phần các bậc cha mẹ này không hề thích Linh Quân hắn chút nào. Cách làm của hắn quá bí hiểm, không một kẻ nào đọc vị được, vì thế họ luôn phải e sợ người này.

"Chậc.... Ta tưởng những người có học thức như các vị phải nhìn ra chứ. Linh Quân ta đây tính tình lỗ mãng phóng khoáng, sợ rằng biểu đạt không tốt, đụng đến tự trọng của các vị thì khổ."

Linh Quân dụi dụi điếu thuốc, ngước mắt nhìn những gương mặt có chút khó coi kia. Sự việc ở Bắc Hải nghiêm trọng đến mức nào, không cần nói cũng có thể tự hiểu. Lại thêm việc hắn có cảm giác ở những người này rất lạ, từng ánh mắt kia vẫn đang bị chế ngự một cách mạnh mẽ.

Bởi một thế lực không ngờ đến.

"Cạch...."

Tiếng chốt cửa vang lên trong không gian nặng trĩu đang bao trùm, phá tan tĩnh lặng. Quách Lịch, đại thiếu gia của tập đoàn Quách Thuấn, chính là đại huynh của tên ẻo lả Quách Lâm nhị thiếu kia. Linh Quân hắn quả thật ấn tượng với người này, hào quang bao bọc lấy thân thể cân đối của Quách Lịch, đến cả nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt cũng ánh lên một tia kiêu ngạo.

Quách Lịch cũng thật xinh đẹp đi, giống như tên em trai đàn bà của y vậy.

"Ồ? Chủ tịch Quách có việc gì sao?" Linh Quân nghiêng đầu, ánh nhìn xuyên qua những con người quyền quý kia mà chăm chăm nhìn Quách Lịch. Chủ tịch tập đoàn Quách Thuấn vận lên mình bộ suit trắng muốt, tựa như bạch mã hoàng tử không vướng chút phàm tục nào, tiên khí tỏa ra vô tận.

"Có việc."

Quách Lịch buông hai chữ rồi ung dung ngồi vào chiếc ghế lớn đặt giữa phòng, chính là chiếc ghế chủ tịch của trụ sở RS.

"Ồ...." Linh Quân nhếch chân mày một cái, lại cảm thấy không khí vài phần khang khác. Hắn đưa mắt nhìn bọn người kia, dường như đã có chút thần sắc, không còn lộ vẻ lo lắng suy tư như lúc nãy nữa.

Việc này là đang cố tình che giấu hắn, lại có liên quan đến tập đoàn Quách Thuấn.

"Bây giờ ta có chuyện riêng cần giải quyết, các vị thứ lỗi." Linh Quân dán mắt vào con người trước mắt, người dám ngang nhiên động đến thứ yêu quý của hắn, chính là chiếc ghế quyền lực kia. Những người khác đều nghe theo mà lũ lượt đi ra, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn rất ái ngại nhìn về Linh Quân. Con sói đầu đàn nhe nanh vuốt thống lĩnh thiên hạ, ngay cả đến một con thỏ cũng không chừa.

"Ta nhớ rằng ta đâu có triệu tập ngài đâu nhỉ, chủ tịch Quách?" Hắn ngậm một điếu thuốc mới, hướng đến gương mặt Quách Lịch mà khẽ nâng cằm. Quách Lịch nhìn hắn một lúc rồi lôi từ trong túi áo ra một bật lửa, châm thuốc cho hắn. Linh Quân phả một ngụm khói vào gương mặt mỹ miều tựa sóng lặng kia, khóe môi nhếch lên một đường, quả thú vị.

Quách Lịch không hề bị khói thuốc làm lay chuyển, ngược lại còn rất đỗi mê mị. Cánh tay y vươn đến người đàn ông trước mắt, chạm nhẹ vào cằm Linh Quân, "Nếu tôi nói rằng tôi vì nhớ chủ tịch Linh nên mới đến thì sao?"