Mãnh Thú

Chương 43: "Tâm tư."




"Hừm, tên đó chắc chắn có kẻ chống lưng. Nếu không, hắn cũng sẽ không dại gì gài bom vào chính mình như vậy."

"Con có nghi ngờ ai không?" Ha Quáng Xuất nghiêm mặt.

"Mẹ nó.... tôi chỉ biết kẻ đó có thân phận không tầm thường. Và quan trọng hơn, kẻ đó có thù với Thiệu Huy."

"Thiệu Huy, trước đây cậu có gây thù chuốc oán với ai không? Nhưng ta nhớ là sự việc truy sát năm xưa đều giải quyết xong hết rồi, không lý nào đám phái đảng đó lại tìm cậu lần nữa."

"Không có, suốt ba năm nay tôi không dính dáng đến ai cả. Sống như một vị tiên tử, hiền hòa như đức Phật."

Ờ thì hiền hòa như đức Phật, con mẹ nó anh đểu cáng lắm Thiệu Huy!

Linh Quân lườm Thiệu Huy, quay sang tiếp, " Hay là bọn thái tử đảng....."

"Không thể có chuyện đó. Thái tử đảng từ mấy năm trước đã im hơi lặng tiếng rồi, họ cũng không dại động vào giọt máu của hoàng thất." Yến Mạn lắc đầu, lý nào thái tử đảng vô duyên rảnh háng mà động vào Thiệu Huy, lại còn công khai như vậy, chắc chắn sẽ chết.

"Má! Vậy rốt cuộc là thằng chó nào...."

A! Khốn nạn thật, hắn lỡ lớn tiếng làm vết thương co thắt lại, mặt mày hắn cũng như dây đàn căng ra như muốn đứt. Thốn lắm.

"Cẩn thận cái miệng của mày đấy, chị chọt thủng bụng mày bây giờ!"

Yến Mạn bực bội cảnh cáo hắn, cái mồm hắn cứ oang oang như thế thì chưa cần về nhà vết thương lại hở ra nữa rồi. Nhưng hắn như vậy cũng đúng thôi, kẻ kia rốt cuộc là ai, đụng vào ai không đụng lại đụng vào người mà hắn xem trọng, toang đời kẻ đó rồi.

"Nhưng người đó không tầm thường, phải là một trong những người thuộc diện có máu mặt ở Đại Lục, mới dám làm nên chuyện như vậy." Hắn vắt chéo chân, châm một điếu thuốc.

"Chuyện này..... không truy cứu nữa có được không?" Thiệu Huy lên tiếng.

"Không phải chuyện anh nên lo lắng. Lo cho cái mạng của mình trước đi."

Linh Quân ngậm điếu thuốc, chau mày nói. Thiệu Huy tuy dáng vẻ phong trần nam tính, thể lực cả thân hình đều to lớn hơn hắn, nhưng xét về sự quyết đoán thì vẫn chưa bằng hắn. Linh Quân muốn gì, phải thực hiện cho bằng được.

"Nhưng mà..... tôi không muốn thấy em trong bộ dạng này lần nữa."

"Yên tâm đi, người như tôi khó chết lắm. Đừng có yếu mềm như vậy, muốn bảo vệ tôi thì trước hết bảo vệ cái mạng của mình trước đi. Bản thân lo chưa xong thì đừng đòi lo cho người khác."

Linh Quân thật muốn dạy dỗ lại Thiệu Huy mặt này, là quá nhu nhược. Hắn biết Thiệu Huy đã phải trải qua những gì, lúc mất lúc còn như thế đối với một người hoàng tộc như Thiệu Huy là rất khó khăn. Nhưng bản thân Thiệu Huy phải tập làm quen đi, phải lo cho bản thân mình trước, đôi lúc phải cứng rắn mà đưa ra những quyết định tàn nhẫn nhất. Có như thế, mới sống được.

Sau khi bàn bạc một lúc lâu, bọn họ cũng ra về. Ha Quáng Xuất vì lo cho thể trạng và an nguy của Linh Quân liền gọi Hán Trung đưa hai người họ về. Hán Trung sau khi tốt nghiệp lần thứ n thì cũng chuyển hẳn sang điều hành KJ, trở thành tay giang hồ máu mặt nhất của Đại Lục.

Gã đỡ Linh Quân vào trong xe, nhưng cái ánh mắt dò xét Thiệu Huy từ trên xuống dưới thật làm người khác rợn người.

"Trên người tôi có gì lạ lắm sao?" Thiệu Huy đứng trân ra, tròn đôi mắt hỏi Hán Trung.

"Không có gì, anh cũng lên xe đi." Hán Trung phẩy tay, đóng cửa xe lại.

Thiệu Huy ngồi vào ghế trước, vì Linh Quân cần phải nghỉ ngơi nên được dìu ngồi ở ghế sau. Vừa mới lên xe hắn đã mệt mỏi mà nằm dài ra ngủ như mèo con, đã vậy còn ngáy khò khò mất hết ý tứ.

"Đừng nhìn nữa, em ấy ngủ rồi." Thiệu Huy cài dây an toàn vào, nói với tông giọng khẽ khàn nhưng tràn đầy từ tính, ấm áp đến lạ.

"Anh không hề nhìn nó, tại sao vẫn biết nó đang ngủ?"Hán Trung quay về tay lái, ngạc nhiên nhìn Thiệu Huy.

"Nghe quen nên biết." Thiệu Huy cởi bỏ chiếc áo ngoài đắp cho Linh Quân. Linh Quân khẽ cựa quậy đôi chút, tuy ngủ nhưng hắn vẫn có trực giác rất nhạy, nhận biết dị vật đặt lên người liền khẽ giật mình. Nhưng hắn ngửi được hương phong lữ quen thuộc liền giãn hai bên chân mày, thoải mái ngủ tiếp.

"Thiệu Huy này....."

"Quả nhiên.... anh có tâm sự muốn nói với tôi, nhưng vẫn không muốn nói đúng không?"

Thiệu Huy là ai, con mắt nhìn người thấu tình đạt lý đến thế, đã nhìn qua biết bao loại người, chút tình ý nhỏ nhoi của Hán Trung không thể qua mắt hắn được.

"Quân nó là một người rất kiên định, lại đôi lúc có phần nóng nảy. Tuy rằng nó tàn bạo, nhẫn tâm với chúng sinh đến thế nào, thì suy cho cùng nó cũng chỉ mới là một thiếu niên mười tám. Người qua đời nó nhiều không kể, nhưng người lưu lại trong tâm nó nặng nhất vẫn là anh."

Hán Trung vừa lái xe vừa nhìn những vệt mưa nhỏ thoáng qua bên ô cửa kính, khẽ trầm mặc.

"Đi cùng nó mười hai năm, chứng kiến nó cùng tôi trưởng thành, lại chưa bao giờ thấy nó vì một người mà liều mạng như vậy. Cũng chưa bao giờ thấy nó vì một người mà chú ý đến từng tác phong, điệu bộ liền có phần nhẹ nhàng hơn trước, đã không còn là một con mãnh thú ngày qua ngày chỉ có một từ 'sát'. Tôi xem Quân như một người em, một người quan trọng trong cuộc đời mình...."

"Tình cảm anh dành cho em ấy, lại không đơn thuần là anh em."

Thiệu Huy biết rõ từng hành động cử chỉ của Hán Trung dành cho Linh Quân. Việc Hán Trung dần bị con người Linh Quân cảm hóa trở thành thứ tình cảm dị dạng cũng không có gì lạ, nhưng chỉ là một cảm giác đan xen lẫn lộn, chung quy không thể gọi là tình yêu được.

"Đúng, việc này tôi thừa nhận. Nhưng tôi đối với nó vẫn chưa gọi là tình yêu, nhưng nó đối với anh lại đặc biệt hơn hai chữ 'anh em'. Tôi đứng sau theo dõi từng ngày nó nỗ lực thay đổi, từng ngày từng ngày cố gắng trở nên tốt hơn, cũng nhiều lần thắc mắc tại sao con người có thể thay đổi một cách nhanh chóng như vậy. Nhưng bây giờ thì tôi biết rồi, con người phải có chấp niệm lớn thế nào mới có thể liều mạng thực hiện như vậy. Quân nó..... có lẽ vẫn chưa nhận thức được thứ tình cảm này."

Thiệu Huy lặng người, chỉ im lặng nghe từng câu từng chữ của Hán Trung nuốt vào tâm can. Mối quan hệ này quá phức tạp, hắn cũng không biết nên bắt đầu với Linh Quân như thế nào. Hắn yêu Linh Quân, nhưng hắn không muốn chỉ vì tình yêu của hắn mà khiến Linh Quân khó xử, hắn không hề mong muốn.

"Tôi chỉ mong anh đừng khiến nó phải đau. Quân đã đau quá nhiều rồi, nhiều đến mức thể xác chai sạn, không còn chút xúc cảm nào nữa. Nhưng trái tim đã cứa một nhát thì khó có thể lành lại, máu vẫn cứ chảy thì tâm vẫn cứ đau, vẫn cứ giày vò. Thiệu Huy, bảo hộ Quân cho thật tốt."

Sau cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông với nhau, chiếc xe đen chễm chệ dưới Thiệu phủ. Hán Trung khẽ chau mày, lướt mắt nhìn một lượt Thiệu phủ, quả là cơ ngơi hoàng thất vẫn không thể xem thường được.

"Hôm nay cảm ơn anh, tôi tự đưa em ấy vào được rồi."

Thiệu Huy khẽ cúi đầu, thể hiện đúng phép tắc cơ bản của một người có tri thức. Hán Trung có vẻ hơi ngại với cách xã giao kiểu này nên đành ậm ừ cho qua.

"Khò.... khò.... thịt lợn Tứ Xuyên.... nhăm nhăm....."

"Cái con heo này.... Này càng nặng a!"

Thiệu Huy kiếp này làm hoàng tộc, chắc kiếp trước làm trâu ngựa thì phải. Hắn cực nhọc vác cả thân thể cường tráng của Linh Quân lôi lên phòng, nhưng có vẻ ngày càng điêu luyện rồi, đưa được Linh Quân lên giường nhưng không làm hắn tỉnh giấc, đỉnh cao.

"Có vẻ như mỗi một ngày trôi qua, tôi lại càng yêu em hơn thì phải..... Tôi xin lỗi, lại khiến em chịu khổ rồi."

"Ngoài câu xin lỗi ra anh còn nói được câu nào lọt tai hơn không? Cứ mở miệng là xin lỗi, xin lỗi, nghe mà muốn đạp vào mồm ấy."

Linh Quân khó chịu mở mắt, nếu hắn không bị thương thì đã cho Thiệu Huy một đạp vào mồm rồi.

"Em nghĩ xem.... chúng ta như thế này liệu có ổn không? Cả tôi và em, con đường này có thể đi tiếp hay không...." Thiệu Huy ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng ngước về ban công, ngắm mặt trăng lặng lẽ.

"Nếu ngay từ đầu đã xác định không thể, tôi còn đi theo anh làm gì? Con đường tôi lựa chọn, tôi có thể gánh được. Chỉ cần anh có thể, tôi cùng anh đều sẽ đi được. Tôi cảm thấy rằng sự việc chỉ mới là khởi đầu thôi, tôi còn không biết rằng ngày mai mình có thể sống sót hay không, có thể lại nhìn thấy ánh mai hay không. Nhưng chỉ cần người đi cùng tôi là anh, tôi sẽ can đảm bước đi."

Linh Quân rút ra một điếu thuốc, chậm rãi châm ngòi. Hắn thật thích hút thuốc, mỗi khi phiền muộn thì chính khói thuốc khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn. Đôi môi dày khẽ mở, làn khói trắng tuôn ra không khí, nồng nặc mùi thuốc lá. Hắn đã bước chân vào cấm địa, thì buộc phải gồng mình đi qua hết cấm địa, không thể buông bỏ.

Người mà hắn lựa chọn, nhất định cho đến chết vẫn sẽ bảo vệ.

"Mệt mỏi thật.... Rốt cuộc kẻ đó là ai.... kẻ chủ mưu...."

Thiệu Huy dường như cũng thấm mệt, ngả tấm lưng lớn lên đùi của Linh Quân, mệt mỏi mà nhắm nghiền đôi mắt. Linh Quân dập đi điếu thuốc trên tay, khẽ vuốt lại mái tóc của Thiệu Huy, đặt lên trên trán một nụ hôn.

"Coi như đây là bùa hộ thân tôi cho anh, mong rằng anh bình an."

Tự lúc nào, hắn không hề muốn Thiệu Huy xảy ra chuyện.

Nếu Thiệu Huy gặp bất trắc, cả đời này hắn không thể tha thứ cho bản thân.

Có lẽ hắn.... biết thứ tình cảm này là gì rồi.

Nhưng đến khi hắn rõ ràng mọi chuyện thì mối quan hệ này không còn nữa.

"Cảm ơn em, bùa hộ thân này của em, chắc chắn giữ chặt."

Thiệu Huy điệu bộ vuốt vuốt mái tóc của mình rồi tự kỷ mỉm cười khiến hắn buồn cười chịu không nổi.

Nhưng cuộc chơi nào rồi cũng sẽ tàn, sợi chỉ bạc kia dù lấp lánh đến cấp mấy cũng sẽ đứt.

Đời là vậy, ngóng trong chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng ông trời trả lại một quả đắng.

Đắng đến nuốt không trôi.

Tình cảnh chưa kịp hiểu đã phải dứt, tâm tư chưa dệt xong đã phải buông bỏ.

Mấy ngày sau, Linh Quân nhận được một tin dữ.

Châu Doãn, người bạn thân của hắn.

Chết một cách tức tưởi, một cách không ai có thể tưởng tượng được.

"Bây giờ đang ở đâu?" Hắn run lên từng cơn, giọng nói qua loa điện thoại không còn vững được. Mới sáng hắn đã nhận được tin từ Du Quán và Mã Tư, trong lúc họ tuần tra một vòng trung học Bắc Hải đã phát hiện được xác của Châu Doãn ở một phòng học bỏ trống, hiện trạng vô cùng bi thương, đến hai gã từng nhuốm qua biết bao thi thể vẫn không nỡ nhìn, hai mắt đều nhắm chặt.

"Tụi em đã phong tỏa hiện trường rồi, vẫn chưa dám gọi điện báo cảnh sát. Đại ca đến liền đi, dãy F phòng cuối cùng, tụi em sẽ chờ đại ca."

"Được, tao biết rồi. Giữ.... giữ kỹ, không ai được động vào cô ấy."

Hắn dập điện thoại, thân thể như trút đi hết trọng lực quỳ xuống đất, hai đầu gối khẽ run.

"Quân.... Em ổn không? Bây giờ đến đó đúng không, tôi chở em đi."

"Vết thương chưa lành, anh đừng đi theo. Việc này để tổ chức xử lý là được."

Hắn không ngờ đến, kẻ kia rốt cuộc cũng đụng đến người mà hắn lo ngại. Châu Doãn.... Hắn có lỗi với cô.

"Nhưng sự việc sốc đến như vậy, tinh thần em hiện tại không ổn định. Nếu lái xe trong tình trạng này e rằng...." Thiệu Huy khá e ngại, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo Linh Quân không buông.

"Thiệu Huy, để tôi đi."

Giọng nói nghe thoáng qua liền cảm nhận được vài phần phẫn nộ, nhưng thanh âm lại bi thương tột cùng.

Hắn đi trong tâm trạng không xác định được là nên thành thế nào mới đúng. Bước chân cứ mỗi bước nặng nề đi về phía cuối dãy học, tiết trời hôm nay ảm đạm đến rợn người. Bầu trời một màu đen kịt, u uất đáng sợ nhưng lại không bì được cảnh tượng trước mắt hắn.

Quá khủng khiếp.

Kẻ chủ mưu, hắn nhất định không tha.