"Hả? Em vừa nói cái gì....." Thiệu Huy há hốc mồm, chưa kịp tiêu hóa hai chữ Linh Quân vừa phát ra. Hắn lại liếc Thiệu Huy một cái, bực dọc mở hai cúc áo, "Mẹ nó ở đây nóng ghê."
"Nè nè đánh trống lảng à?" Thiệu Huy gằng giọng, tên nhóc con này muốn trốn tránh đây mà.
"Kiếm gì ăn đi." Linh Quân nhìn trái nhìn phải, bụng hắn đang gào lên đây. Nếu không có gì bỏ bụng chắc hắn lăn đùng ra mà bất tỉnh nhân sự mất.
"Họp báo chứ không phải tiệc buffet."
"Nhưng mà tôi đói. Chúng ta đi tìm cái gì ăn trước đã, họp báo vẫn chưa diễn ra mà."
Hắn bĩu môi lay cánh tay Thiệu Huy. Thiệu Huy nhìn hắn thở dài, lôi xồng xộc cục nợ cao 1m8 đi đến quầy thức ăn. Hắn lại không kiêng nể ăn như một chiếc hạm tàu ngầm với công suất cực lớn, ăn liên hồi đến mức Thiệu Huy không thấy miệng hắn ngưng một giây nào.
"Tôi đi chuẩn bị trước, họp báo sắp diễn ra rồi." Thiệu Huy vỗ nhẹ lên tấm lưng hắn, ngoảnh đầu đi.
"Hừm, mình thấy cũng đâu có gì bất thường đâu nhỉ?" Linh Quân ngậm một họng thịt lợn Tứ Xuyên, liếc mắt nhìn xung quanh.
"Íii chủ tịch Linh sao lại có mặt ở đây a? "
Một đám, à không, tầm hai ba người phụ nữ ăn vận xinh đẹp tiến đến chỗ hắn, người nào người nấy đều tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc. Hắn dời mắt nhìn bọn họ, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm đống thịt rồi nuốt xuống. Chân mày khẽ nhếch lên, hắn biết bọn họ. Một người là Chu Yến Loan, phu nhân tập đoàn Trịnh Châu, tập đoàn chuyên về thị trường chứng khoán. Một người là Viễn Linh, tổng giám đốc công ty cổ phần truyền thông. Cả hai đều là những người phụ nữ có tiếng tăm trong xã hội, có đủ mọi mặt về nhan sắc lẫn tài năng.
"Ừm..... tôi đến chơi cho vui thôi. Các cô đây không cần để tâm đến kẻ lỗ mãng như tôi đâu."
Hắn xua tay, bày ra bộ mặt chán nản không muốn nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, mắt vẫn liếc ngang liếc dọc xung quanh nhưng thực chả có gì kì lạ cả. Nhưng hắn vẫn chưa có cảm giác an tâm, có thể là.... có chuyện gì đó hắn chưa biết.
"Chúng tôi đều biết, nhưng người như chủ tịch Linh đây ai mà chẳng si mê chứ. Nhân dịp hiếm hoi này chúng ta gặp mặt nhau lần đầu, tôi mời anh một ly vậy."
Chu Yến Loan nhìn hắn với đôi mắt say đắm, hắn chỉ nhếch mép cười thầm. Con người này đã có chồng mà còn dám vác bản mặt dày bám theo một thằng đàn ông khác. Nhưng mặc kệ vậy, hắn cũng trách là do hắn sinh ra dung nhan hơn người, sức hút tỏa ra như nam châm hút phụ nữ vậy.
Hắn nhận lấy hai lần mời rượu từ Chu Yến Loan cùng Viễn Linh, trò chuyện với họ một chút rồi tìm cớ lảnh đi. Hắn đi đến trung tâm sự kiện, nơi được trang hoàng lộng lẫy nhất của Luxury. Đôi mắt dán chặt vào từng cử động của Thiệu Huy, hắn tựa mình vào một chỗ vừa mắt nhìn lên. Họp báo nhanh chóng được sắp xếp, các cánh nhà báo lũ lượt ngồi một hàng dài, các tay săn ảnh liên tục nhấp máy, hắn đứng ở dưới mà còn hoa cả mắt chứ nói gì Thiệu Huy. Quan khách đứng đông thành vòng lớn, đông đến mức không nhìn ra kẽ hở. Hắn khẽ nhíu mày, nội gián kia nhất định sẽ tự sát ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vốn dĩ đâm đầu vào một nơi đông người và bảo an cao thế nào chắc chắn là không có ý định toàn mạng trở ra.
"Chào các vị, hôm nay tôi rất vinh dự khi các vị đã chấp nhận lời mời của tôi đến đây. Họp báo này là sự kiện tầm lớn, ảnh hưởng ít nhiều đến cục bộ quốc gia, cho nên tôi muốn cánh phóng viên hãy chú ý những lời tôi sắp nói ra đây....."
Thiệu Huy hạ giọng, đôi mắt hồ ly nhìn xuống góc khuất nơi hắn đang đứng, nở một nụ cười. Hắn vẫn lạnh băng liếc Thiệu Huy một cái, muốn thông báo gì thì nói mẹ nó ra đi ở đó còn lượn lẹo.
"Vào chính ngày này vài năm trước, có một gia tộc hoàng gia bị truy sát mãnh liệt bởi các tổ chức băng đản xã hội đen. Và cho đến tận bây giờ, gia tộc cuối cùng của vương hậu Uyển Dung năm đó vẫn chưa bao giờ lộ diện...."
"Thiệu tổng, việc này thì có liên quan gì đến buổi họp báo hôm nay?" Cánh phóng viên bắt đầu nháo nhào. Ngu thật, nếu không liên quan thì Thiệu Huy lôi ra nói làm giống ôn gì?
"Gia tộc năm đó bị truy sát..... chính là Thiệu gia chúng tôi. Và tôi đây chính là đích tử cuối cùng của Thiệu gia!"
Một tiếng "Ồ!" vang lên khắp nơi trong đại sảnh. Người người huyên náo, kẻ kẻ rối loạn không tin vào tai mình. Cánh phóng viên bắt đầu đau đầu nhức óc còn mấy tay săn ảnh thì ôi thôi mẹ ơi, nhấp máy chụp liên tục như đạn liên thanh. Tất cả đều trở nên rối rắm, và cũng chính là cơ hội cho kẻ khác thực hiện mưu đồ.
Linh Quân dời vị trí, mắt vẫn luôn dõi theo Thiệu Huy còn bàn tay nhẹ nhàng lôi ra con dao nhỏ. Dao ba ngạnh thiết kế nhỏ gọn, vừa tầm tay, nhưng chỉ cần chém một phát liền khiến mất máu mà chết. Hắn nhíu mày, cảm giác nóng hổi vụt qua nơi gáy, nhanh như cắt chém một phát vào cổ hắn. Mũi dao kia sắc nhọn lướt một đường, máu lập tức tuôn ra.
"Mẹ nó...." Là hắn thiếu cảnh giác, chỉ theo dõi phía trước mà quên đi phía sau, kẻ kia liền lợi dụng sơ hở sượt một đường qua gáy hắn. Hắn dùng tay ngăn máu, khẽ chau mày phóng về phía trước. Khung cảnh vẫn rất thanh bình, vẫn chưa ai phát giác có điều không hay. Kẻ áo đen luồn lách qua từng đám đông, tiến gần đến chỗ Thiệu Huy đang đứng. Mẹ nó! Hắn đã gọi ứng cứu Du Quán và Mã Tư, nhưng xem chừng tụi nó không kịp rồi, hắn phải tự thân vận động thôi.
Kẻ kia thoắt cái đến ngay sau lưng Thiệu Huy, vì trang phục kẻ kia đang mặc trùng với màu tấm màn đen tuyền phía sau nên không ai chú tâm đến. Thiệu Huy quay lưng về phía kẻ lạ mặt, vẫn đang điềm tĩnh trả lời phóng viên.
Gã cầm khẩu súng ngắn trong tay, ngắm đến giữa phổi Thiệu Huy chực bắn. Bỗng lại nghe một tiếng soạt, khẩu súng run rẩy rơi xuống tạo nên âm thanh lớn. Cơ thể gã cứng đơ, tứ chi đều mất cảm giác, đồng tử dao động nhìn về sau.
"Lời khuyên của tao..... là hãy nên đề phòng mọi thứ xung quanh mình."
Đồng tử Linh Quân mở rộng, đôi mắt trừng vào gã, tràn ngập phẫn nộ. Hắn xoay con dao ba ngạnh trong tay, lưỡi dao nhuốm máu từ vùng lưng của kẻ lạ mặt. Gã nghiến răng nghiến lợi, lao vào cấu xé hắn như một con chó dại.
Khoảnh khắc ấy Thiệu Huy lập tức quay lại. Hắn cảm giác có gì đó không ổn, lại càng không ổn hơn khi thấy Linh Quân cùng kẻ lạ mặt một đấu một, cùng lăn lộn dưới đất. Bảo an cùng cảnh vệ lập tức định xông vào, nhưng lập tức bị thanh âm của Linh Quân hét lớn làm cho kinh động.
"Không được vào! Tất cả ở bên ngoài!"
Linh Quân nhanh nhẹn rút con dao đâm thêm một phát vào tay phải kẻ lạ mặt, gã này quả thật trình độ không tầm thường. Hai người vật qua vật lại như vậy tốn rất nhiều sức vậy mà gã vẫn bình chân như vại.
" Ha ha ha ha! Linh Quân.... mày thông minh lắm, biết tao đến đây là có chủ đích!" Gã nhăn mặt vì cơn đau, song môi vẫn nở lên nụ cười điên dại.
"Ở đâu?" Hắn dùng chân chế ngự gã đem con dao cắm sâu vào trong, bàn tay mỗi lúc mỗi ấn mạnh con dao nhuốm máu. Gương mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt như hổ đói trừng vào gã, giọng nói khàn đều.
"Mày nói cái quái gì vậy?"
"Thằng khốn! Mày đặt bom ở đâu hả?!"
"Ha ha ha.... quả đúng là cựu xã hội đen, giác quan nhạy bén hơn người thường."
Linh Quân chỉ hận không thể một phát cắt đứt cổ gã, vì hắn biết gã có người phía sau thao túng, nếu không cũng không có gan nào tự đâm đầu chết như vậy. Mọi người xung quanh bắt đầu hoảng loạn, việc này càng làm cục bộ rối ren thêm. Hắn quay sang hét lớn bảo tất cả giữ vị trí, không được di chuyển. Hắn chỉ biết chờ Mã Tư và Du Quán thôi, không biết họ có kịp phát hiện ra khách sạn có bom hay không.
"Nói mau. Ai là người sai khiến mày?"
"Mau nói đi thằng khốn này!"
Gã cười lớn, cười như một kẻ điên cho dù trên mặt đầy rẫy vết bầm do lực tay hắn giáng xuống. Hắn cứ nhắm vào mặt gã mà đấm, đến mức gương mặt gã như nát, máu chảy đầm đìa vẫn không mở miệng khai.
"Quân...." Thiệu Huy muốn đến chỗ hắn, nhưng hắn lại không cho bước đến dù chỉ một bước. Hắn không biết Thiệu Huy lo lắng cỡ nào sao, không biết Thiệu Huy lo cho vết thương đang từng vệt máu chảy dài trên cổ hắn như thế nào sao?
"Đừng đến, tôi cảnh cáo anh. Nếu anh không nghe lời tôi thì tất cả chúng ta đều sẽ chết."
Linh Quân siết chặt kẻ lạ mặt, mồ hôi đầm đìa trên trán. Gã kia cao hơn hắn rất nhiều, thân hình đều lớn hơn hắn, để có thể chế ngự gã thật sự tốn rất nhiều sức, chưa kể lúc nãy hắn có uống chút rượu, căn bản là sẽ không chịu được lâu.
"Mày không nói ra chỗ đặt bom cũng được.... nhưng vì lý do gì mà muốn gϊếŧ chết tất cả? Không phải mày chỉ muốn gϊếŧ một mình Thiệu Huy thôi sao?"
"Tao biết trước là mày sẽ đi theo, nếu tao chỉ nhắm vào Thiệu Huy thì có nghĩa lý gì nữa chứ? Mày cũng đâu phải là người chỉ vì một người như Thiệu Huy mà hy sinh tính mạng như vậy?"
Linh Quân khựng lại. Phải, hắn có bao giờ lao đầu vào một người nhiều đến mức này không? Cuộc đời hắn dấn thân vào con đường tội lỗi này, chỉ để phục tùng một người mà thôi. Nhưng hắn..... có lẽ hắn lại muốn bảo vệ cả con người này, mặc dù hắn biết người vốn dĩ không cần đến sự bảo vệ của hắn.
Linh Quân quay sang nhìn Thiệu Huy, ngước nhìn gương mặt đẹp như tạc tượng của Thiệu Huy, cười khẩy một cái. Lại quay sang kẻ dưới chân, sắc mặt thoáng thay đổi, đồng tử híp lại một đường cong.
"Vậy thì tao cho mày biết, và cũng cho tất cả mọi người biết. Thiệu Huy là người tao có thể dùng mạng chuộc về, là người mà chỉ cần hắn muốn, tao sẽ đạp đổ cả Đại Lục!"
Hắn nói ra câu này, là hắn đã suy nghĩ kĩ càng. Hắn chỉ sợ nếu hắn không nói, có lẽ cũng không bao giờ có thể nói được.
Thiệu Huy im lặng nhìn Linh Quân, đôi mắt hồ ly thoáng hơi nước. Hắn chưa bao giờ mong mỏi một thứ tình cảm từ Linh Quân, cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến chuyện Linh Quân sẽ có thể vì hắn mà bán mạng, vì hắn chống chọi với cả thế giới. Hắn chỉ đơn thuần nghĩ, chỉ cần bên cạnh Linh Quân là được, chỉ cần có thể nhìn người thiếu niên ấy thẳng lưng sống cuộc sống người muốn là được. Nhưng mà..... hắn mãn nguyện rồi, cho dù Linh Quân chỉ xem hắn như một người bạn, một người đồng hành thôi hắn cũng mãn nguyện rồi. Bởi vì chính hắn lại tự lúc nào say đắm người thiếu niên đầy gai góc kia, lại tự lúc nào chỉ hướng về Linh Quân. Đến tận bây giờ, Linh Quân vẫn không hề hay biết hắn trở về Đại Lục không phải ngẫu nhiên, là vì hắn muốn tìm lại người đã cứu hắn một kiếp, cứu cả gia tộc của hắn.
"Đại ca! Đại ca!" Giọng Du Quán thất thanh xông vào, cả người mồ hôi nhiễu nhãi thở hồng hộc. Bọn họ gồm Du Quán, Mã Tư cùng vài chục người khác đều xông vào càng khiến cục bộ náo loạn.
"Tụi mày bé cái mồm lại đi! Sao rồi?" Hắn bực dọc hét lớn, động tác tay theo đó lỡ đấm thêm vào mặt gã kia một cú đúng đau, làm gã lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.
"Tổng cộng năm quả, công suất phá hủy phạm vi 10km, tụi em đã gỡ bỏ hết rồi ạ."
"Chắc không?"
"Dạ chắc ạ. Tụi em đã chạy marathon hết mẹ cái khách sạn rồi, ngõ ngách từng phòng tới cái toilet cũng kiểm tra xong luôn rồi,....."
"Thôi thôi đủ rồi nín giùm tao." Hắn càm ràm, quay sang lại thấy gã kia lăn đùng ra xỉu rồi thì thở dài một hơi. Mã Tư chạy đến đỡ hắn ngồi dậy, từ lúc đánh nhau hắn cũng sơ ý không chặn máu, bây giờ máu thấm đỏ cả áo sơmi hắn đang mặc, uổng tiền!
"Em đã biết trước là có kẻ muốn gϊếŧ tôi?" Thiệu Huy ngồi xuống bên cạnh Linh Quân, rút ra một chiếc khăn trắng chặn ngay cổ hắn.
"Ôi đau đau! Nhẹ tay lại không khéo gãy cổ bây giờ!"
Hắn nghiến răng kêu lên một tiếng, Thiệu Huy đây là đang muốn trả đũa hắn chứ gì. Có ai lại lau máu cái kiểu dọng dọng vô miệng vết thương như vậy đâu, thốn muốn chết.
"Đừng như vậy nữa..... có chuyện phải báo ngay với tôi chứ. Em chịu đựng một mình như vậy sao?"
Thiệu Huy nghiêm mặt nói. Linh Quân nghiêng đầu nhìn nét mặt Thiệu Huy, bật cười thành tiếng, "Khi nãy nói hết rồi, tôi muốn dùng mạng mình bảo vệ cho anh. Không cần cảm thấy có lỗi đâu, cho nên đừng bày ra vẻ mặt như vậy nữa, khó chịu."
"Chúng mày cũng quan tâm nhau gớm nhỉ?" Gã kia sau một vài phút nằm xỉu ngon ơ thì lồm chồm bò dậy, gương mặt dù thập phần biến dạng vẫn giữ trên môi nụ cười quái đản.
"Rồi sao? Ganh tị?" Hắn chép miệng chụp lấy khẩu súng từ tay Mã Tư, đem lên chĩa vào yết hầu gã. Đám đàn em nhanh chóng theo lời hắn sơ tán tất cả mọi người, dù gì thì chuyện cần thông báo cũng đã thông báo, mọi người chỉ hoảng loạn một chút rồi lại nhà ai nấy về.
"Tao nói cho mày biết..... tao vốn dĩ đến đây không có ý định sống sót trở về. Vì vậy thứ này không làm tao sợ được đâu."
Tao biết, thằng ngu ạ. Trình độ của mày còn tệ hơn mắt nhìn của tao nhiều.