"Chúc mừng tân chủ tịch!"
"Chúng tôi chúng mừng ngài, chủ tịch Linh!"
"Chúng tôi sẽ một lòng phục vụ cho ngài, phục vụ cho RS ngày càng lớn mạnh!"
Linh Quân điển trai trong bộ vest đỏ ung dung bước lên bục nhậm chức, hắn được trao cho ấn chỉ truyền từ các đời chủ tịch của RS trước đây. Cầm trên tay chiếc ấn bằng vàng láng bóng, hắn cười khẩy. RS luôn là tập đoàn thích phô trương sức mạnh của mình nhưng thực chất bên trong là một bộ máy thối nát mục rữa, không đáng để hắn xem trọng.
"Ta không cần những lời hoa mỹ đó, thứ ta cần chính là kết quả. Như các vị đây cũng biết rõ tập đoàn RS trước kia là một tổ chức xã hội đen, hoạt động thường xuyên trong hắc đạo. Nhưng bây giờ RS đã cải tổ thành tập đoàn buôn bán và xuất khẩu vũ khí cho quân đội quốc tế, việc này không phải là không hệ trọng. Ta không cần biết mấy gã chủ tịch cũ đã từng làm gì hay đưa ra điều lệ gì, nhưng đối với ta, bất cứ ai chống đối hay có ý định xấu đối với tập đoàn, ta đều không dung thứ."
"Nhưng mà...." Khán phòng rộng lớn xì xầm to nhỏ, thấp thoáng những gương mặt khó hiểu của các lão bối, các giám đốc đều có thành kiến. Họ từng làm việc cho tổ chức RS nên tác phong này của Linh Quân khiến họ có chút bất mãn.
"Bất kì ai có thành kiến đi ngược với quy chuẩn ta đưa ra, tất cả đều sẽ bị thanh trừ!" Hắn mỉm cười đầy thiện chí, cánh tay hướng về chiếc cửa lớn. Nói về trình độ miệng lưỡi độc địa thì có ai qua nổi hắn đây chứ. Hắn không cần biết cái quy tắc cũ rách rườm rà trước đây của tập đoàn là gì, hắn chỉ cần biết một chuyện. Hiện tại hắn làm chủ RS thì RS phải theo chỉ thị của hắn.
Khán phòng lập tức im bặt. Họ cũng cần có cái ăn cái mặc, hắn nhân nhượng để họ được tiếp tục làm việc tại RS đã là may mắn lắm rồi, nếu phật ý hắn không biết số phận họ sẽ ra sao. Linh Quân cúi đầu nhìn từng gương mặt cằn cỗi nếp nhăn, những con người này cần phải được dạy dỗ thật chu đáo, hắn biết họ không phục cũng vì hắn quá trẻ tuổi đi mà đã leo lên chức vị chủ tịch, họ nghĩ rằng một thằng nhóc ranh hỉ mũi chưa sạch như hắn không thích hợp cũng phải.
"Sao nào? Căn phòng này vừa ý của mày chứ?" Yến Mạn đứng bên cạnh tấm kính lớn bao phủ gian phòng rộng, từ đây có thể nhìn bao quát Đại Lục, không gian rất thoáng đãng. Linh Quân xem xét mọi thứ trong gian phòng cực khủng, từ những chi tiết nhỏ nhặt cũng được bày biện rất tốt, hợp với ý của hắn.
"Là bà chị tân trang lại chứ gì.... chỉ có chị mới biết em thích những thứ này." Hắn cầm lấy bình rượu vang lớn đặt trên tủ rượu bằng gỗ lim sang trọng, bật cười. Tông màu chủ đạo là màu đen, đúng màu hắn thích.
"Chậc, mày cũng giỏi quá ha. Mà nè, tao thấy mày lạ lắm nha...."
"Lạ cái gì? Tại vì hôm nay em soái quá hả?"
"Soái cái quần! Tại sao mày vẫn cho bọn họ ở lại tập đoàn, chị cứ tưởng vừa nhậm chức là phải xóa sổ bọn họ rồi chứ...."
"Có người nói với em, không nên làm như vậy. Bọn họ từng là quân bài át chủ của RS, nếu em loại bỏ họ cũng là loại bỏ đi cánh tay trái của RS. Chỉ cần bọn họ phục tùng em, em vẫn có thể giữ họ lại."
"Xem ra..... mày chỉ nghe lời mỗi Thiệu thiếu của mày thôi, lời của chị nói thì như gió thoảng mây bay, bay đến tận chân trời rồi."
"Thôi thôi cho em xin."
"Ơ? Chị nói gì sai à? Từ lúc mày gặp được Thiệu Huy liền trở mặt như trở bánh tráng nướng, ngoan ngoãn một cách lạ thường.... cứ như là mèo nhỏ ý."
"Đệt, lại mèo nhỏ....."
"Lầm bầm gì đấy?" Yến Mạn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đang kìm nén trào phúng của hắn, bật cười một tiếng.
"Không có gì. Hôm nay em xin phép về trước vậy." Hắn chộp lấy áo khoác ngoài rồi đi ung dung ra ngoài cửa chính.
"Cái mồ?? Mày là chủ tịch đó em, ngày đầu đã cúp làm như thế rồi....."
"Có hẹn, vậy nha. Em đi trước đây, hôm nay chị thay em làm chủ tịch đi nhá!" Hắn dúi vào tay Yến Mạn ấn chỉ rồi chạy vụt ra ngoài. Yến Mạn nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu ngán ngẩm, " "Đúng như lời cậu ta nói, chỉ đơn thuần là một đứa trẻ mà thôi."
"Đợi lâu không?" Hắn vứt áo vest ngoài cho người to cao, thoải mái kéo cà vạt xuống nửa.
"Đợi mòn mông thôi chứ không có lâu lắm." Thiệu Huy tựa mình vào xe, cầm lấy áo vest mà vắt qua vai, cái tướng đứng đúng là ngứa đòn mà.
"Vãi.... hôm nay còn dám ghẹo gan à?"
"Học từ em chứ đâu. Nhưng mà không làm việc à?" Thiệu Huy cười, khẽ xoa đầu người trước mặt. Linh Quân đánh một cái vào tay hắn, miệng cong lên một đường, phán một chữ duy nhất, "Lười."
"Ồ hổ, làm chủ tịch rồi thì muốn nghỉ là nghỉ ha. Bây giờ sao đây, hẹn tôi ra đây rồi còn trốn làm nữa, không lẽ lại muốn lên giường...." Hắn cười ranh, đem cằm Linh Quân nâng lên. Chậc, nhưng hắn quên mất tính khí con người này, trêu ngươi thật không dễ.
Linh Quân im lặng nhưng mà động tác thì nhanh nhẹn nhe răng táp lấy ngón tay đang yên vị trên cằm mình khiến người kia tái cả mặt.
"A đau đau! Nè đừng cắn nữa!" Thiệu Huy kêu la ầm trời, rốt cuộc hắn cũng nhả ra không cắn nữa. Bất mãn, đưa ngón tay hằn những vết răng đỏ còn mới, lần này coi như Thiệu Huy chơi ngu vậy.
"Lên lên cái ông nội anh! Lần sau đừng hòng đè được tôi."
"Vậy là.... có lần sau?" Thiệu Huy bất ngờ cúi xuống nhìn hắn liền bị hắn cho một bộp vào đầu.
"Mơ đi."
"Thì đang mơ đó, nhưng mà đè được em cũng coi như là giấc mơ thành sự thật rồi."
"Mẹ nó! Là bị cưỡng chế, cưỡng chế đó hiểu không thằng quần?!"
"Là cưỡng chế trong điều kiện tự nguyện mà chẳng phải sao? Tự đưa mông cho tôi thao như vậy mà cưỡng chế cái quái gì?" Thiệu Huy chép miệng, đuôi mắt hồ ly mang theo chút đào hoa mà rũ xuống một vẻ đầy quyến rũ.
"Nói nữa tôi liền thiến anh, thằng khốn."
"....." Người kia bất mãn nhìn hắn ung dung ngồi vào ghế sau, vừa mới đặt mông lên đã nằm dài ra băng ghế rộng, cái số thê nô này chừng nào mới chấm dứt với một người đẹp trai lãng tử như Thiệu Huy đây.
"Đến trường." Hắn ngáp dài, huơ tay về ghế lái điệu bộ y hệt mấy ông chủ bụng bự mặt phệ đang phè phỡn.
"Định ở lại lớp nữa hay sao mà đòi đến đấy?"
"Khốn nạn! Anh không dạy ở đó thì dạy ở cái xó nào nữa? Đến đó đi, hôm nay tôi theo anh đi làm."
"Ơ..... tự dưng đòi theo là sao? Em rốt cuộc muốn cái gì đây?"
"Đệt.... thì cứ đến đó đi, dù gì anh cũng phải đến đó mà chẳng phải sao?"
Ờ thì, chuyện gì cũng có lý do của nó mà, hắn nằng nặc đòi theo Thiệu Huy đến tận Bắc Hải cũng là có lý do, là lý do cá nhân a.
Bắc Hải cứ ngỡ sẽ không bao giờ phải nhìn thấy cái bản mặt khó coi của hắn, cũng không phải suốt ngày nhìn thái độ của hắn mà e dè, nhưng không. Cuộc sống nó là như thế, đ*o bao giờ vận hành theo cách ta mong muốn.
"Ơ đại ca? Đại ca đến đây có việc gì không ạ?" Lý Minh Nhu thấy điệu bộ phóng khoáng của hắn bước vào phòng hiệu trưởng thì lật đật đứng dậy cúi chào.
"Ầy đừng có gọi như thế chứ, mày là hiệu trưởng của một trường danh giá mà gọi một thằng xã hội đen là đại ca thì ra cái thể thống gì đây?"
Hắn vỗ vai Lý Minh Nhu mỉm cười, thuận thế ngồi vào ghế sofa. Căn phòng này từ lúc lão già kia tự sát cũng thay đổi ít nhiều, đồ vật lão từng sử dụng đều đem về cho người nhà giữ gìn. Lý Minh Nhu là một người trẻ tuổi, lại rất có năng lực, chỉ vỏn vẹn mấy tháng đã khiến Bắc Hải trở về nhịp sống bình thường, chưa kể lại thu hút vô vàn nhà tài phiệt gửi con cái đến học tại Bắc Hải.
"Ừ nhỉ, nhưng mà bây giờ đại ca đâu còn là xã hội đen nữa đâu, phải gọi đại ca là tân chủ tịch mới đúng."
"Cái thằng..... đến cả mày cũng vậy, gọi như thế tao nghe nhột mông lắm, cứ gọi là anh Quân bình thường là được." Hắn xua xua tay, cái cách gọi trịnh trọng như vậy nó xa cách lắm, hắn không thích a.
"Nhưng mà.... Thiệu thiếu không đi với anh hả?"
"Tao đâu phải chó mà suốt ngày lẽo đẽo theo chân anh ta được. Nhưng mà.... cái chương trình cho cựu học sinh thực tập giáo dục là cái quần gì vậy?"
"À thì ra anh hỏi chuyện này. Thật ra kết quả họp hội đồng trường ra quyết định sẽ ưu tiên cho các cựu học sinh vừa tốt nghiệp khóa ba của anh có cơ hội trở thành sinh viên thực tập của trường, là những sinh viên có ý định học ngành Sư phạm đó ạ."
"Mẹ nó cái hội đồng thúi gì vậy....." Hắn lầm bầm, mẹ nó! Bởi vậy cái thằng ẻo lả Quách Lâm kia mới quay lại đây chứ gì.
"Sao vậy đại ca? Đại ca có chỗ nào không vừa lòng sao?"
"Không có gì, vậy thôi tao đi trước. Mày đó, cố gắng làm việc đi, tao sẽ còn tới thường xuyên để kiểm tra mày đấy." Linh Quân đứng dậy phủi phủi vạt áo, mỉm cười nhìn Lý Minh Nhu. Tuy rằng Lý Minh Nhu làm trong tổ chức cũng gần chục năm, nhưng đôi lúc hắn còn không để ý đến sự tồn tại của người này, nhưng không ngờ là người này có năng lực lãnh đạo rất tốt.
Hắn ung dung đi đến lớp học cũ, úi giời xem ra học sinh trường này vẫn chưa quên bản mặt đểu này của hắn. Bước chân hắn đi đến là mỗi lần âm thanh bàn tán vang lên khắp nơi, nhưng họ ai nấy đều biết chừng mực, không nên phạm phải điều cấm kị chết người kia, gọi thẳng tên của hắn.
"Tao cứ tưởng mình đang trình diễn show fashion week tại Paris vậy nè...."
Hắn lầm bầm, tay đút vào trong túi quần ung dung bước đi. Cũng phải đi, hắn mặc đồ nổi như vậy, hôm nay lại đẹp trai lãng tử như vậy, thử hỏi có ai mà không ngoái lại nhìn đây. Tuy rằng mọi người kinh sợ hắn nhưng cũng không thể phủ nhận sức hút từ gương mặt và thân hình của hắn. Quá nam tính, quá phong trần, hắn khoác lên mình hắc khí dụ hoặc khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng mê đắm. Nhưng tuyệt nhiên, Linh Quân là để yêu xa chứ không để tiếp cận như những người đàn ông khác.
"Hừm.... này cô kia! Lại đây." Hắn chau mày, thuận mắt gọi một nữ sinh với mái tóc ngắn ngang vai, gương mặt nhỏ nhắn đi tới. Cô gái nhỏ rụt rè tiến đến, đầu cúi gằm xuống, miệng nhỏ lắp bắp, "Tiền bối..... Tiền bối Linh..... Anh cần gì ạ?"
Cô gái nhỏ run sợ, phía sau lưng cô vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ, có người cho rằng Linh Quân thuận mắt cô, có người cho rằng cô làm hắn chướng mắt. Tất cả, tất cả đều là những lời nói không mấy đẹp đẽ.
"Hậu bối, em có biết phòng dành cho sinh viên thực tập ngành Sư phạm ở đâu không?" Hắn vẫn đút tay vào túi quần, gương mặt một vẻ tỉnh bơ. Nhận ra thái độ của cô gái kia có chút kì lạ, lại liếc mắt nhìn xung quanh thì rõ sự tình, liền hắng giọng vài cái.
"Người ở đây thích tọc mạch nhỉ?"
Tất cả âm thanh bàn tán lập tức im bặt. Hắn mỉm cười với cô gái kia, dùng tay đặt lên đôi vai gầy, nhỏ giọng.
"Không cần sợ, nếu không làm gì sai hay phật ý anh thì tại sao phải sợ? Nhưng mà.... hậu bối đây là học sinh mới?"
"Dạ vâng..... em là Lý Minh Nhi lớp 10A."
Khoan đã.....gương mặt cô gái này quen quen.
"Em là.... em gái của tiểu Nhu, em gái hiệu trưởng Lý Minh Nhu?"
Cô gái nhỏ lập tức gật đầu, xung quanh lại vang lên tiếng xì xầm. Hắn trầm mặc, cái đám người này.....
"Tụi mày có im hết đi không?! Để tao nghe thấy thêm một câu nào từ mồm của tụi mày xem, tao sẽ khiến tụi mày cả đời không thể mở miệng ra nữa."
Mọi người đều tái xanh mặt mày, nhanh chóng trở về lớp. Hành lang buổi sáng nhộn nhịp bây giờ chỉ còn lại hai người một cao một thấp cùng những ánh nhìn tò mò phóng từ lớp học ra ngoài.
"Nào không cần sợ, anh của em là đàn em của anh, không cần phải câu nệ." Nếu đã là em gái của đàn em, hắn cũng nên cư xử cho phải phép chứ nhỉ.
"Dạ vâng..... À phòng mà tiền bối tìm nằm ở tay phải lầu hai, là phòng số 3 đó ạ."
"Ừm cảm ơn nhé, nhưng mà lần sau không cần gọi trang trọng như vậy đâu, gọi là anh Quân được rồi." Hắn thuận tay xoa lên mái tóc của Lý Minh Nhi, hắn vốn dĩ không hề có anh em, vốn dĩ cũng chưa từng cảm giác có một người anh hay một đứa em như thế nào.
Lý Minh Nhi cúi thấp đầu, e ngại thụt lùi về sau. Hắn cười thầm, cô gái này quá nhút nhát cho dù có anh trai hậu thuẫn phía sau. Quay đầu đi, bước đi thoải mái bước qua từng dãy lớp học, hắn cũng không hề hay biết ngôi trường này, phía sau lại ẩn nấp những điều kinh dị nào.