Mãnh Thú

Chương 32: "Sói hoang."




Màn đêm buông xuống, nhuốm một màu đen tuyền. Mặt trăng tròn vành vạnh, ánh sáng vàng nhạt heo hắt xuống từng con phố, đêm tĩnh lạ thường.

Linh Quân cùng Yến Mạn đi đến khu C, đây là khu thẩm tra bậc nhất của KJ chuyên dùng thẩm tra các đối tượng tình nghi có thể gây bất lợi với KJ. Trước đây khu C là khu tập kích của lính ngoại, nơi đây cũng thường xuyên được sử dụng cực hình để thẩm tra phạm nhân vì thế đích thân Linh Quân chọn nơi này làm điểm lý tưởng. Ám khí lạnh buốt bao trùm khu công xưởng hoang vắng, hắt hiu vài ánh đèn vàng, thập phần tù túng. Linh Quân cầm trong tay khẩu Glock 17, chỉ vì khẩu súng ngắn này mà hắn hại Mã Tư chạy đôn chạy đáo, nhờ vả tất cả các mối quan hệ cùng một số tiền lớn để chuộc khẩu Glock 17 từ Campuchia về cho hắn. Việc giao thương buôn lậu súng là một điều nhạy cảm, bất kì hành động nào cũng phải xuất trình hợp đồng giữa hai bên mới được phép lấy súng về, Mã Tư đúng là điên đầu với hắn.

"Tao nhớ bé cưng này đang ở tận Campuchia mà, sao về nhanh vậy?"

Yến Mạn liếc nhìn Glock 17 sáng bóng, một màu đen tuyệt đẹp trên tay Linh Quân, chau mày nghĩ thầm hắn lại bày trò làm khổ đàn em nữa rồi chứ gì.

"Chị không cần biết đâu, nhưng mà.... đã đưa người đó đến chưa?" Hắn cười cười nâng nòng súng lên hôn nhẹ một cái. Yến Mạn đút hai tay vào trong túi quần, thản nhiên.

 "Đưa đến rồi, tiểu Tư và tiểu Quán đều có mặt ở đấy, chờ lệnh của mày nữa thôi."

"Tốt rồi, vậy em nhờ chị đưa ra thông cáo vậy. Lão già chết tiệt kia đã chầu trời rồi, cũng nên sắp xếp người của ta lên nắm vị trí ấy, dù gì cũng dễ quản lí bọn cậu ấm cô chiêu trong Bắc Hải, thuận lợi cho quỹ tài chính của chúng ta nhiều."

Bắc Hải và KJ có một khế ước, đó chính là khế ước đồng tiền. Mọi học sinh của Bắc Hải đều xuất thân là con nhà danh giá, từ các tập đoàn nhỏ đến lớn, kể cả con của các nghị sĩ Quốc hội đều học ở ngôi trường này. Nhưng họ chấp nhận chi số vốn vào KJ cũng đều có nguyên do, KJ ra điều lệ với mỗi gia đình học sinh Bắc Hải mỗi năm phải đóng góp vào KJ một khoản tiền lớn có thể coi như tiền hối lộ, đổi lại con cái của họ sẽ được bảo vệ toàn quyền dưới trướng KJ. Hơn hết KJ nắm trong tay nhiều mối quan hệ giao thương, quen biết rộng rãi cho nên khế ước này đương nhiên đều có lợi đôi bên. Nhưng điều cấm kị vẫn là điều cấm kị, được bảo vệ toàn quyền nhưng chỉ cần bất cứ ai dám thốt ba cái tên không được nhắc đến, người đó sẽ không toàn mạng.

Đồng tiền đôi lúc che mờ lương tâm con người, đối với Linh Quân cũng không ngoại lệ. Chỉ cần có tiền, công việc dù có tàn nhẫn đến mức nào hắn vẫn chấp nhận.

"Được rồi được rồi. A! Lý Minh Nhu có được không? Cậu ta cũng là một nhân tài đấy, tuy võ nghệ đánh đấm không được tốt nhưng bù lại cái thông minh lanh lợi, làm việc rất tử tế nữa."

"Tùy.... thích làm gì thì làm. Em đi trước đây." Hắn phủi phủi tay, cũng chẳng quan tâm mấy đến việc ai sẽ là người thay thế vị trí hiệu trưởng của Hy Văn, chỉ cần là người của KJ là được.

Công xưởng rộng đến hàng nghìn héc ta, tuy việc thi công bị bỏ dỡ giữa chừng nhưng kết cấu rất chắn chắc, thuận lợi để cất những món "hàng" yêu quý của Linh Quân. Hắn là một tên cuồng bạo, cực kì thích dùng cực hình để thẩm tra, cách thức tra tấn đều không ai nghĩ ra được. Quá tàn bạo, quá tàn nhẫn, đó là cách sống của hắn.

Linh Quân chép miệng một cái, đi đến chỗ người được trói chặt vào thanh sắt to đùng đoàng giữa trần, thanh sắt chạm đất khoét một lỗ hỏng lớn. Người kia bị tầm gai nhọn hoắt cắt vào da thịt, chỉ cần một cử động nhẹ liền khiến da lẫn thịt hòa lẫn vào nhau.

Người kia dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn, đôi môi có phần run rẩy, nhưng ánh mắt khinh miệt kia vẫn hiện hữu. Linh Quân tiến đến dùng tay bóp mạnh cằm người kia nâng lên, chân mày nhếch lên một đường tuyệt hảo, "Nhan sắc mỹ miều đến thế này..... thật làm người khác muốn giày xéo mà."

"Linh Quân! Cậu muốn làm cái gì đây hả?!"

Thanh âm cao vút của Đồng Hiển Vy gằn lên dữ dội, khiến hắn khẽ chau mày mà buông cằm cô ra, xoa xoa màng nhĩ của mình, "Phụ nữ đúng là ồn ào thật, bởi vậy tôi không thích những loại phụ nữ như cô đấy."

Mã Tư cùng Du Quán liền chĩa mũi dao vào cổ Đồng Hiển Vy, lướt một đường nhẹ nhàng. Lưỡi dao sắc lạnh loáng bóng tiếp xúc với da thịt ấm áp khiến cơ thể Đồng Hiển Vy rùng lên, giọt máu đỏ ấm chảy nhẹ nhàng như mây trôi chạm xuống đất.

"Con ranh kia! Mày dám gọi thẳng tên của đại ca, muốn chết sao?!"

Một đám đàn em bặm trợ cầm đủ thứ vũ khí sắc nhọn tiến tới, Đồng Hiển Vy lập tức bị những ánh mắt hung tàn kia làm cho sợ hãi. Linh Quân khẽ đưa tay, hừ lạnh một tiếng, "Những thứ thấp hèn thường thốt ra những lời thấp hèn, tụi mày chấp nhất làm gì?"

"Linh Quân! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không gia nhập KJ thì cậu không có cái tư cách để nói tôi như vậy đâu! Một kẻ sát nhân như cậu là loại cầm thú, không khác gì cầm thú! Thấp hèn sao.... Được! Tôi thấp hèn, nhưng cậu thì sao? Cậu ở cái vị trí này phải đánh đổi bằng cái gì? Mạng người đó cậu có biết không?!"

"Cứ nói tiếp đi, tao cho mày nói..." Linh Quân tựa mình vào chiếc bàn gỗ cũ kĩ bên cạnh, bàn tay thích thú nghịch đủ thứ loại dụng cụ đầy trên bàn, nào là dây điện, roi da, súng ngắn súng dài đều rải rác trên bàn.

"Còn một chuyện nữa.... cậu không có tư cách bên cạnh Thiệu Huy! Anh ấy là của tôi, từ lúc đầu đã là của tôi rồi. Tôi yêu anh ấy biết bao nhiêu, tôi hy sinh cho anh ấy biết bao nhiêu, vậy mà.... vậy mà từ lúc cậu xuất hiện, cậu đã làm đảo lộn cuộc sống của tôi. Anh ấy không còn như trước nữa, anh ấy không còn muốn đi ăn cùng tôi, không còn muốn đi dạo cùng tôi nữa.... Tôi vốn dĩ biết rằng cậu và anh ấy không thích hợp!" Đồng Hiển Vy ngẩng cao cổ, đưa đôi mắt to tròn tràn đầy căm phẫn ném về phía hắn. Thái dương Linh Quân bao trùm hắc tuyến, hắn buông Glock 17 xuống, nhẹ nhàng tiến đến Đồng Hiển Vy, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ làn da mịn màng của cô, thanh âm trầm khẽ vang lên.

 "Thích hợp hay không cũng quăng cho chó ăn thôi, nếu mày ngứa mồm thì cứ tiếp tục sủa đi, tự tin sủa như chó dại đi. Tao không rõ con đường đi đến thành công là bao xa nhưng tao biết chắc cách để thất bại là ăn không ngồi rồi múa võ mồm quanh năm suốt tháng như lũ chúng mày đấy."

"Cậu.... là một tên cặn bã!"

"Cặn bã? Trong từ điển của Linh Quân tao không có từ cặn bã, cặn bã chỉ để chỉ những người như chúng mày thôi. Tao sinh ra đã là chúa tể rừng xanh thì làm sao có thể sống kiếp chó quèn giống như lũ chúng mày được..."

Hắn là ai chứ? Hắn dễ tổn thương chỉ bởi dăm ba câu nói kích động tầm thường này sao? Con người hắn được tôi luyện bằng vạch số không, bằng những trận roi đòn và những bài tập khắc nghiệt. Hắn đủ mạnh mẽ về thể chất lẫn tinh thần, những lời mắng mỏ, lăng mạ đã không còn thấm thía với trí óc chai sạn này của hắn. Linh Quân có thêm một ưu điểm, lời nói của hắn sắc hơn dao, nếu sức mạnh của hắn làm người khác tổn hại thể xác thì cái miệng của hắn chính là vũ khí chết tâm. Bất cứ lời nói hắn phát ra, một hai đều tổn hại đến tinh thần, hắn thích kích động người đến khi thỏa mãn mới thôi.

Đồng Hiển Vy trừng đôi mắt nhìn hắn, máu cứ thấm dần bộ đồ xinh xắn màu xanh nhạt của cô, chẳng mấy chốc đã đỏ thẫm. Đồng Hiển Vy chau mặt vì đau, thân thể cựa quậy đôi chút, "Rốt cuộc cậu muốn gì từ tôi?"

"Đồng Hiển Vy, giáo viên chủ nhiệm lớp 12E trường trung học Bắc Hải, tốt nghiệp Đại học danh giá Havard ở Mỹ, được đánh giá là một người rất có năng lực. Xinh đẹp, tài giỏi, giàu có, lại còn là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều người...."

"Vào vấn đề chính luôn đi!" Đồng Hiển Vy bực bội lớn tiếng, nhưng bản thân quên mất đang ở địa phận của KJ, liền bị đám đàn em trừng cho thấu xương. Linh Quân vẫn rất điềm tĩnh, đem sợ roi điện đến gần Đồng Hiển Vy. Sợi roi dài gần hai mét, đầu chạm xuống sàn, một màu đen tuyền. Thân roi được làm từ sắt, tích điện cực mạnh gây nên những tia lửa vàng nhạt tí tách trên mặt thân roi. Roi điện vốn được dùng để tự vệ, nhưng loại roi điện này KJ nhập khẩu từ Syria, tác dụng của nó mạnh hơn roi điện tự vệ gấp ngàn lần, chủ đích dùng để tra tấn.

"Tao chỉ là.... thấy một người phụ nữ hoàn hảo như mày quá chướng mắt. Nói đi, sự việc hội thao hôm đó là do mày làm đúng không?" Hắn nâng roi điện kề lên đến cổ Đồng Hiển Vy, chân mày nhếch lên một đường.

"Tôi không có.... sự việc ngày hôm đó tôi không hề biết gì cả!"

"Không biết à? Thật sự không biết? Miệng xinh đẹp này nói là không biết? Có chắc không? Là không biết thật?" Mỗi câu hắn phát ra, sợi roi được quất mạnh xuống làn da mịn màng, lực va chạm mạnh đến nỗi khiến cơ thể Đồng Hiển Vy run bần bật, cả người như có luồng điện chạy dọc, xâm nhập tận tâm trí. Cô hoảng sợ nhìn xuống, cánh tay đã bị phá nát một phần, máu đỏ tươi cứ thế tuôn trào. Đồng Hiển Vy cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không phát ra một tiếng động nào.

"Tôi không biết.... không biết cái gì hết."

"Được, nếu mày ngoan cố thì tao cũng không khoan nhượng nữa." Hắn phá lên cười, đem khẩu Glock 17 ra ngắm nghía. Nòng súng đặt vào phần đùi trắng trẻo của Đồng Hiển Vy, ấn mạnh xuống một cái. Đồng Hiển Vy hoảng sợ tái cả mặt, thân thể nhỏ bé run lên không ngừng.

"Đoàng!"

Dòng huyết đỏ ối loang lổ khắp làn da trắng trẻo, chảy dài xuống bắp chân, tạo thành một vũng đỏ ối dưới sàn. Đồng Hiển Vy kêu lên một tiếng thật to, tiếng thét như xé rách màn đêm tĩnh mịch. Phần đùi trái bị khẩu súng oanh tạc một lỗ lớn, đau đớn khôn nguôi. Miếng thịt hồng hào thấp thoáng sau phần da trắng nhách, thoáng trông rất ngon miệng và đẹp mắt. Hơi thở Đồng Hiển Vy dồn dập, cô biết hắn sẽ không dễ dàng gϊếŧ cô như vậy, Linh Quân muốn hành hạ kẻ khác cho đến khi sức cùng lực kiệt mới thôi.

"Mỗi phút. Nếu mày không chịu khai ra, tao sẽ phá hủy từng thứ, từng thứ một trên cơ thể này. Màn kịch này cũng đáng xem chứ nhỉ?" Hắn thở dài, đem nòng súng nhuốm máu kề lên đến môi, lưỡi quết một đường dài. Hương vị máu tanh tưởi, ấm áp lan tỏa trong khoang miệng của hắn. Hắn thích cảm giác này, hắn thích ngửi mùi máu tanh.

"Tôi nói.... tôi sẽ nói. Hôm hội thao tháng trước, chính tôi là người đã sắp đặt con dao ở vị trí của cậu. Tôi muốn cậu phải đau đớn, tôi muốn cái khoảnh khắc cậu xoay người về đích, con dao đó sẽ cắm thẳng vào chân cậu, xé rách từng tế bào của cậu. Nhưng tại sao? Tại sao không phải là cậu mà lại là Thiệu Huy? Tại sao khi tôi muốn tổn thương cậu, anh ấy lại muốn cứu cậu?"

"Mày.... không ngờ được hôm đó Thiệu Huy sẽ thế chỗ của tao đúng không? Mày tự xem lại bản thân đi, mày mắng tao là cầm thú, nhưng mày có khác gì tao không? Mày cũng là hạng cầm thú, một cầm thú không có lương tâm. Mày có biết Thiệu Huy đã đau đớn đến mức nào không, cắn răng chịu đựng đến mức nào không?!"

Hắn quát lớn, roi điện cứ tàn nhẫn quất xuống, cánh tay khẽ run bật. Đôi mắt căng lên những tia máu li ti, hàm răng nghiến lại ken két inh tai. Nếu như ngày hôm đó người bị thương là hắn, hắn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng tại sao lại là Thiệu Huy, tại sao nhất thiết phải là người đó?

"Cậu xem anh ấy là cái gì chứ? Chính cậu cũng biết rằng Thiệu Huy yêu cậu! Anh ấy chấp nhận tất cả những thứ cậu làm, chỉ để khiến cậu hài lòng. Cậu biết anh ấy đã nói gì với tôi không, anh ấy nói rằng tôi không cần biết việc làm của em ấy là sai hay đúng, nhưng chỉ cần là em ấy thì tôi tự nguyện dung túng..... Tình cảm đó của anh ấy là sai sao? Một người như cậu, hạng cầm thú như cậu xứng đáng để anh ấy lo lắng sao?! Cậu ghê tởm anh ấy, cậu mắng mỏ anh ấy, cho dù có nặng nề đến mức nào thì anh ấy vẫn không hề hận cậu. Cho dù có như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ là người ở bên cạnh anh ấy, tôi sẽ không để cậu tổn thương anh ấy!"

Linh Quân chết lặng, hắn còn không bằng một người bạn bên cạnh Thiệu Huy, hắn không hề biết gì cả. Hắn ở bên cạnh Thiệu Huy lâu như vậy, nhưng chỉ biết mỗi bản thân, chưa bao giờ hắn suy nghĩ rằng Thiệu Huy có cảm giác như thế nào, Thiệu Huy thích gì và ghét gì. Roi điện buông thõng xuống đất, ánh mắt hắn dao động, nhưng chỉ trong một khắc.

"Như thế thì đã sao? Mày vẫn không có tư cách để chỉ trích tao. Chuyện vẫn chưa xong đâu, còn cái chết của lão Hy Văn, chính mày là người báo cáo với thanh tra rằng ngày hôm đó tao có mặt ở hiện trường, đúng không?"

"Tôi... tôi...."

"Cho dù mày lăng mạ tao đến mức nào thì cái mạng này của mày cũng không thể giữ lại được, nếu mày cứ ở lại trong Bắc Hải thì mệt lắm."

Hắn chụp lấy con dao lọc xương từ tay Yến Mạn, đưa lên xem xét. Lưỡi dao nhọn, bén nhưng mỏng, độ bền chuẩn xác. Hắn cúi người, dùng dao tách một lớp thịt trên vai của Đồng Hiển Vy, động tác thuần thục đến cứ ngỡ hắn đang mổ xẻ một miếng thịt tươi. Khung xương trắng nhách hiện lên sau lớp máu thẫm, lớp thịt hồng hào rơi vãi xuống sàn, Đồng Hiển Vy gào lên một tiếng đau đớn. Linh Quân vẫn giữ chặt vai cô, bình tĩnh lọc hết lớp thịt này đến lớp thịt khác, mỗi lần đều khoét vào sâu tận xương tủy, âm thanh lưỡi dao chạm đến xương cốt tách một cái. Cảnh tượng khủng khiếp ăn sâu vào tâm trí từng người có mặt tại đấy, những người được lựa chọn theo hắn để thẩm tra phải là những người có tinh thần vững, nếu không sẽ ngất ngay nếu nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn lọc hết lớp da thịt ở phần vai,có thể thấy rõ mảnh xương trắng bên trong, máu cứ thế tuôn trào, máu lẫn thịt hòa lẫn vào nhau, nhớp nháp nhầy nhụa.

"Nào... thịt cũng lọc rồi, chúng ta tới gương mặt xinh đẹp này nhé."

Vốn dĩ thẩm tra cũng chẳng có tác dụng gì, hắn thừa biết chủ mưu mọi việc là Đồng Hiển Vy, chỉ là muốn xem xem cô ả diễn đến đâu. Hắn dùng mảnh giẻ rách chặn dòng máu đang tuôn trào, cơ thể Đồng Hiển Vy mềm nhũn, da dẻ đều trở nên nhợt nhạt không còn sức sống. Sau đó, rút một cây kim tiêm nhỏ trong túi đem lên tiêm vào gò má của Đồng Hiển Vy.

 "Mày biết đây là gì không? Thứ này là VX, một chất độc thần kinh trích xuất từ dầu nhớt bôi trơn động cơ. Ban đầu, loại chất này được phát minh và sử dụng trong thuốc trừ sâu. Tuy nó đã bị cấm sử dụng vào năm 1950, nhưng mày xem tao tài giỏi chưa nào? Chỉ một lát nữa thôi, cơ bắp của mày sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, suy hô hấp và suy nhược thần kinh. Và sau cùng thứ đến để đem mày đi chính là cái chết."

Vụ việc lần này hắn đã tính toán kĩ, chất độc VX phải vất vả lắm mới có thể đem về, Ha Quáng Xuất đã cảnh báo hắn nếu thông tin hắn nắm giữ VX được tung ra ngoài, nhất định hắn sẽ bị cảnh sát quốc tế và hiệp hội Y Tế thế giới cho chầu trời. Hắn nhẹ nhàng cười, cầm mũi tiêm nhọn hoắt ấn mạnh vào gò má xinh đẹp, mạnh bạo bơm đầy thứ chất lỏng xanh thẫm bên trong vào cơ thể Đồng Hiển Vy.

Đôi mắt long lanh của Đồng Hiển Vy trợn trắng lên, toàn thân run rẩy kịch liệt, cứ như có một luồng điện mạnh chạy dọc, tâm thần bất ổn, các cơ trên cơ thể co giật liên hồi. Linh Quân khẽ nhíu mày, máu tanh do tác động của cơ bắp bắn hết lên cả mặt hắn, từng tế bào dần bị phá hủy. Đồng Hiển Vy không khác con robot bị hỏng, miệng cứ há toạc ra, bọt trắng từ cổ họng trào lên, cảnh tượng ghê tởm đến mức không ai dám nhìn. Hắn lau sạch máu trên mặt, thích thú tựa người vào bàn, hạ giọng, câu nói cuối cùng hắn thốt ra đối với Đồng Hiển Vy, cũng là câu nói chí mạng nhất.

"Địa ngục cách trần thế không là bao, tao chỉ tiễn mày được đến đây thôi. Chết đi rồi cũng phải nhớ kĩ câu nói này, mãi mãi không được quên. Thiệu Huy chính là người của tao, mày không có đủ tư cách chạm vào!"