Mãnh Thú

Chương 31: "Trà xanh."




"Quân, sao hôm nay đi học trễ vậy?" Châu Doãn chống cằm nhìn gương mặt uể oải của hắn, vẻ mệt mỏi lười nhác hiện lên rõ ràng. Linh Quân lườm cô một cái, chẳng buồn nói chuyện quăng chiếc cặp đen sang một bên, vươn người nằm dài trên bàn.

"Nói xem tại sao lại trở thành cái bộ dạng rũ rượi này?" Cô nghiêng đầu nhìn hắn, Linh Quân vẫn úp mặt xuống bàn, hừ hừ vài cái, "Tối qua đi uống ở quán chị Yến, bị mấy cục cưng ở đó hành tới sáng chứ gì nữa...."

"Mày lại như thế nữa rồi, tao cứ nghĩ mày thân thiết với thầy Thiệu rồi thì sẽ thay đổi chứ. Đúng là chứng nào tật nấy mà."

"Thôi cho tao xin, đừng càm ràm nữa được không? Đang mệt muốn chết đây."

Gương mặt hắn đột nhiên biến sắc, hắn phải tìm cách làm lành với Thiệu Huy thôi.

Tiết đầu giờ, Linh Quân vẫn nằm trườn ra trên bàn, không để ý mọi việc xung quanh. Hắn đang chìm vào giấc ngủ, lại đột nhiên nghe tiếng xì xào to nhỏ khắp nơi. Linh Quân ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt rồi cau mày nhìn xung quanh, bạn học trong lớp của hắn đang bàn tán xôn xao việc gì, cứ thấp thỏm ngoài cửa.

"Này Doãn.... gì đấy?" Hắn quay sang đánh nhẹ vào khuỷu tay Châu Doãn, cô quay xuống nhìn hắn, thở dài một hơi, "Thì thầy Thiệu của mày đó, tự ra mà xem đi."

Hắn đứng phắt dậy, hung bạo tiến về phía đám đông, đám đông nhìn thấy hắn vẻ mặt khó chịu liền né ra không dám cản đường. Hắn như con mèo nhỏ đứng nấp ở cửa lớp, liếc nhìn ra ngoài.

 "Tụi mày xem cái gì mà hào hứng vậy?"

"Thì là.... cậu tự xem đi." Lớp trưởng Chu e ngại chỉ về phía góc lớp khuất ở tầng trệt, hắn liền đưa ánh mắt dồn về phía khuất ấy. Linh Quân khẽ chau mày, hắn tự mắng bản thân không nên nhìn thấy cảnh tượng đó.

Thiệu Huy đứng ở chân cầu thang, bên cạnh là chủ nhiệm Đồng Hiển Vy, mọi việc có thể bình thường cho đến khi hắn nhìn thấy hành động của Đồng Hiển Vy, thà rằng hắn không nhìn thấy cảnh tượng đó, chắc có lẽ hắn đã chấp nhận hạ mình để xin lỗi Thiệu Huy.

"Chủ nhiệm Đồng, cô làm cái quái gì vậy?!"

Thiệu Huy chau mày đẩy mạnh Đồng Hiển Vy ra khỏi người mình, Đồng Hiển Vy đột nhiên bảo có chuyện gấp cần bàn, hẹn hắn ở chân cầu thang, nhưng khi đến nơi liền hung hãn cưỡng hôn hắn khiến hắn có chút bất tiện. Hiển Vy ôm chặt lấy eo hắn không buông, dù cho hắn có đẩy ra thì cô vẫn nhất quyết ôm hắn bằng được. Môi Đồng Hiển Vy vừa chạm đến, hắn đã lập tức đẩy một cái thật mạnh, sức đàn ông mạnh bạo liền khiến cô ngã xuống đất. Đồng Hiển Vy ngước lên nhìn hắn, gương mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt, cánh tay va đập xuống đất trầy một đường rướm máu đỏ tươi.

"Đều là lỗi của anh.... Anh đến bây giờ anh vẫn không nhận ra sao? Là em! Em yêu anh, em yêu anh từ rất lâu rồi. Nhưng mà anh chưa bao giờ nhìn lại em, chưa bao giờ đáp lại em. Tại sao vậy? Tại sao lại không phải là em?!"

Thiệu Huy cúi xuống dìu Đồng Hiển Vy đứng dậy, đôi mắt rũ xuống không nói một lời. Đồng Hiển Vy khóc nấc lên, thanh âm đứt quãng từng hồi, nhưng nhất quyết không chịu đứng dậy. Thiệu Huy mệt mỏi nhìn cô, thở dài.

 "Đứng lên đi, nếu để người khác thấy sẽ không hay."

Đồng Hiển Vy nắm lấy đôi bàn tay to lớn trước mặt, gượng đứng dậy. Cô phủi lớp bụi trên quần áo, lại bất chợt tựa đầu vào vai của Thiệu Huy, giọng nói khẽ run như sắp vỡ toang.

 "Nếu anh không đáp lại tình cảm của em, vậy thì anh lo lắng cho em làm cái gì? Hức... em có chỗ nào không tốt chứ? Em phải làm gì mới khiến anh ngoảnh lại nhìn em đây...."

Thiệu Huy cũng không biết hắn nên làm gì, hắn không phải là một người lỗ mãng, ngược lại còn rất tôn trọng phụ nữ, vì vậy hắn không thể khước từ hành động của Đồng Hiển Vy. Hắn cũng không hề hay biết, hành động nhu nhược đó của bản thân lại lọt vào tầm mắt người kia.

Hai người đứng ở dưới chân cầu thang thật lâu, tiếng bàn tán xôn xao bên dãy phòng học vẫn vang lên, tuyệt nhiên hai người kia đều không hay biết. Không khí bên đây tĩnh lặng, cho đến khi thanh âm trầm thấp kia vang lên, cả Thiệu Huy lẫn Đồng Hiển Vy đều giật mình quay lại.

"Chậc, hai người xứng đôi quá nhỉ?"

Linh Quân đứng trước mặt hai người họ, gương mặt bao trùm hắc khí, vầng thái dương căng ra đôi chút. Ánh mắt không chút động tĩnh, lạnh lẽo phóng về phía Đồng Hiển Vy. Cô nhìn hắn vẫn bằng đôi mắt căm phẫn ấy, buông khỏi người Thiệu Huy, lấy tay quệt đi hàng nước mắt.

 "Cậu nói vậy là có ý gì?"

"Vẫn không hiểu sao.... Tôi chỉ đang chúc phúc cho hai người thôi mà, thật đẹp đôi a."

Môi hắn nhếch lên nụ cười khinh bỉ hiện rõ, cà vạt đen bay theo chiều gió, cuốn đi vài lọn tóc rối của hắn. Từng câu từng chữ nhẹ tênh, phát ra vô hồn từ cuống họng, cái sự nhẹ nhàng tĩnh mịch khiến người đối diện rùng mình.

"Linh Quân.... không phải như em nghĩ đâu, thật ra...." Thiệu Huy lên tiếng muốn giải thích mọi chuyện, nhưng cái thái độ bất cần của Linh Quân cho hắn biết rõ, Linh Quân không hề muốn nghe giải thích.

"Dù gì thì tôi cũng là người ngoài, thầy không cần giải thích làm gì tốn hơi. Tôi thấy tốt nhất là thầy nên quan tâm chủ nhiệm Đồng đây đi, ban nãy té hơi đau nên có thể sẽ bị thương đấy."

"Linh Quân!"

"Đừng có gọi tên tôi kiểu đó.... Thầy không đủ tư cách."

Hắn lại ngu ngốc lần nữa rồi, hắn biết hành động kia của Đồng Hiển Vy là cưỡng chế, hắn biết Thiệu Huy không phục, nhưng hắn chỉ tin vào những gì mình thấy. Nếu khoảnh khắc ấy Thiệu Huy bỏ đi, chỉ cần ngoảnh mặt làm ngơ Đồng Hiển Vy thôi thì hắn sẽ chấp nhận hạ mình xin lỗi Thiệu Huy. Nhưng nhìn xem, Thiệu Huy không phải hắn, không thể tàn nhẫn như hắn.

Thiệu Huy nhìn hắn đầy đau đớn, đôi mắt kia hắn không hề muốn nhìn thấy, đôi mắt tràn đầy tổn thương. Hắn đã tổn thương Thiệu Huy, hắn tổn thương người mà hắn cho rằng quan trọng nhất đối với hắn. Nhưng như thế thì đã sao, đây đâu phải lần đầu tiên hắn tổn thương người khác, Thiệu Huy đau đớn ra sao, có lẽ hắn không cần phải quan tâm nữa rồi.

"Tôi không cản trở hai người nữa, cứ việc làm những gì mình thích. Nhưng mà nên nhớ.... nếu có làm chuyện đó thì nên tìm chỗ nào kín đáo mà làm, đây là trường học."

Linh Quân ngoảnh đầu đi, bóng lưng cô độc giữa không gian tĩnh mịch, khoác lên bộ áo chống đạn đầy kiên cường, không cần bất cứ ai che chở. Thiệu Huy chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng hắn, mệt mỏi lấy tay ôm mặt, thở dài một hơi. Đồng Hiển Vy ở bên cạnh nắm lấy tay Thiệu Huy lay nhẹ.

 "Anh chiều nay có thể đi ăn cùng em không? Nếu anh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận em thì em sẽ cố gắng để anh có thể chấp nhận em."

Bước chân hắn chợt khựng lại, chân mày chau lại đôi chút. Hắn chỉ hận bản thân mình hơn hận Thiệu Huy, hắn gây cho Thiệu Huy quá nhiều tổn thương rồi, hắn phải vứt bỏ tình cảm không nên có này. 

Thiệu Huy có cảm giác như thế nào, đau đớn khổ sở ra sao, hắn không hề hay biết....

***

"Đại ca, anh cần gì sao?" Mã Tư giật mình khi thấy Linh Quân đi ngang nhiên và sảnh của KJ, bây giờ vẫn đang là giờ học, bình thường hắn không đến vào giờ này. Mã Tư nhìn sắc mặt có chút trầm tư của Linh Quân cũng mơ hồ đoán ra có chuyện.

"Chị Yến đâu?"

"Chị Yến đang ở phòng của chủ tịch Ha ạ. Đại ca anh cần gì cứ nói với em...." 

"Để tự tao lên gặp hai người họ, mày chỉ cần chuẩn bị dụng cụ thật tốt ở khu C đi, hôm nay tao muốn thẩm tra." Sắc mặt hắn thoáng lên tia gian tà, nụ cười lãnh khốc hiện lên nửa vời.

"Đại ca.... không lẽ anh định thẩm tra chủ nhiệm Vũ sao? Nhưng chuyện đó hôm trước đã giao cho người khác làm rồi mà?"

"Không phải chủ nhiệm Vũ.... mà là người khác. Chuẩn bị cho thật tốt, còn một thứ nữa, tao muốn có khẩu Glock 17, tao không cần biết mày dùng cách gì nhưng phải đem nó tới trong hôm nay cho tao."

Glock 17 vốn là súng ngắn mà Linh Quân cực kì yêu thích, là con cưng trong tất cả bầy con cưng của hắn, nhưng bấy lâu nay Linh Quân không dùng súng thông dụng, bắn cũng chỉ chơi cho vui. Nhưng khẩu Glock 17 chuyên dụng dành cho tầm bắn hiệu quả 50m, phù hợp cho xạ thủ cự li gần. Tuy Linh Quân xuất thân là tay lính bắn tỉa, nhưng trình độ ngắm cự li gần của hắn đúng là cũng không ai bì được, ngoại trừ người có thể ngang hàng với hắn, Yến Mạn.

"Glock 17? Nhưng mà đại ca ơi bây giờ nó đang ở tận Campuchia, mấy hôm trước tụi em có mang nó sang đấy để bảo dưỡng, cho nên...."

"Tao không cần biết lý do, nội trong ngày hôm nay liên lạc với bên cung cấp súng ở Campuchia, yêu cầu họ hoàn trả Glock 17 ngay lập tức, nếu mày không muốn thấy cảnh Linh Quân tao quậy banh cái trụ sở này. Vậy nha!"

Hắn nhún vai cười một cái, ngoảnh đầu đi mất. Mã Tư thật sự muốn căng dây não với tên thủ lĩnh trẻ tuổi này, hôm nay lại làm việc một cách tùy hứng như vậy, thật không biết kẻ nào khiến thủ lĩnh của bọn họ nhất quyết tự mình thẩm tra đến vậy.

Linh Quân đi thẳng lên phòng chủ tịch, tự nhiên như ở nhà mà bước vào. Trước mặt hắn là Ha Quáng Xuất ngồi chễm chệ ở chiếc ghế bành phủ lông gấu, tay chống cây gậy chạm bạc xuống đất, vẻ mặt ưu trầm. Linh Quân khẽ cúi đầu, Ha Quáng Xuất lệnh cho hắn lại gần, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, "Thằng nhóc con này.... hôm nay trốn học sao?"

"Ngài Ha, phải có chuyện tôi mới đến chứ. Mà có lẽ.... tôi làm phiền ngài với chị Yến nhỉ?"

Hắn liếc nhìn Yến Mạn đầy châm chọc, Yến Mạn là tình nhân của Ha Quáng Xuất, lúc nào cũng quấn lấy nhau như thế, hắn lại làm kì đà cản mũi rồi. Yến Mạn thúc khuỷu tay vào hông hắn một cái, hất tóc đầy kiêu ngạo.

 "Mày bé cái miệng chó của mày lại đi, thằng oắt con!"

"Em không hiểu tại sao ngài Ha lại có thể chịu đựng nổi chị a, dữ như chằn!"

Hắn lè lưỡi trêu Yến Mạn, liền bị cô xách mã tấu bên cạnh mà rượt chạy vòng vòng trong phòng chủ tịch, ầm ĩ không thôi. Ha Quáng Xuất nhìn bộ dạng trẻ con của hắn, lắc đầu ngán ngẩm, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tuy Linh Quân là một tay thủ lĩnh gϊếŧ người tàn bạo không gớm tay, nhưng đối với cuộc sống bình thường vẫn chỉ là một cậu nhóc mười tám.

"Mày định thẩm tra người chủ mưu sự việc hôm hội thao sao?" Yến Mạn khoác cánh tay Ha Quáng Xuất, quay sang hỏi hắn.

"Ừm, phải đích thân em chứ. Máu không đổ thì không phải Linh Quân em, hai người chờ xem."

Linh Quân nở nụ cười đầy kiêu ngạo, hắn đã nổi máu thì còn ai ngăn được đây. Sự bình tĩnh của quân đội chỉ kiềm chế hắn một khắc, bản tính nông nổi ngầm trong hắn mới là vũ khí thật sự.

"Ngài Ha, cậu Linh, cô Yến, có thanh tra khu vực đến tìm ba người ạ."

Thư khí riêng thận trọng đứng ở cửa ra vào nói vọng vào, Ha Quáng Xuất ừm một tiếng, cánh cửa bạc to lớn được mở ra. Linh Quân chau mày nhìn hai vị thanh tra cao ráo tuấn tú bước vào, họ đều vận lên mình trang phục nâu sẫm thường thấy của thanh tra, hai tay chắp ra sau cúi chào đầy tôn kính.

"Xin chào các vị, tôi là Hiển Mặc Ôn, thanh tra khu vực Đại Lục. Hôm nay chúng tôi đến đây chỉ để hỏi các vị về một số vấn đề...." Hiển Mặc Ôn thân hình cường tráng, mái tóc nâu vuốt gọn sang một bên, vầng trán lộ rõ vẻ thanh tú.

Linh Quân ngồi tựa vào sofa, hai chân vắt chéo qua, châm một điếu thuốc cho Ha Quáng Xuất, cũng châm một điếu cho hắn, "Về cái chết của lão hiệu trưởng Hy Văn, đúng chứ?"

"Vâng, nếu cậu đây đã nói như vậy thì chúng tôi không vòng vo nữa. Hôm nay vào lúc 5:00 sáng có một người lao công đã phát hiện hiệu trưởng Hy Văn 65 tuổi chết trong phòng làm việc, tình trạng thi thể chết do cắt trúng động mạch chủ ơ. Chưa hết, dưới sàn lại có rất nhiều mảnh sứ vỡ vụn ra, chúng tôi nghĩ đó có thể là mảnh vỡ của tách trà, theo hiện trường thì ông ấy đã tử vong hơn nửa ngày, thi thể đều đã lạnh cóng và...."

"Nếu nói như vậy.... có nghĩa là ông ta tự sát còn gì? Các vị thanh tra đây đến đây vào giờ này còn có mục đích khác chứ nhỉ?"

"Thật ra.... có người báo cáo với chúng tôi rằng đã nhìn thấy cậu đây đi đến trường vào trước khi nạn nhân tử vong, nên chúng tôi muốn cậu làm nhân chứng, rằng thực hư đây có phải là một vụ tự sát hay không."

"Tôi có thể biết danh tính người đó không?" Hắn có vẻ thích thú chỉnh lại tư thế ngồi, dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc ở giữa, phả ra một ngụm khói trắng.

"Xin lỗi, việc này thuộc nhân quyền cá nhân, chúng tôi không thể tiết lộ được."

"Thôi được, tôi hiểu rồi...."

Hai thanh tra viên ở lại chào hỏi một lúc rồi ra về, trước khi đi đều cúi thấp đầu chào cả ba người họ, mong họ hợp tác trong quá trình điều tra. Cánh cửa vừa đóng lại, gương mặt tươi cười của hắn lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt lãnh đạm mê hồn.

"Quân, có phải cậu làm không?" Ha Quáng Xuất hớp một ngụm trà, quay sang hỏi.

"Ông chủ, tôi đâu có điên. Cũng tại lão ta yếu ớt quá, mới mấy câu của tôi đã chịu không nổi rồi, còn đáng mặt đàn ông sao?"

Hắn hừ lạnh một tiếng, hắn đâu có làm gì sai, mới có mấy câu mà lão ta đã quyết định tự sát rồi. Đúng là hèn nhát vẫn hoàn hèn nhát, nếu lão không tự kết liễu đời mình thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ xuống tay với lão mà thôi.