Mãnh Thú

Chương 15: "Hoang mang?"




Sau gần nửa tiếng trong phòng tắm, Linh Quân với một chiếc khăn quấn ngang hông, ung dung bước ra ngoài. Mái tóc bết lại trước trán, từng giọt nước nhiễu nhãi nơi vùng cổ săn chắc. Bờ vai săn chắc khỏe mạnh, từng múi cơ hiện rõ mồn một, cơ bụng hắn phảng phất vài giọt nước long lanh. Nam nhi phải là như thế, hơn hết lại còn là bậc nam nhi lăn lộn giang hồ, từng vết tích trên cơ thể hắn đều phủ đầy hơi sương hòa cùng máu đã đổ xuống biết bao nhiêu lần, là nhiều đến mức không thể đếm xuể. Hắn liếc nhìn Thiệu Huy trên giường, liền mò đến xem Thiệu Huy đã ngủ chưa.

Linh Quân chậm rãi mò lên giường, cố gắng nhẹ nhàng để không phát ra bất kì âm thanh nào. Hắn thận trọng đến cả hơi thở, nhẹ nhàng chậm rãi như một chú mèo con. Linh Quân ở trên người Thiệu Huy, chăm chú nhìn sắc mặt của Thiệu Huy.

Lúc ngủ, khí thái bức người của Thiệu Huy vẫn không lu mờ.

Linh Quân lại cảm thấy lúc ngủ Thiệu Huy càng quyến rũ hơn.

"Tắm gì mà lâu vậy? Em ở trong đó gần nửa tiếng rồi đấy." Thiệu Huy bỗng mở mắt, vòng tay lấy ôm chặt thắt lưng Linh Quân, ghì chặt vào lòng.

Giọng nói Thiệu Huy trầm ấm, Linh Quân không hiểu tại sao đối với bản thân hắn, thanh âm này mang đầy uy vũ, quyền lực tràn trề.

Hắn không thể nói cho Thiệu Huy biết, hắn lại vì một chút cử chỉ giọng nói của Thiệu Huy mà tự "an ủi" bản thân.

Hắn đường đường là nam tử hán, hắn không phải loại đồng tính luyến ái ngoài kia, nhưng tại sao hắn trở nên như vậy?

Đúng, hắn chỉ trở nên như vậy với một người

"Đệt..... buông ra đi. Anh ôm chặt như thế, rớt cái khăn thì biết làm sao?"

Linh Quân xoay người kéo kéo lại chiếc khăn, cả hắn và Thiệu Huy đều đang trong tư thế rất ám muội, có trong sáng cỡ nào thì khi nhìn vào hai người đàn ông cùng trên một chiếc giường, một người chỉ quấn mỗi khăn ngang hông, đè lên trên người còn lại, có ai lại suy nghĩ đây chỉ là tình đồng chí??

Thiệu Huy nghe lời buông Linh Quân ra, hắn ngồi dậy đi đến tủ quần áo, quăng cho Linh Quân một chiếc áo thun đen với chiếc quần thụng màu trắng. Linh Quân nhận lấy, mặc chiếc áo vào.

Nhưng khổ nỗi, Linh Quân đang mặc áo mà người ta cứ ngỡ hắn mặc đầm.

Áo của Thiệu Huy là size L, vốn dĩ Linh Quân chỉ mặc khoảng size S nên bây giờ nhìn hắn như đang bơi trong chiếc áo thùng thình kia vậy.

"Má..."

Linh Quân bất lực nhìn chiếc áo che phủ gần đến đầu gối hắn, hận chỉ không thể cầm kéo cắt phăng đi cho rồi.

"Phụt! Haha! Xin lỗi em, nhưng mà... nhìn em đáng yêu thật."

Thiệu Huy nhìn hắn, nhịn không nổi nữa mà bật cười thành tiếng, cười đến híp cả mắt. Linh Quân liếc nhìn Thiệu Huy, hắn muốn đập cho Thiệu Huy một trận ra trò. Linh Quân tiến lại, dùng chân đạp Thiệu Huy một cái.

Nhưng không may, chiếc khăn quấn ngang hông hắn rơi bộp xuống đất.

Phần dưới Linh Quân tuy không lộ bộ phận nhạy cảm nhưng để lộ bắp chân rắn chắc, làn da rám nắng khỏe mạnh lấp ló giữa mảnh vải trắng.

Lại có khác nào một thiếu nữ e thẹn mới lớn nhỉ, haha.

"Mẹ kiếp!"

Linh Quân bực bội cầm lấy chiếc quần xỏ vào, Thiệu Huy thấy điệu bộ luống cuống của hắn càng lăn ra cười bò. Chiếc quần này coi như vừa với Linh Quân đi, nhưng nó lại dài ngoằng chạm đến sàn nhà, che mất đi bàn chân hắn. Trông Linh Quân với bộ quần áo của Thiệu Huy, thật giống với một đứa trẻ 1m4 hơn là một thiếu niên 1m8.

"Cười cái mẹ gì?!"

Hắn cầm lấy chiếc khăn tắm phang thẳng vào mặt Thiệu Huy. Thiệu Huy cười cười gỡ khăn xuống, đi đến trước mặt Linh Quân, quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng gấp nếp quần lên đến mắc cá của hắn.

"Nếu để ống quần dài đến chạm sàn là không tốt đâu, em đi sẽ ngã."

Thiệu Huy chỉnh bên còn lại của ống quần, sau đó cẩn thận xem xét cân đối chưa mới đứng dậy, nhìn Linh Quân cười xòa, bàn tay yên vị trên mái tóc ẩm ướt của hắn. Linh Quân lẳng lặng nhìn Thiệu Huy, hắn dường như có một chút gì đó với Thiệu Huy rồi. Là cảm xúc ái mộ, hắn ái mộ Thiệu Huy. Một con người quang minh chính đại, có tất cả mọi thứ trong tay. Thiệu Huy đạt đến đỉnh cao của danh vọng mà không cần nhuốm máu bất kì ai. Còn hắn, hắn vốn dĩ không có được hậu thuẫn từ gia đình lớn mạnh như Thiệu gia, hắn phải nhờ đến Ha Quáng Xuất để nương tựa, phải lăn lộn nơi giang hồ, nơi máu đổ nhuộm tanh cả hai bàn tay, nơi chỉ có kẻ tàn nhẫn nhất mới là kẻ chiến thắng.

"Em suy nghĩ cái gì vậy?" Thiệu Huy ngạc nhiên nhìn vẻ mặt trầm tư của hắn, nghiêng đầu hỏi.

"Không có gì, chỉ là suy nghĩ lát nữa sẽ được ăn gì thôi."

Linh Quân bất giác nở một nụ cười, thản nhiên khoác lấy cánh vai Thiệu Huy, cùng nhau đi xuống nhà.

Phòng bếp to lớn, chiếc bàn dài có thể chứa đến chục người, phía bên góc bàn đã thấy Dung Liễn ngồi đấy, tự tay sắp xếp lại chén dĩa.

"A cậu Linh, cậu xuống rồi à?"

Dung Liễn nhìn thấy hai người, liền đứng dậy chào. Cô không dám nhìn Thiệu Huy, cũng không dám gọi tên, bởi vì Thiệu Huy rất ghét Dung Liễn gọi tên mình.

"Chào cô Dung, vừa mới tắm xong thôi. Mà, tất cả những thứ này là..."

Linh Quân liếc chiếc bàn đầy ắp đồ ăn nóng hổi, tuy đều là những món ăn đơn giản nhưng được trang trí rất cầu kì. Hắn lại thắc mắc, một người phụ nữ hoàn hảo như vậy, tại sao Thiệu Huy lại không ưng vậy chứ?

Sau này hắn mới biết sự thật về tài nấu ăn của Dung Liễn=))

"Vâng, vì hôm nay có cậu Linh đến nên tôi đã nấu những thứ này. Tôi không biết cậu thích món gì, nhưng tôi đặc biệt nấu những món ở Tứ Xuyên cho cậu, mong cậu sẽ thích."

"Trùng hợp thật, khẩu vị tôi thích đều là những món ở Tứ Xuyên. Nhìn đồ ăn bày biện hấp dẫn thế này, tôi cũng không khách sáo nữa."

Linh Quân kéo ghế ngồi đối diện với Dung Liễn, liếc nhìn mâm đồ ăn đầy ắp trên bàn. Hắn không nói ngoa, hắn đặc biệt thích thịt lợn chua ngọt, món ăn đặc trưng của Tứ Xuyên. Ngoài ra còn có đậu phụ Tứ Xuyên, sủi cảo sốt cay, còn có cả gà Kung Pao. 

Linh Quân sực nhớ điều gì, liền quay lại nhìn Thiệu Huy. Hắn chợt nhớ Thiệu Huy cũng từ Tứ Xuyên mới  chuyển công tác về đây, Dung Liễn nấu những món này còn dành cho Thiệu Huy.

Thiệu Huy nhìn thấy ánh nhìn quái lạ của Linh Quân, bản thân cũng hiểu Linh Quân đang nghĩ gì. Hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Linh Quân, gương mặt lạnh tanh.

"Nè..... tôi biết anh không thích Dung Liễn, nhưng ít nhất phải ngồi cùng cô ấy chứ."

Linh Quân quay sang nói với Thiệu Huy, nhưng là ghé sát vào tai Thiệu Huy mà nói.

"Chúng ta ăn thôi." Thiệu Huy phớt lờ câu nói của Linh Quân, lẳng lặng cầm đũa đưa cho hắn. Linh Quân đành im lặng nhận lấy đũa, quay sang nhìn Dung Liễn. Ánh mắt Dung Liễn đầy bi thương, cô chỉ im lặng nhìn Thiệu Huy. Hắn cảm thấy cô gái này, tuy có chút ma mãnh nhưng thật lòng yêu Thiệu Huy, ánh mắt kia tràn đầy tình cảm cho Thiệu Huy.

"Cô Dung, món này ngon thật đấy."

Hắn gắp lấy một miếng thịt lợn chua ngọt, đưa đến miệng cắn một miếng. Thịt ngọt lại mềm, chua chua ngọt ngọt tan chảy trong lưỡi, thật khiến đầu óc thoải mái. Dung Liễn nhìn thấy hắn ăn ngon miệng như vậy cũng cười theo.

"Cậu thích là được rồi. Nhưng mà không cần gọi là cô Dung nữa đâu, cậu cứ gọi tôi là Dung Liễn được rồi."

Dung Liễn cười đến híp mắt, thuận tay gắp thêm cho hắn và Thiệu Huy, mỗi người một miếng thịt. Thiệu Huy có ý không muốn nhận, nhưng lại bị Linh Quân đánh một phát vào đùi, cũng ngầm hiểu ý được. Linh Quân cũng không phải đối xử với phụ nữ đầy lỗ mãng, tuy hắn là tay đấm xã hội đen, nhưng đối với phụ nữ, người già và trẻ con, chỉ cần họ không gây thù với hắn, hắn nhất định không đụng đến. Cho dù có gϊếŧ sạch người nhà của các con nợ, hắn vẫn chừa cho những người yếu thế một con đường sống. Họ không có tội, chỉ là họ được sinh ra trong một gia đình có tội.

"Được được, nếu đã vậy thì tôi không khách khí. Cô cũng đừng gọi tôi là cậu Linh nữa, tôi nhỏ tuổi hơn cô mà, cứ gọi tiểu Quân là được."

"Không được không được, sao tôi có thể gọi như vậy chứ!" Dung Liễn nhìn thấy thái độ thoải mái của hắn liền bất ngờ, có cho tiền cô cũng không dám gọi như vậy.

"Chậc, mọi người trong tổ chức đều lớn tuổi hơn tôi, họ đều gọi vậy đó thôi. Cô đừng ngại, cứ gọi như vậy, sẽ khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn."

Linh Quân cười, hắn biết Dung Liễn lo lắng điều gì. Tổ chức có một quy định ngầm đối với toàn bộ người dân Đại Lục, trừ những người quen biết, họ không được gọi đầy đủ tên của Linh Quân, Hán Trung và Ha Quáng Xuất. Bởi lẽ nếu tổ chức phát hiện ra có kẻ dám ngang ngược gọi thẳng tên của ba người họ, nhất định máu sẽ đổ.

"Được, nếu như cậu đã nói như vậy thì... tiểu Quân, ăn nhiều vào một chút." Dung Liễn cuối cùng cũng thoải mái cười, Linh Quân nhìn cô cũng cười theo.

Duy chỉ có một người, nãy giờ bị ăn một hủ giấm chua.

Thiệu Huy im lặng ăn, chẳng nói một lời. Cũng đúng, vốn dĩ trong câu chuyện của hai người hoàn toàn không có hắn.

Linh Quân để ý Thiệu Huy có vẻ khó chịu, liền mau chóng ăn nhanh hơn một chút, rồi cùng ở lại dọn dẹp đôi chút. Xong xuôi liền đòi đi về.

"Tiểu Quân, ở lại uống trà một lát hẵng về chứ." Dung Liễn níu tay hắn lại, Linh Quân cười khổ gỡ tay cô ra, quay sang Thiệu Huy cười.

"Trời cũng tối lắm rồi, tôi nên về thì hơn. Chị Liễn không cần khách sáo đâu. À còn cái áo thì..."

"Cái áo? Cái áo đó bị gì sao?"

Linh Quân liếc nhìn Thiệu Huy, ánh mắt hắn mang một ý trêu chọc. Thiệu Huy nhìn ra ánh mắt ấy, liền tiến lại bên cạnh hắn, thanh âm trầm đặc cất lên điềm tĩnh.

"Ban nãy tôi lỡ làm rách rồi, cũng chẳng phải loại đắt tiền gì, nếu cô cần thì tôi sẽ mua lại cái khác."

"Không cần, tôi đã đòi anh đền đâu." Dung Liễn ném một ánh nhìn về Thiệu Huy, liền quay mặt đi vào nhà.

"Chị Liễn, vậy tôi về trước đây." Linh Quân nói vọng vào trong nhà, Dung Liễn chỉ ậm ừ vẫy tay chào rồi đi khuất dạng.

Con đường buổi tối vắng lặng, tiếng gió khẽ rít bên tàn lá xào xạc. Ánh đèn vàng hiu hắt tỏa bóng hai người đàn ông cùng rảo bước.

"Tới đây được rồi, tôi tự về được."

Linh Quân quay sang nhìn Thiệu Huy. Thiệu Huy để mái rũ xuống vầng trán, chỉ diện một bộ đồ hết sức đơn giản, người ngoài nhìn vào không nghĩ Thiệu Huy lại là đích tử của Thiệu gia. Thiệu Huy vẫn vừa đi vừa huýt sáo, chẳng thèm mảy may đến câu nói của Linh Quân. Không phải Linh Quân muốn đuổi Thiệu Huy về, hắn chỉ muốn Thiệu Huy đối tốt với Dung Liễn một chút.

"Tôi đâu có nói là tôi tiễn em? Em đến nhà tôi rồi, tôi cũng nên đến nhà em chào hỏi bà em chứ."

"Cái gì? Đến nhà tôi?"

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ủng hộ tuii nha, cho tuii một cái vote be bé xinh xinh vàng khè ở góc phải của quí dị nha, thương thương~~~