Mấy ngày tiếp theo, Diệp Cẩn Dao điều hành mấy công ty dưới trướng mình đã nỗ lực mở rộng mấy năm qua toàn lực chặn đứng con đường làm ăn của Mạc Thị.
Tuy chẳng đả động được gì lớn tới công ty lâu đời như Mạc Thị nhưng đủ để cảnh cáo bọn họ và gây ra tổn thất không nhỏ trên thị trường kinh tế.
Các cao tầng và cổ đông cũng vì chuyện này mà rối hơn tơ vò. Cho dù họ tra cách nào cũng không tra ra được người làm phía sau, lại càng đau đầu hơn khi tìm cách đối phó. Địch tối ta sáng, đúng là chơi khó nhau mà.
Mạc Yên bị đẩy vào thế kìm kẹp vô cùng khó xử. Một bên phải nghĩ cách xử lí tình hình, ổn định nội một, một bên phải tình cách kéo dài thời gian, khéo léo né tránh sự thúc giục nhường chức của vợ chồng Triệu Thạc, vô cùng mệt mỏi.
Trợ lí thấy sắc mặt của Mạc Yên không mấy tốt, lo lắng hỏi.
- Mạc tổng, cô không sao chứ? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?
Mạc Yên lắc đầu nói không sao, lại khách khí cảm ơn lòng tốt của anh trợ lí.
Anh trợ lí thấy Mạc Yên mấy ngày nay đều bày ra bộ dáng ổn định, nhưng anh đều thấy hết những phiền não của cô liền ghé vào tai của Mạc Yên nói ra chủ ý của mình.
Chẳng biết anh trợ lí kia nói gì, chỉ thấy Mạc Yên gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ tán thưởng đồng ý.
- Tử Dương, hẹn anh đúng là khó mà!
Mạc Yên đẩy menu qua phía Lục Tử Dương, trên mặt treo một nụ cười duyên. Sau vụ việc lần trước, cô không có bất cứ cơ hội nào tiếp xúc với anh, lần này khó khăn lắm mới hẹn được anh ra ngoài đều là nhờ Thẩm Thanh nể tình cảm hai nhà mới khuyên giúp.
- Nói chuyện chính!
Lục Tử Dương không chút che giấu thể hiện sự bất mãn trong lòng ra ngoài, mi tâm anh nhíu chặt, đôi mắt sâu thẳm sắc lẹm mang theo vài phần lạnh lẽo chậm rì rì ngẩng đầu nhìn Mạc Yên.
Mạc Yên bị nhìn đến là rùng mình, cô vẫn treo nụ cười trên mặt, gượng gạo nói.
- Tử Dương, anh có thể nể mặt chúng ta quen biết nhau từ bé mà đừng nhằm vào Mạc Thị được không?
Lục Tử Dương im lặng không nói gì. Như duy tư một lúc lâu mới lạnh nhạt đáp.
- Tôi không nhắm vào Mạc Thị.
Anh tại sao phải nhắm đến Mạc Thi? Cho dù có không ưa Mạc Yên thì cũng không đến mức thừa nước đục thả câu. Nếu vì trả thù thì cũng tìm kẻ đầu sỏ. Hơn nữa xét về mối quan hệ giữa hai nhà bọn họ, không thể thích là nhắm vào được.
Mà hơn hết trong chuyện này người có lỗi hơn ai hết là anh, anh không hiểu điều Diệp Cẩn Dao muốn, vậy có thể đổ lỗi cho ai.
Mạc Yên nghe vậy cũng không nhắc đến việc này nữa. Cô cũng đoán chắc việc này không liên quan đến Lục gia, chỉ là muốn dò xét thái độ của Lục Tử Dương mà thôi.
- Nếu chỉ vì việc này, làm phiền lần sau đừng hẹn tôi ra ngoài.
Lục Tử Dương đứng dậy rời đi, Mạc Yên vội vàng đuổi theo, túm lấy tay anh. Lục Tử Dương thẳng thừng hất tay Mạc Yên ra, quay đầu lại liền ném cho cô ấy một ánh nhìn chết chóc, trên mặt chỉ hận không viết rõ câu: Cô dám chạm vào tôi nữa chính là tìm chết.
Mạc Yên sợ hãi bất giác lùi về sau, cô nuốt nước bọt, cố đè nén nỗi sợ vào trong.
- Giữa chúng ta ngay cả làm bạn cũng không thể sao?
Lục Tử Dương chẳng suy nghĩ, cụp mắt, thẳng thắn nói ’ không thể’ rồi dứt khoát rời đi.
Mạc Yên nhận được câu trả lời không khỏi suy sụp liên tiếp lùi về sau mấy bước rồi trực tiếp ngã quỵ xuống ghế.
Lần đầu tiên Mạc Yên gặp được Lục Tử Dương là khi cô chín tuổi. Khi ấy được Mạc Kha dẫn tới Lục gia chúc tết, trong lúc chạy vòng quanh hoa viên chơi cô đã nhìn thấy một mỹ thiếu niên ngồi ở đình viện đọc sách. Cậu thiếu niên nhỏ ngồi ngược sáng, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khiến cho cậu thiếu niên vốn đã thanh tú lại càng thanh tú hơn. Hình ảnh đó khắc sâu vào trong trái tim cô gái nhỏ.
Vốn chỉ là một thoáng kinh hồng lại khiến người ta tương tư cả đời.
Sau đó từ chỗ Mạc Kha cô mới biết cậu thiếu niên ấy là thiếu gia Lục gia, lớn hơn cô một tuổi, và là người thừa kế của Lục gia. Từ ngày đó vốn đã ưu tú cô càng ép mình phải trở lên ưu tú hơn để có thể sánh bước bên anh.
Mạc Yên thất thần trên ghế mãi đến khi anh trợ lí huơ huơ tay, gọi mấy lần mới lấy lại tinh thần.
Âu Dương Vương lưng tựa vào tường, chân dài gập lại, yên tĩnh chờ đợi trước cửa nhà hàng. Vừa thấy Lục Tử Dương bước ra ngoài liền bước lại gần ôm vai bá cổ.
- Cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi sao? Đi, tôi đưa cậu đi đua xe giải phóng tâm trạng.
Lục Tử Dương nghe vậy không đáp, mặc cho Âu Dương Vương lôi lôi kéo kéo mình đi.
Âu Dương Vương nhìn Lục Tử Dương như vậy không khỏi thở dài. Ban đầu anh nói Lục Tử Dương chia tay cũng chỉ là nói đùa mà thôi, ai biết vậy mà lại trở thành sự thật.
Khi hai người họ vừa đến trường đua đã gặp được tình cảnh náo nhiệt, hỏi ra mới biết có người đang đua xe với tuyển thủ thi đấu quốc gia, mấy người xem đều bỏ tiền cược xem ai sẽ thắng.
- Hai người cược không?
Một vị khán giả hỏi Âu Dương Vương và Lục Tử Dương. Âu Dương Vương xua xua tay từ chối.
- Cô gái kia điên rồi sao? Khúc cua mà còn tăng tốc, không cần mạng nữa à?
Khán giả nhao nhao bàn tán, người lúc nãy còn hỏi bọn Âu Dương Vương nghe vậy liền quay ngoắt sang xem, cũng không rảnh rỗi để ý chuyện khác nữa.
Trên đường đua, một chiếc Bugatti La Voiture Noire lao về phía trước một cách điên cuồng hệt như người điều khiển không cần mạng nữa khiến khán giả xem càng thêm phấn khích, điên loạn hò hét cổ vũ. Đằng sau là một chiếc Rolls-Royce Boat Tail đang cố gắng đuổi theo. Thỉnh thoảng bắt kịp rồi lại bị bỏ xa.
Tuy mấy trận đua lẻ kiểu này không kịch tính như mấy trận đua ở chợ đen hay mấy ở mấy giải đấu. Nhưng trận đấu này rất có sức hút với người xem, phải biết người lái chiếc Rolls-Royce Boat Tail kia là quán quân đua xe toàn quốc hai năm liên tiếp vậy mà lại bị một cô gái vô danh đến mặt mày ra sao cũng không rõ dẫn trước, cảnh tượng này không khỏi khiến người ta rạo rực, phấn khích.
Tiếng phanh xe chói tai, tất cả mọi người im bặt lại chờ đợi kết quả. Tuy chiếc Bugatti La Voiture Noire dẫn trước nhưng vào phút chót chiếc Rolls-Royce Boat Tail bỗng tăng tốc đuổi kịp. hai chiếc xe gần như là về cùng một lúc khiến cho người ta không nhìn ra được ai thắng ai thua.
- Trận đấu…Hòa!
Màn hình lớn phát lại hình ảnh thi đấu, vào giây phút cuối cùng hai xe vậy mà lại cùng nhau chạm đích!
Tuy kết quả hòa, nhưng vẫn làm mọi người ngạc nhiên phấn khích reo hò, khán giả tại sân như bùng nổ gào rú hoan hô.
Từ trong chiếc Bugatti hai cô gái đeo chiếc kính lớn che quá nửa khuôn mặt bước ra trước sự reo hò nồng nhiệt của người xem, một vị tiên sinh trẻ cũng từ trong chiếc Rolls-Royce bước xuống đi đến chỗ hai người họ.
- Hân hạnh được lĩnh giáo!
Vị tiên sinh nọ đưa tay ra, Diệp Thiên bắt tay với y.
- Lĩnh giáo thì hơi quá, anh khách sáo rồi!
Chàng trai xua xua tay.
- Không có, các cô thật sự rất giỏi. Tôi là Phương Giang Hàn! Không biết hai người có tiện trao đổi phương thức liên lạc, chúng ta kết bạn khi nào có hứng lại giao lưu chút?
Con gái đua xe thì không phải y chưa gặp, nhưng phong cách đua xe không cần mạng, khúc cua cũng dám tăng tốc như này ngay cả đàn ông con trai như anh còn không dám chứ đừng nói là con gái. Về điểm này anh đúng là rất khâm phục nga.
Diệp Thiên lịch sự tỏ ý từ chối. Diệp Cẩn Dao đứng ngơ ngẩn bỗng quay đầu nhìn về phía đám đông, cô nhạy cảm phát hiện một ánh mắt khác thường đang nhìn mình, nhưng đám đông quá loạn không thể xác định rõ.
Diệp Cẩn Dao không nói gì bỏ lên xe ngồi, Diệp Thiên vội đuổi theo.
- Có duyên gặp lại. Chúc anh tương lai gấm vóc lụa là, tiền đồ vô lượng.
Diệp Thiên để lại cho vị Phương tiên sinh một câu chúc liền lái xe rời đi. Phương Giang Hàn nhìn theo bóng xe, không khỏi phì cười.
Hai cô gái này đúng là kì lạ.
Chiếc Bugatti lái đi, Lục Tử Dương cũng xoay người rời đi để lại Âu Dương Vương không hiểu gì chỉ có thể chạy theo.
- Sao vậy? Không tham gia sao?
Âu Dương Vương đuổi theo Lục Tử Dương một mạch về tới văn phòng ở công ty. Anh chẳng hiểu sao ban đầu đã để anh lôi đến trường đua rồi vậy mà xem xong một trận đấu lại bỏ về, hỏi cũng không hỏi ra.
Âu Dương Vương không khỏi thầm oán trách, tính khí lúc trước tuy lạnh nhạt, lúc nào cũng trưng ra bộ dạng không màng thế sự, một thân cao lãnh không nhiễm bụi trần nhưng còn dễ đoán hơn bây giờ.
Anh cảm thấy Lục Tử Dương sau khi bị Diệp Cẩn Dao đá có lẽ đầu óc bị rượu ngấm hỏng rồi, tính khí hỉ nộ ái ố thất thường, căn bản bây giờ Lục Tử Dương có nhảy lầu tự sát hắn cũng không quá bất ngờ nga.
- Cậu rảnh lắm sao? Tôi có dự án cần đến Châu Phi vẫn chưa tìm được người đi, hay cậu đi đi!
Lục Tử Dương không kiên nhẫn. Lẽo đẽo theo hắn cả một đường, có mấy câu mà hỏi đi hỏi lại, phiền chết đi được.
Âu Dương Vương biết Lục Tử Dương nói là làm liền kéo khóa miệng lại ngồi im không nói gì nữa.
Lục Tử Dương trầm ngâm.
Hắn thừa biết hai cô gái đua xe lúc nãy là chị em Diệp Cẩn Dao. Ban đầu khi họ mới rời khỏi xe anh còn không chắc chắn lắm, nhưng quan sát một lúc anh có thể chắc chắn đó là họ.
Đua xe liều mạng như vậy…
- Có chuyện lớn rồi!
Âu Dương Vương hét toáng lên, đến lúc nhận ra mình thất lễ, quay qua phía Lục Tử Dương liền bắt gặp được khuôn mặt sớm đã đen hơn đít nồi của y.
Âu Dương Vương không quản được nhiều, vội vàng thanh minh.
- Cậu nhìn xem, trên mạng đều đang lan truyền tin tức hai nhà Lục- Mạc liên hôn đó.
Từ ngày mấy người họ gặp lại Mạc Yên Lục Tử Dương rất hay bị dính tin đồn với cô ấy, cho dù cố ý hay vô ý chuyện này đều làm Âu Dương Vương không khỏi phải cảm thán một câu ’ duyên phận của hai người này thật vi diệu a’.
- Hử?
Khuôn mặt Âu Dương Vương biến sắc liên tục đặc biệt đặc sắc a.
- Nhìn nè, lão gia tử, người vạn năm không lên mạng nhà cậu vậy mà đăng bài thanh minh rồi!
Âu Dương Vương không khỏi cảm thán, cái tốc độ thanh minh này của Lục Đình đúng là không chờ cho giới truyền thông hay Mạc gia một chút mặt mũi nào.
Lục Tử Dương nhận điện thoại từ tay Âu Dương Vương, đập vào mắt anh chính là bài viết của Lục Đình với mấy câu vỏn vẹn nhưng lại hơn trăm nghìn lượt tương tác.
[ Lục Đình V: Thanh giả tự thanh, không liên hôn quan hệ hai nhà vẫn tốt. ]
Mà cũng vì chuyện này tên của Diệp Cẩn Dao được réo tên liên tục. Quả nhiên nơi nào có sự xuất hiện cùng lúc của Lục Tử Dương và Mạc Yên thì nơi đó có tên của ’ bạn gái cũ’ Diệp Cẩn Dao kia mà.
Mà người bị réo tên liên tục kia lại không biết chuyện gì, hai mắt thâm cuồng, khuôn mặt phờ phạc, cả người gầy nhom nghiêm túc ngồi làm việc.
Trong mối quan hệ của mấy người Diệp Cẩn Dao có một quy tắc bất thành văn: ’ một khi Diệp Cẩn Dao đã bước vào trạng thái nghiêm túc làm việc thì không ai là rảnh rỗi’.
Câu nói này bắt nguồn từ việc Diệp Cẩn Dao tính cách hoạt bát nhất nhóm, chẳng mấy khi nghiêm túc mà nếu Diệp Cẩn Dao đã nghiêm túc đồng nghĩa với việc đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.
Poseidon mấy ngày nay bận bù đầu bù cổ cuối cùng cũng lén chạy được đến phòng điều chế của Vân Tịch. Anh nằm dài trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.
- Haiz, bỗng nhiên anh cảm thấy có Đường Dạ thật tốt!
Vân Tịch nhìn ống nghiệm chứa dung dịch màu xanh lam trong tay, lại cẩn thận nhỏ từng giọt thứ chất lỏng trắng vào trong đó, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho Poseidon, bình tĩnh.
- Anh còn có thời gian ở đó thì chắc là vẫn còn rảnh. Nếu không muốn ăn đòn thì trở về chỗ của anh đi!
Vân Tịch không chút ngần ngại tỏ ý ghét bỏ đuổi anh về. Nếu Poseidon còn ở đây cô không cách nào tập trung được.
Phát giác ra mấy điểm ghét bỏ trong lời nói của Vân Tịch, Poseidon bỗng chốc cả kinh bật dậy, không tin vào những gì mình nghe thấy, run lẩy bẩy hỏi lại.
- Em…em ghét bỏ anh?
Chưa đợi được đáp án từ phía Vân Tịch, từ xa truyền đến tiếng gõ cửa, một cô gái khác bỏ ống nghiệm xuống, dỡ găng tay ra mới chạy tới mở cửa.
- Neil đại nhân, là Mục Xuyên!
Mục Xuyên là anh chàng hôm trước ở phòng thông tin đã giải vây cho Poseidon khi bị Diệp Thiên quở trách.
Mục Xuyên không rườm rà vào luôn chủ đề chính.
- Neil đại nhân, hiện tại ngài Devil đang nằm trong top hot search, chúng tôi không dám đi tìm ngài ấy.
Kể từ khi Aven đại nhân xảy ra chuyện, Devil tâm trạng thất thường, lại thích nhốt mình trong phòng làm việc, ngoại trừ mấy lão đại khác ra thì không chịu gặp ai, nếu muốn truyền đạt điều gì đó cũng là thông qua gọi thoại hoặc nhắn tin. Phải nói đáng sợ vô cùng cho dù cô ấy còn chưa kịp làm gì họ.
Poseidon đỡ trán, lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn. Lần lên hot search này lại là chuyện gì nữa đây?. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc 𝑡𝗿u𝘆ệ𝗻 𝑡ại { 𝐓RU M𝐓RUYỆN.V𝗻 }
Ngoại trừ buổi sáng Diệp Thiên khó khăn lắm mới kéo được Diệp Cẩn Dao ra ngoài thì mấy ngày qua cô nhóc này cũng chưa đi đâu ngoại trừ nơi này - hoàng cung và biệt phủ Acacia.
- Được rồi, chuyện này để tôi giải quyết. Cậu đừng đi tìm em ấy!
Mục Xuyên xác nhận lại lần nữa mới rời đi. Khi rời đi còn bất giác thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Poseidon tính quay sang xem Vân Tịch đang làm gì, dù sao mấy ngày nay ai lấy đều bận chả ai rảnh quan tâm mấy tin đồn trên mạng. Nhưng hiện tại Mục Xuyên báo tới có tin đồn về Diệp Cẩn Dao, không nghe thấy thì thôi còn nếu nghe thấy chắc chắn Vân Tịch sẽ mở xem ngay lập tức.
Chỉ là Poseidon không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại kinh hỉ đến hoang mang hoài nghi nhân sinh.
Vân Tịch,
Vân Tịch vậy mà đang cười.
Đến lúc thu chút lợi rồi!
Vân Tịch cầm điện thoại đặt trên khóe môi, đôi môi nhỏ hồng hào cong lên nộ ra chút nham hiểm.
Vân Tịch cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, quay qua lườm Poseidon.
- Không cần biết chuyện của Dao Dao là gì, anh giải quyết cho tốt đó.
Poseidon mờ mịt.
Vân Tịch vậy mà chưa xem tin tức về Diệp Cẩn Dao!!!