Manh Thê Phúc Hắc

Chương 1: 1: Lần Đầu Gặp Mặt





- Cô ấy đâu rồi , chia ra tìm nhanh lên.
Một đám phóng viên đuổi theo một cô gái đeo mặt lạ vào trong một khách sạn.
“ Cứ thế này thì bao giờ mới thoát khỏi đám phóng viên đây.

Hôm nay không có trợ lí nhỏ giúp nên vừa kết thúc liveshow xong là bị đám phóng viên đuổi theo , xui hết chỗ nói , ăn gì bám dai thế không biết.

Nếu mình muốn thoát khỏi đám phóng viên thì phải tháo mặt nạ ra nhưng sẽ bị lộ thân phận thật mất , ai có thể che cho mình nhưng không phải fan của mình đây.”
* Bịch *
- Đau đau đau!!!
Cô nhìn lên thì thấy một người đàn ông với khuôn mặt sắc lạnh.
- Cô ấy vừa chạy vào đây , mau tìm đi , nếu tìm được ngày mai báo của chúng ta chắc chắc rất hot đó.
Đám phóng viên vừa nãy đã đuổi gần đến chỗ cô
“ Oái ,họ đuổi kịp rồi , liều thôi!”
Cô vội vàng tháo chiếc mặt nạ để lộ khuôn mặt thật của mình và túm lấy chiếc cà vạt của người đàn ông trước mặt kèo về phía mình , cô nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn.

Người trợ lí phía sau anh ta mặt tái mét lại.

Hai người áp mặt khiến đám phóng viên có chú ý đến nhưng cũng nhanh chóng rời đi vì ánh mắt sắc lẹm của người con trai kia.
- Phù ! may quá trời!
- Xin lỗi anh vì đã tự tiện , còn cảm ơn anh vì đã phối hợp giúp tôi.
Cô nói xong nhìn lên mặt anh ta thì thấy anh ta mặt lạnh như băng, trên người tỏa ra sát khí ,nhìn chằm chằm cô.
- Đừng tỏ ra lạnh lùng với tôi , hông có tác dụng đâu.

Mà anh đẹp như vậy cười lên một cái chắc chắn không ai có thể cưỡng lại sức hút từ anh.
“ Cô gái này ăn phải gan hùm rồi à,nhìn tổng tài sát khí tỏa ra khắp nơi như vậy rồi mà còn có thể điềm tĩnh như vậy.


Cô gái à! cô tự cầu phúc cho mình đi ,từ trước tới giờ tổng tài nhà tôi không thích nữ nhân lại gần ”
Người trợ lí nghĩ thôi cũng thấy sợ, cả người run run.
Người đàn ông trước mặt cô cười một nụ cười đầy ma mị và nói :
- Cô biết tôi là ai không?
- Anh cười rồi , quả nhiên cười lên sẽ rất đẹp.
Cô nói với vẻ vui mừng thích thú mà không quan tâm đến câu hỏi của anh.
- Tôi có việc phải đi rồi , nếu có việc gì cứ tìm Diệp Cẩn Dao tôi nha, coi như là báo ơn.

Bye bye Lục Tử Dương
Cô nói xong liền chạy thẳng vào trong thang máy, bỏ lại hắn vẫn đang đứng thẫn thờ vì thái độ của cô.
“ Anh ta / cô ta cho mình một cảm giác quen thuộc ”
- Phong Lẫm điều tra cô gái vừa nãy.
- Vâng
“ Cuối cùng tổng tài cũng để ý đến nữ nhân rồi ”
*
* *
- Trợ lí nhỏ chị về rồi đây
- CHỊ À!
- Rồi rồi , không muốn gọi vậy thì thôi sao phải nói lớn vậy!
- Nói nhỏ chị có nghe không?
-Diệp Thiên à , không có em đi cùng nên chị gặp nhiều rắc rối lắm lun á.
- Xin lỗi mà , ở bệnh viện xảy ra việc đột xuất nên em phải ở lại đó , không đến đón chị được.

Mà anh ấy chưa về nước nữa nên không có ai đón chị được.
- Không biết bao giờ ảnh mới về , người đại diện mà đi suốt à!
- Tại chị chứ ai.

Ai bảo thích là thần tượng tự do không cần công ty quản lí ,lên anh ấy mới phải đi kiếm tài nguyên về cho chị.
- Kệ đi kệ đi , lịch trình tiếp theo là gì ?
- Mai không có lịch trình gì cả , vài hôm nữa có một buổi diễn ở quảng trường.

Nhà đầu tư đang chọn ngày.
- Ok , họ muốn chọn ngày nào cũng được kệ họ.

Mà vẫn theo quy tắc cũ một tháng hai lần diễn , không đóng quảng cáo hay phim ảnh gì hết á!
- Rồi rồi , nói hoài , từ bé đến lớn lúc nào cũng dặn hoài.
- Vậy nha , chị đi lướt manga đây , trợ lí nhỏ ngủ ngon.
- CHỊ.

Không định ăn cơm à!
Cẩn Dao cười cười đáp lại cô em gái của mình.
- Không !chị ăn bánh là được rồi.
- Lại ăn đồ ngọt?!
- À , nhớ gửi tiền show cho ba mẹ nha.
- Ukm.


Mà ba mẹ hỏi bao giờ chị em mình về.
- Chủ nhật đi.

Chủ nhật chị em mình rảnh nên sẽ về nhà thăm mọi người.
- Rồi , em sẽ ghi lại vào lịch trình để còn lưu ý.
- Mà cửa hàng sao rồi chị.

Mai em được nghỉ lên sẽ đến tiệm với chị.
- Okê ! Chốt kèo.
...*...
*.

*
Từ toà nhà cao chọc trời một người đàn ông đúng nhìn xuyên qua cửa kính ngắm thành phố về đêm đang tấp lập.

Hắn đứng ở trong một căn phòng tối mịt chỉ có ánh đèn của tấm biển quảng cái phía đối diện phản chiếu ánh sáng về phía hắn.

Bỗng cánh của mở ra một người đàn ông tay cầm tập giấy, tiến về phía hắn.
- Tổng tài , tôi đã điều tra xong rồi đây , đây là tài liệu về cô gái lúc nãy.
- Cô ấy là Diệp Cẩn Dao.

Cô ấy là chủ tiệm quần áo / Tiệm may hạnh phúc /.

Cửa tiệm này mở cửa thất thường.

Hiện nay cô ấy không sống cùng gia đình mà sống ở khách sạn khi nãy.

Gia thế bình thường , trong nhà có bốn chị em , Người chị đã lấy chồng , cô ấy và cô em gái sống cùng nhau , cậu em trai đang học cao trung sống cùng bố mẹ chỉ có thể tra ra từng đó và một vài thông tin cá nhân của cô ấy thôi.
- Được rồi để đó đi.
- À, vì tôi thấy cô ấy đang trốn phóng viên và chiếc mặt nạ đó khá quen thuộc nên đã tự ý điều tra thêm và phát hiện ra đó là chiếc mặt nạ của nữ thần tượng nổi tiếng toàn thế giới Bạch Dao.


Nữ thần tượng này xuất hiện lúc 17 tuổi.

Bắt đầu bằng một chương trình thi đấu âm nhạc và đoạt giải quán quân.

Từ lúc xuất hiện cô ấy đã luôn đeo mặt nạ.

khi được các công ty mời về thì từ chối , cô ấy có nói lý do vì mình giấu ba mẹ tham gia lên chỉ có thể làm ca sĩ tự do rồi đưa danh thiếp của mình cho công ty, cũng như báo chí.

Ngoài những thông tin cô ấy tự mình khai và thông tin cá nhân nộp trong cuộc thi thì không ai biết gì nữa.

Từ lúc cô ấy xuất hiện đã có trợ lí đi theo và tự lập webo riêng lên không ai có thể mạo danh cô ấy.

Tôi đã thử vào webo đó , webo đó có bảo mật rất cao.

Trang phục cô ấy mặc hoàn toàn không có trên thế giới vì đó là đồ độc quyền của cô ấy.

Trên trang phục của Bạch Dao luôn có chữ /Kas /.

Mà cô gái vừa nãy cũng mặc trang phục có chữ/ Kas/ công thêm chiếc mặt nạ là hàng thật lên.....
- Cậu định nói Diệp Cẩn Dao và Bạch Dao là một?!
- Vâng , Thông tin cá nhân của cô ấy và nữ thần tượng đó rất giống nhau.

Hai người cùng sinh ngày 23-2 , cùng nhóm máu AB, .....
- Được rồi , ra ngoài đi
“ Ha\~ Quả nhiên thú vị , làm thần tượng mà không cho người ta biết mặt à ”