Manh Sủng Liệt Thê

Chương 9: Sói huynh




Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Vong Xuyên!

Người áo xanh trong mắt ám quang lưu chuyển, đôi môi tái nhợt gợi lên một chút ý vị thâm trường:

“Nhãn lực bằng hữu thật tốt.” Ánh mắt đề phòng cùng vẻ mặt thản nhiên từ trên người Nguyên Thần Trường Không đảo qua, khuếch tán ra một cơn gió, dập tắt ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Đối diện hắn, là bóng dáng tuyết trắng bất động như núi, thản nhiên nhìn hắn. Nội lực trầm ổn từ đan điền phát ra, gió cuốn bụi cát mù mịt, một bức tường vô hình đột ngột từ mặt đất mọc lên, trong giây lát liền đem cuồng phong ngăn cản ở bên ngoài.

Người trong lòng, giống như đã bị kinh hách (sợ hãi), mày nhíu lại, sắp sẽ tỉnh lại. Nguyên Thần Trường Không để tay lên đầu vai nàng điểm nhẹ, làm cho Quân Tiểu Tà lại lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.

“Ha ha.” Vong Xuyên mím môi cười, trong tiếng cười lộ ra tán thưởng cùng với hứng thú. “Ma chủ Yểm cung, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Nguyên Thần Trường Không từ chối cho ý kiến, trong lòng cũng rùng mình. Một người có thể nhìn thấu lai lịch của hắn, đệ nhất đao Tây Vực, so với trong tưởng tượng càng khó đối phó.

“Đao giả đường xa mà đến, tất có toan tính, sao không đi thẳng vào vấn đề?”

“Ma chủ là người sảng khoái, Vong Xuyên cũng không nên khoe khoang.” Ánh mắt Vong Xuyên từ phía xa nhìn về chỗ hắn, buồn bã nói: “Tại hạ muốn Thuý Ngọc Huyết, hy vọng ma chủ có thể nhường cho.”

“Vong Xuyên huynh đây là đang thỉnh cầu tại hạ?”

Nguyên Thần Trường Không hạ mi mắt, đáy mắt hiện lên một chút ánh sáng lạnh. Mạng lưới tình báo của Yểm cung trải rộng toàn bộ võ lâm, tin tức của Thuý Ngọc Huyết cũng mất sức chín trâu hai hổ mới điều tra ra, không nghĩ tới người Tây Vực

cũng đồng thời phát hiện.

Phong đao thiên hạ, cũng lớn mạnh quá nhanh!

“Ha ha, Ma chủ nói đùa, Vong Xuyên cho dù có gan lớn như trời cũng không dám hướng ma chủ đòi lấy. ý tứ của ta là, nếu Vong Xuyên may mắn lấy được Thuý Ngọc Huyết, kính xin Ma chủ giơ cao đánh khẽ.” Lời nói thật là uyển chuyển (khéo léo), nhưng Vong Xuyên một thân hờ hững ung dung.

Nguyên Thần Trường Không nhướng đôi lông mày, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu: “Vong Xuyên huynh có tự tin bày mưu nghĩ kế, tại hạ cũng nhất định phải nắm chắc.”

Gió thổi qua không tiếng động, đung đưa lửa trại, không khí trong nháy mắt biến hoá kỳ lạ khó lường.

Thật lâu sau, cánh môi Vong Xuyên tràn ra một tiếng cười khẽ: “Ma chủ không chê lời nói, mời ngồi xuống cộng ẩm một chén.”

“Được.”

Hai người ngồi trên chiếu, giống như vừa rồi không có phát sinh chuyện gì, hờ hững tự nhiên không tiếng động cùng nhau đối ẩm.

Giữa lúc đêm khuya, Quân Tiểu Tà bị điểm huyệt từ từ tỉnh lại, từng chỗ trên người đều như bị đá cán qua, nàng đau ưm ra tiếng.

Nguyên Thần Trường Không liếc mắt một cái, mặt không đổi sắc đem ly nước đặt ở trong tay nàng.

Một hành động nho nhỏ này, làm cho Vong Xuyên ngửi được mùi không bình thường.

Trên giang hồ đồn đãi, ma chủ Yểm cung lãnh khốc vô tình, giết người như ma, ngay cả thiên kim của chưởng môn phái Thái Sơn – một trong tam sơn của Ngũ Nhạc phái đưa đến trước mắt hắn, hắn ngay cả mí mắt cũng không chớp liền thưởng cho thuộc hạ, làm cho thiên kim của chưởng môn phái Thái Sơn được xưng là đệ nhất mỹ nhân ở Trung Nguyên phải hương tiêu ngọc vẫn (tự sát).

Nha đầu này, sở trường trêu hoa ghẹo nguyệt ngày càng tăng a.

Quân Tiểu Tà uống hai miếng nước, mới phát hiện có người khác ở đây, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Vong Xuyên.

Người đối diện có làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan anh khí bức người, nhất là đôi mắt đen trắng rõ ràng dưới cặp mày kiếm kia, giống như ánh sáng chói lọi của hàn tinh trong đêm đông. Đây không phải là người thường thường ôm bình rượu, khuya khoắt chạy đến phòng nàng tìm nàng nói chuyện phiếm, Thiên Lang Tinh sao?

Quân Tiểu Tà đột nhiên hưng phấn thét chói tai: “A Tinh ca ca, như thế nào huynh lại ở chỗ này?”

“Nha đầu, muội đi mà không nói, biết ca ca có nhiều lo lắng cho muội không?” Vẻ mặt Vong Xuyên ôn nhu cười, hướng nàng vẫy tay. Quân Tiểu Tà cười tủm tỉm tiêu sái đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, hi hi ha ha nói: “Muội cũng là bất đắc dĩ, A Tinh ca ca, huynh sẽ không trách muội chứ?”

“Ca ca thế nào lại trách muội. Ai, mấy ngày không thấy, sao muội lại gầy thế này?”

Đưa tay thay nàng đem tóc mai bên tai vén ra sau, vẻ mặt Vong Xuyên thở dài không thôi, khóe mắt thản nhiên từ trên mặt Nguyên Thần Trường Không đảo qua, thấy vẻ mặt hắn đen tối không hiểu, khóe miệng không khỏi gợi lên một chút ý cười gian trá. Thuận thế đưa tay lên bả vai Quân Tiểu Tà, sủng nịch vỗ vỗ phía sau lưng của nàng.

“Nha đầu, nếu muội không muốn gả cho tên đại ma đầu kia, sao không nói với ca ca, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ không có chỗ cho chúng ta dung thân. Bên ngoài mênh mông rộng lớn mà muội lại chạy như vậy, ngộ nhỡ gặp người xấu thì sao?”

Tha hương gặp bạn bạn cũ, hiện tại đối Quân Tiểu Tà mà nói, tựa như tại mùa đông khắc nghiệt gặp được đống lửa sưởi ấm, một lòng cảm động rối tinh rối mù. Tựa trên vai Vong Xuyên, cúi đầu nói:

“Tiểu Tà không nghĩ sẽ liên lụy ca ca.”

Mà ngồi ở một bên, Nguyên Thần Trường Không nhìn không chớp mắt, chợt cúi đầu, giống như không nhìn hai người ‘khanh khanh ta ta’, dưới tay áo, bàn tay nắm chặt nổi lên gân xanh.

Giỏi cho ngươi Quân Tiểu Tà, đem bổn tọa trở thành cái gì? Bổn tọa là người mà ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ à? Còn có, ngươi rốt cuộc hiểu cái gì là liêm sỉ hay không? Trước mặt bổn tọa cùng nam nhân khác kề vai sát cánh, có ý định tức chết bổn tọa sao?

Hừ! Quân Tiểu Tà, ngươi nhớ kỹ cho bổn tọa, ngươi đời này sinh là người của bổn tọa, chết là quỷ của bổn tọa, đừng vọng tưởng bám vào cành cao khác! Nằm mơ!

Răng rắc.

Chén rượu trong tay nháy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ, Nguyên Thần Trường Không dường như không có việc gì phẩy tay áo một cái, bình tĩnh mỉm cười: “Thật có lỗi, vừa rồi cảm giác hơi lạnh, không cẩn thận run cả người.”

Quân Tiểu Tà bị hắn ‘đặc biệt’ ôn nhu tươi cười dọa sợ vội rời khỏi vai Vong Xuyên, thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh.

“Nha đầu, muội làm sao vậy?” Trong mắt Vong Xuyên hiện lên một chút bỡn cợt, biết rõ còn cố hỏi nói: “Nha đầu, vị này là....”

“Sư phụ của muội, Nguyên Thần Trường Không.” Quân Tiểu Tà ở trong lòng yên lặng rủa thầm.

“Nga, thì ra là Trường Không huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ. Tại hạ là ca ca của nha đầu, gọi là Thiên Lang Tinh.” Vong Xuyên gật đầu thăm hỏi, giống như mới gặp.

Nguyên Thần Trường Không nhếch môi cười nhạo: “Thiên Lang Tinh?” Thích thú nâng mày, châm chước nói: “Nếu gọi các hạ là Thiên huynh, có vẻ các hạ không coi ai ra gì. Nếu gọi các hạ là Tinh huynh, lại thấy không xứng với một thân hào hùng của các hạ…”

Người nào đó mặt lộ vẻ rối rắm, sau một lúc lâu thật mạnh gật gật đầu, hào phóng nói: “Lang huynh!”

Lang huynh?!

Quân Tiểu Tà run rẩy, quá bỉ ổi rồi.

Vong Xuyên nhíu mi, thì thào tự nói: “Sói, khỏe mạnh, thân thủ nhanh nhẹn, là chúa tể sát thủ trong đêm.” Nhướng mày, vẻ mặt tán thưởng: “Trường Không huynh quả nhiên kiến thức rộng rãi, hai chữ Lang huynh, rất khí phách! Đến, tại hạ kính huynh một chén!”

Em gái ngươi! Quả nhiên có năng lực bẻ cong lời nói như vậy, A Tinh ca ca cũng rất mạnh mẽ. Quân Tiểu Tà đổ mồ hôi từng giọt, thiếu chút nữa đem lời kịch của Chu đại ca trong kinh kịch nói ra để thể hiện sự sùng bái của nàng đối với Vong Xuyên.

“Đâu có đâu có, Lang huynh khách khí.” Nguyên Thần Trường Không sang sảng cười, ánh mắt hai người giao chiến trong không gian, bắn ra dòng điện cực mạnh.

Con ngươi Quân Tiểu Tà xoay chuyển vòng vo, nhìn hai vị soái ca ‘mắt đi mày lại’ (liếc mắt đưa tình), trong lòng đột nhiên sinh ra một ý niệm đáng khinh trong đầu.

Nam tử cổ đại, nghe đồn cũng có nhiều người đoạn tụ, chẳng lẽ hai người này vừa mắt lẫn nhau…

Bị ý niệm trong đầu chính mình dọa, nàng sợ tới mức rùng mình một cái, Quân Tiểu Tà càng rụt đầu thấp hơn.

Ngày kế, khởi hành, một con ngựa ba người.

Quân Tiểu Tà như trẻ nhỏ chỉ vào ngựa, cười vô cùng ái muội: “Con ngựa muội sẽ cưỡi, các huynh...

. Hắc hắc, chậm rãi bồi dưỡng cảm tình.”