Manh Sủng Liệt Thê

Chương 4: Tử tịch




Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Đêm tĩnh mịch, Quân Tiểu Tà không thể phản kháng như sơn dương nằm trên thớt gỗ đợi làm thịt, loại hành hạ tinh thần này có thể làm cho người nổi điên, nhưng nàng lại cực kỳ bình tĩnh, một lần lại một lần nghĩ, vì sao nàng còn chưa bị phá thân a? Nam nhân kia (ý là Nguyên Thần Trường Không) không phải nói muốn cướp sắc sao? Hắn gạt nàng sao?

Trong lòng thấy thật phức tạp, nàng không biết nên cao hứng hay là bi ai. Cao hứng là, trong sạch có thể bảo tồn, bi ai là, trong sạch lập tức sẽ bị phá hủy. Thay vì bị hủy ở trên tay nam nhân biến thái này, nàng thà rằng bị hủy ở trên tay nam nhân hung ác kia, ít nhất hắn ta có dáng vẻ xinh đẹp a.

Tại thời điểm nàng suy nghĩ miên man, quần áo đã bị nam nhân dùng kiếm cắt thành ngàn mảnh. Nam nhân hạ thấp thân mình, hơi thở ấm áp phun trên mặt Quân Tiểu Tà, cười dâm đãng nói: “Ta sẽ thương nàng thật nhiều.”

Trong dạ dày Quân Tiểu Tà sôi trào một trận, vị chua trào ngược lên cổ, bỏng rát làm thực quản đau đớn một trận.

Nam nhân miệng thối, thực làm cho người ta ghê tởm!

Ngay tại thời điểm môi nam nhân sắp sửa dán lên môi Quân Tiểu Tà, phía sau bỗng nhiên truyền tiếng kêu to hoảng sợ của hắc y nhân: “A!”

Nam nhân đột nhiên quay đầu, liền nhìn thấy một bóng dáng tuyết trắng phá vỡ màn đêm, nhanh nhẹn mà đến.

Thân như cây tùng, khí như núi cao, hơi thở lạnh giá như tử thần đến từ địa ngục, làm cho hắn kinh sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

“Ngươi là ai?” Nam nhân hiện tại đã không kịp đối phó Quân Tiểu Tà, hắn đứng dậy, cảnh giác nắm chặt trường kiếm trong tay.

Người tới mắt điếc tai ngơ, trả lời hắn chỉ có âm thanh trường kiếm trong tay lướt trên mặt đất quanh co khúc khuỷu.

Trong lòng nam nhân không khỏi khủng hoảng, nuốt xuống một ngụm nước miếng, nâng mắt rồi giương đao.

Quân Tiểu Tà nằm ngang trên mặt đất, nhìn không thấy tình huống hai người chém giết, nhưng nàng nghe tiếng đao kiếm va chạm rất rõ ràng.

Tiếng đao trầm thấp, cực nhanh, nhưng thanh kiếm còn nhẹ nhàng và nhanh hơn.

Nếu như nàng có một nửa công lực của người cầm kiếm, hiện tại cũng sẽ không bị bức đến tình cảnh này. Quân Tiểu Tà nghĩ như vậy, âm thầm thề, nếu có thể tránh được hôm nay, nhất định tận tâm học võ, cho dù không thể trừ bạo an dân, ít nhất cũng có thể bảo hộ chính mình chu toàn.

Chỉ chốc lát sau, một tiếng kêu rên thê lương truyền đến, tiếng thét này vừa nhỏ lại the thé, giống móng tay cào miếng sắt, khó nghe muốn chết, Quân Tiểu Tà lại vui vẻ nhếch môi. Nam nhân biến thái đã thua, vạn tuế!

“Đồ nhi ngoan của ta, khuya khoắt ngươi không ở trên giường ngu ngốc cho tốt, chạy đến vùng hoang vu này cởi áo tháo thắt lưng, là muốn quyến rũ ai a?”

Nguyên Thần Trường Không nhìn ngọc thể trên dưới của Quân Tiểu Tà, con ngươi sâu thẳm hiện lên chút mờ ám, nói ôn hoà.

Người này nói chuyện vẫn luôn không tốt như vậy, nhưng mà, lúc này nghe lại thấy êm tai, quả thực làm cho người ta có xúc động muốn lấy thân báo đáp. Quân Tiểu Tà ê a kêu vài tiếng, ý bảo nàng bị điểm huyệt.

Mày kiếm Nguyên Thần Trường Không nhăn lại, cực không tình nguyện cởi áo khoác chính mình che phủ trên người nàng: “Ngươi cho là mỗi người đều thiện lương giống bản công tử sao?”

Nói xong, tay nâng lên, giải trừ huyệt đạo trên người Quân Tiểu Tà.

“Ngươi là người thiện lương nhất thiên hạ, anh tuấn nhất, là đại hiệp có lòng yêu thương nhất.” Mới là lạ! Quân Tiểu Tà quấn chặt áo khoác, hàm răng run lập cập.

Sự buồn bực phẫn nộ của nam nhân đã có một chút bình phục, chân mày nhíu chặt cũng có hơi chút giãn ra: “Còn không đi?” Chưa thấy qua nữ nhân nào ngu xuẩn như nàng, đáng đời!

“Đi nơi nào?” Tiểu Tà ngây ngốc hỏi.

Nam nhân khóe miệng kéo lên, lồng ngực khẽ phập phồng, lời nói ra lại đặc biệt mềm nhẹ: “Đương nhiên là báo đáp ân cứu mạng cho bản công tử.”

Bộ dáng Quân Tiểu Tà ngây ngốc, con ngươi vòng vo mấy vòng, nịnh nọt nói:

“Công tử, ngài đại nhân đại lượng, hẳn là sẽ không chấp nhặt cùng tiểu nữ tử như ta đi. Hơn nữa, ta muốn tiền không có tiền, cũng không có tài năng, đi theo bên người của ngài, chỉ làm hạ thấp danh dự của ngài.”

“Ngươi rất biết tự hiểu lấy mình.”

Quân Tiểu Tà ngầm liếc mắt xem thường, đó chỉ là kế tạm thích ứng của ta, lời khách sáo, hiểu hay không? Còn dám nói ta như vậy, vô sỉ!

“Tuy rằng ngươi vừa ngu ngốc lại vụng về, lớn lên cũng xấu, nhưng bản công tử sẽ không trông mặt mà bắt hình dong.”

Nguyên Thần Trường Không vung tay lên: “Trong viện của bản công tử vừa vặn thiếu một nha đầu giống như ngươi có thể nấu nước chẻ củi, cho nên ngươi sẽ phải lấy thân gán nợ, làm việc cho ta, bản công tử coi như sủng vật mà nuôi.”

Quân Tiểu Tà hộc máu ba cấp. Sủng vật? Ở trong mắt hắn, nàng dĩ nhiên chỉ là sủng vật, hơn nữa còn là sủng vật chỉ cần nấu nước chẻ củi? Thế gian này còn có người nào khắc nghiệt hơn hắn không?

Ông trời, em gái nhà ngươi!

Không đường tiến thoái, Quân Tiểu Tà khuất phục dưới dâm uy của Nguyên Thần Trường Không, ão não đi theo hắn trở lại biệt viện, từ đó bước trên một con đường mang tên ‘Sủng vật’, trọn đời không thể xoay người.

“Quân Tiểu Tà, đây là củi ngươi chẻ?”

Nguyên Thần Trường Không đột nhiên quá bộ đến phòng chứa củi, nhìn sân đầy củi ngổn ngang, nghiêm trọng hơn là kích thước củi không bằng nhau, mắt phượng nhíu lại, lạnh lùng hỏi.

Quân Tiểu Tà uể oải nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếp tục làm nhục củi gỗ.

“Chẻ lại lần nữa, đợi lát nữa bản công tử đến kiểm tra.” Dám đấu cùng bổn tọa, hừ hừ.

“Em gái ngươi!” Quân Tiểu Tà hướng về phía bóng lưng hắn làm mặt quỷ, nhưng sau đó lập tức rầm rì hát khúc nhạc thiếu nhi: “Chu bới da, chu bới da, khuya khoắt đến ăn trộm gà....”

“Quân Tiểu Tà, tại sao không đổ đầy nước bể cá?”

Đại thần kia xuất quỷ nhập thần lại đột nhiên xuất hiện ở phòng bếp, chỉ vào đáy bể cá, lạnh lùng hỏi.

Quân Tiểu Tà ngay cả mí mắt cũng lười nâng, xách thùng không bước ngang qua người hắn: “Nhường một chút.” Cũng không quên tông vào hắn một phát mới chậm rãi rời đi.

Nguyên Thần Trường Không mím môi cười yếu ớt, đấu với ta, ngươi còn kém xa.

Lúc này, trong lương đình mùi đàn hương thoang thoảng bay ra cùng với tiếng đàn, mười ngón Sơ Lâu Anh như bay, trêu chọc huyền cầm.

Đột nhiên, ba ba ba.

Sơ Lâu Anh kéo môi cười: “Hôm nay là cơn gió nào thổi, mà lại có thể đem đại tiểu thư Tử Tịch thổi tới đây.”

“Đương nhiên là gió Thuý Ngọc Huyết.” Kèm theo là một tiếng cười làm cho người ta mềm nhũn cả xương cốt, tiếp theo một bóng dáng màu đen nhanh nhẹn bay tới.

Sơ Lâu Anh ngước mắt, khẽ cười nói: “Mấy ngày không thấy, Tử Tịch càng ngày càng đẹp.”

Người đứng trước mặt hắn, áo bào màu đen bó sát người, cổ áo mở rộng, lộ ra đường cong làm cho người mơ màng chuyện gây tội ác. Vòng eo tinh tế được thắt lên một cái đai lưng màu đỏ chót, đỏ đen tương xứng, càng lộ vẻ thon thả mảnh mai không chịu nổi một cái nắm chặt.

Mắt long lanh, mi tựa như Viễn Sơn, nhất là dưới khóe mắt bên trái có một nốt ruồi chu sa (nốt ruồi son), khi nhìn vào, hồn xiêu phách lạc, phong tình vạn chủng.

Tử Tịch thản nhiên cười, đẹp tận xương tủy. Chân bước nhẹ nhàng, áo bào màu đen nhanh nhẹn tung bay, lộ ra cặp đùi tuyết trắng, mắt cá chân tinh tế đeo chuông bạc phát ra tiếng động thanh thúy dễ nghe.

“Miệng ngươi vẫn ngọt như vậy, sao lại không thấy quân chủ đâu?”

“Ha ha, quân chủ trăm việc bề bộn, sao có thể giống ta không có việc gì.” Sơ Lâu Anh đè lại huyền cầm, đứng dậy vì nàng rót một ly trà: “Đã thăm dò được tin tức của Thuý Ngọc Huyết rồi sao?”

“Có chút tin tức, nhưng không dám khẳng định thật giả, việc này ta còn phải tra lại.” Tử Tịch cười tiếp nhận ly trà, nhấp một ngụm, trong mắt tối tăm: “Thất Nhật Tán được ngươi sử dụng, độc tính càng lúc càng mãnh liệt.”

Sơ Lâu Anh ha ha cười: “Không hổ là Hắc Quả Phụ, như vậy mà cũng bị ngươi phát hiện, bội phục bội phục!”

“Làm trò, ta là đến gặp quân chủ.” Tử Tịch đẩy Sơ Lâu Anh một phen, gắt giọng: “Đừng cố làm ra vẻ nữa, quân chủ ở đâu?”

Sơ Lâu Anh nhún nhún vai: “Ở hậu viện phòng bếp.”

“Phốc!” Tử Tịch nhịn không được, phun ra nước trà còn chưa kịp nuốt xuống, môi đỏ mọng khẽ nhếch:

“Quân chủ làm sao có thể đi đến cái loại địa phương đó?”

Quân chủ thân ái của nàng, thay đổi sở thích khi nào? Không phải nói quân tử xa nhà bếp sao?

Sơ Lâu Anh lắc đầu, tâm tư quân chủ, cũng không phải một hộ pháp như hắn có thể đoán.

“Ai, cũng không biết quân chủ có hay không đã quên ta.” Tử Tịch u oán thở dài, thân mình nhoáng lên một cái, biến mất không thấy bóng dáng, chỉ để lại một chút tàn ảnh cùng với một hương thơm nhàn nhạt thấm lòng người.

“Tử Tịch a Tử Tịch, trong mắt của nàng vì sao luôn không dung nạp được những người khác?” Sơ Lâu Anh có chút bất đắc dĩ phe phẩy đầu, sâu trong mắt hiện lên một chút mất mát.