Manh Sủng Liệt Thê

Chương 30: Tính kế




Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Tại biệt viện của thái tử.

“Thiệu Dã, ngươi nói Nguyên Thần Trường Không là ma chủ Yểm cung?” Bút lông sói trong tay Thanh Phong mạnh mẽ đâm thủng tờ giấy Tuyên Thành, trong đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ sợ hãi. Thiệu Dã là tâm phúc của hắn, là đường chủ của Diễm Sát đường, tin tức của hắn tuyệt đối không sai.

Khuôn mặt của Thiệu Dã vẫn bình tĩnh, gật gật đầu. “Thời điểm Thiệu Dã ta đi cản đường Nguyên Thần Trường Không ở hoàng cung, còn phát hiện có phong đao thiên hạ —— Vong Xuyên.”

“Cái gì? Ngươi nói là đệ nhất đao khách ở Tây Vực – Vong Xuyên?” Tiếng bút lông sói bị bẻ gãy vang lên, Thanh Phong liền ném đi, đứng dậy bước đi trong phòng.

Ở Trung Nguyên, môn phái trên giang hồ nhiều như cá diếc qua sông, nhiều không kể xiết. Triều đình cũng muốn đem sự uy hiếp này loại trừ, chỉ tiếc những người này bề ngoài nhìn như không đoàn kết, nhưng nếu gặp phải sự uy hiếp, lập tức sẽ đoàn kết với nhau, nguồn sức mạnh đó, cho dù triều đình có trăm vạn đại quân, cũng không dám nói hoàn toàn có thể chiếm được lợi thế.

Giết địch tám trăm lại tổn hại một ngàn, cái giá phải trả quá thê thảm!

Mà trong các môn phái đó, làm người ta đau đầu nhất đó là Yểm cung, là một tổ chức thần bí tại Nam Lăng. Vẫn không có ai biết hình dạng ma chủ Yểm cung như thế nào, càng không biết thực lực của Yểm cung mạnh như thế nào, tất cả những gì về Yểm cung đều mờ mịt không rõ.

Tuy Yểm cung cách xa ngàn dặm, mà sức ảnh hưởng của nó đã vượt xa các môn phái trên giang hồ, chỉ sợ là đến cả tam sơn trong Ngũ Nhạc phái, cũng không dám lỗ mãng trước mặt Yểm cung. Gặp phải kẻ địch như vậy, cho dù là ai cũng đều cảm thấy đau đầu bội phần, lại thật là trùng hợp, ngay cả phong đao thiên hạ luôn luôn không hỏi thế sự cũng đến tham gia, thật không biết phải làm sao?

Nguyên Thần Trường Không từng nói, nếu bản cung còn xuất hiện trước mặt tiểu sư muội, sẽ san bằng Lăng quốc. Lúc ấy chỉ nghĩ là hắn thuận miệng nói thôi, không nghĩ tới… Vẻ mặt Thanh Phong tối tăm, nói: “Thiệu Dã, nếu Yểm cung cử binh đến xâm phạm Lăng quốc, chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”

Mặt Thiệu Dã không chút thay đổi: “Hắn sẽ không làm thế, người giang hồ tuy rằng e ngại Yểm cung, nhưng lại càng muốn Yểm cung biến mất. Thái tử điện hạ sao không thuận theo lòng dân?”

Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc Thanh Phong ngước mắt, nhìn thấy một chút tà khí lướt qua trong mắt Thiệu Dã.

Thanh Phong bỗng giật mình sửng sốt trong chốc lát, không xác định nói: “Những người đó sẽ tin triều đình?”

“Tin hay không, làm mới biết được.”

“Làm như thế nào?”

Hai người thảo luận gần một canh giờ, Thiệu Dã mới rời khỏi thư phòng thái tử. Lúc này mặt trời đã không còn, cả không gian tối tăm.

Thiệu Dã không về phòng để ngủ, mà đi đến một sương phòng hẻo lánh, đẩy cửa bước vào, Kích Chiến đem Phượng Hoàng che ở sau người, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Kích Chiến trợn mắt, giận dữ hét.

Thiệu Dã không nói chuyện, đi thong thả đến trước mặt Kích Chiến, trên cao nhìn xuống hắn: “Tránh ra.”

Tay chân đang bị trói chặt, Kích Chiến giãy dụa muốn thoát ra, không nghĩ tới bị Thiệu Dã nhấc chân cho hắn một cước, đem hắn đá bay.

Thiệu Dã ngồi xổm người xuống trước mặt Phượng Hoàng, trừng mắt nhìn nàng, trên khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị nói: “Độc của ngươi, ta có thể giải, theo ta đi.”

“Ta không tin.” Trong lòng Phượng Hoàng khiếp sợ, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, nhẹ nhàng từ chối.

Thiệu Dã nắm cằm của nàng, ngón tay vuốt ve hai má trắng nõn của Phượng Hoàng, tiến tới gần:

“Ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, ta có thể hay không là chuyện của ta.”

Hơi thở ấm áp phả trên mặt nàng, khuôn mặt bá đạo không ngừng tới gần nàng, trong lòng Phượng Hoàng loạn nhịp, cười khẩy nói: “Không ai có thể nắm được cuộc sống của ta, cho dù ngươi là ai.”

“Phải không?” Thiệu Dã trừng mắt nhìn, hung hăng cắn môi của nàng, cho đến khi nếm được vị tanh ngọt mới buông tay.

Phượng Hoàng ngã xuống đất, khiêu khích cười nói: “Lão nương cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, ngươi đừng dùng những thủ đoạn đối phó với các thiếu nữ ngây thơ không biết gì đến đối phó ta!”

“Phải không? Vậy sao tim của ngươi đập nhanh như vậy?” Thiệu Dã lơ đễnh lau đi vết máu nơi khóe miệng bị cắn, thản nhiên liếc mắt nhìn Kích Chiến đang lầm bầm nằm trên mặt đất.

Phượng Hoàng cười lạnh một tiếng: “Lão nương cũng không phải người chết, tim đập là chuyện đương nhiên.” Trong lòng nàng lo lắng không yên, lạnh lùng nhìn Thiệu Dã: “Mau thả lão nương ra, nếu không ta nhất định cho ngươi đẹp mặt!”

“Chờ bản Thiệu Dã ta chơi đã, tự nhiên sẽ thả ngươi.” Thiệu Dã đứng lên, đi tới bên cạnh Kích Chiến:

“Phế vật này giữ lại cũng lãng phí lương thực, không bằng giết đi cho rảnh.”

Phượng Hoàng chấn động, nhưng không mở miệng.

“Như thế nào, không thèm để ý hắn sao?” Thiệu Dã quay đầu nhìn nàng, nhíu mày trêu tức.

“Hắn cũng không phải là người nào của ta, ta mặc kệ sống chết của hắn.”

“Vậy thì tốt.” Thiệu Dã nói xong, chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông, vung tay chém xuống. Phượng Hoàng quá sợ hãi hét: “Dừng tay!”

Thiệu Dã dừng tay, mũi kiếm đi lệch, đâm vào cánh tay Kích Chiến, máu tươi bắn ra, văng lên mặt của hắn.

Kích Chiến cũng kiên cường, không rên một tiếng, cố hết sức ngẩng đầu, phun nước bọt: “Chó săn, có bản lĩnh giết lão tử đi!”

“Kích Chiến ngươi câm miệng cho ta!” Phượng Hoàng giận quát một tiếng: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Thiệu Dã khẽ cười, nụ cười lạnh lẽo trên khuôn mặt đầy máu đỏ tươi, làm cho người ta sợ hãi: “Ta muốn mạng của Nguyên Thần Trường Không.”

Tử Hoa lâu.

“Sư phụ, thoải mái không?” Người nào đó nịnh nọt hỏi.

“Ừ, xuống chút nữa đi.”

“Như vậy phải không?”

“Cũng không tệ lắm.”

Quân Tiểu Tà đưa tay lau mồ hôi trên trán, duỗi đôi tay cứng ngắc thở hổn hển.

“Thế nào, muốn làm biếng sao?” Nguyên Thần Trường Không một tay chống đầu, nằm nghiêng trên giường, lười biếng nói.

Em gái ngươi, cho ta nghỉ một chút không được sao? Tay nàng đã mỏi nhừ, còn muốn nữa sao. Trong lòng Quân Tiểu Tà rơi nước mắt như mưa, trên mặt lại cười tươi như hoa: “Sư phụ, người xem đi đồ nhi đã mát xa cho người được một canh giờ, có thể cho đồ nhi nghỉ ngơi một lát hay không?”

“Lòng của vi sư bị thương còn chưa hồi phục, đồ nhi còn phải tăng thêm sức lực.” Nguyên Thần Trường Không nhắm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ sự phục vụ của người nào đó, khóe miệng mỉm cười không dừng lại được.

Em gái ngươi!

Nước mắt chảy dài trên mặt, Quân Tiểu Tà nhìn trời không nói gì, còn nghĩ rằng bản thân đã thoát khỏi hang hổ, không nghĩ tới lại xông vào hang sói, số mạng ta thật khổ a, ô ô ô…

Khoảng qua nửa canh giờ, có tiếng gà gáy truyền đến, Quân Tiểu Tà một bên mát xa cho Nguyên Thần Trường Không, một bên ngủ gà ngủ gật, đầu gật cứ như gà con mổ thóc một chút cũng không ngừng.

“Đồ nhi.”

“Có!” Quân Tiểu Tà tinh thần lập tức tỉnh táo, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Nguyên Thần Trường Không, nhưng chỉ trong chốc lát, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau.

Nguyên Thần Trường Không bật cười, vẫy vẫy tay: “Lại đây.”

“Nga.” Quân Tiểu Tà bò qua người hắn, ngẩng đầu lên mơ màng hỏi: “Sư phụ có gì phân phó?”

“Lúc vi sư ra cửa quên mang gối ôm, sư phụ nhìn hình dáng của ngươi cùng gối ôm của ta cũng không khác lắm, miễn cưỡng ôm cũng được.” Cánh tay dài duỗi ra, đem Quân Tiểu Tà ôm vào lòng. “Tuy rằng hơi cứng một chút, nhưng cũng tạm được.”

Quân Tiểu Tà nằm trong lòng của hắn, ngửi mùi thơm trên người hắn, mở miệng, than thở nói: “Sư phụ người thật xấu xa nga.”

“Xấu xa?” Nguyên Thần Trường Không nhíu mày, cúi đầu nhìn nàng, Quân Tiểu Tà nằm nghiêng trong ngực hắn, đôi mi dày nhẹ nhàng đóng lại, khẽ run run. Cái miệng nhỏ nhắn cong lên. Hắn nhìn không khỏi bật cười, ánh mắt lại dừng trên cánh môi của nàng không rời.

Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của chính mình, Nguyên Thần Trường Không kìm lòng không đậu cúi đầu, để sát vào môi của nàng.

Hôn? Không hôn? Trong lòng đấu tranh.

Hít một hơi thật sâu, khi hắn hạ quyết tâm muốn hôn nàng, đột nhiên ngoài phòng bay tới một làn gió thơm kỳ lạ, ngay sau đó liền nghe được tiếng nói mềm mại quen thuộc:

“Quân chủ.”