Manh Sủng Liệt Thê

Chương 20: Ám chiến




Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

“Sư phụ đại nhân của ta, ta sau này cái gì cũng đều nghe theo người được không?” Quân Tiểu Tà hé ra mặt 囧 như bánh bao, ôm chặt lấy vòng eo của hắn, còn thiếu nước quỳ xuống liếm giày nịnh nọt hắn thôi.

Nguyên Thần Trường Không nghiêng đầu cúi xuống, Quân Tiểu Tà nhìn lên, hắn vịn bả vai của nàng, nàng ôm hông của hắn, tại thế giới xem trọng đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân, một đám tài tử đọc Tứ thư ngũ kinh mà lớn lên cũng không dám lên tiếng.

“Đồ nhi.” Vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không trầm trọng: “Ngươi đến giờ phút này mới biết bản thân chưa từng nghe theo lời dạy của vi sư sao? Tính tình ngươi bướng bỉnh, vi sư không đành lòng trách móc ngươi nặng lời, vì nghĩ tình ngươi trẻ người non dạ. Nhưng hôm nay, vi sư tuyệt không thể dung túng ngươi nữa.”

Trên đầu Quân Tiểu Tà toát ra ba cái kim quang lấp lánh “!” Trong mắt một mảng nghi ngờ, ông nói gà bà nói vịt, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?

Trong mắt Nguyên Thần Trường Không hiện lên một chút ý cười vì gian kế được thực hiện, trong chớp mắt trở về vẻ yên tĩnh như cũ, ngước mắt nhìn về phía Liên Hoa công tử, vẻ mặt bình tĩnh mà chờ đáp án.

Liên Hoa công tử lay động quạt giấy trong tay, ung dung nói: “Vị công tử này, ta nghĩ là ngươi đã hiểu lầm. Tại hạ cùng vị cô nương này chỉ gặp mặt được hai lần, không phải là đại sư huynh của nàng.”

“Phải không?” Nguyên Thần Trường Không than thở một tiếng: “Đồ nhi của ta ngày ngày đều nhắc tới đại sư huynh thay lòng đổi dạ của nàng, ăn không dám nuốt, đêm ngủ gặp ác mộng. Từ ngày hôm qua sau khi thấy được diện mạo của công tử, liền nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu. Làm sư phụ như ta nhìn thấy nàng như vậy cũng không không biết làm sao, thế nên mới mặt dày tìm đến công tử mong được nói rõ ràng.”

Vẻ mặt chăm chú lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Đồ nhi từ nhỏ mệnh khổ, nương sớm chết, cha không thương, bọn tỷ muội lại đem nàng làm nha hoàn sai vặt. Thật vất vả mới gặp được một đại sư huynh đồng ý nói chuyện với nàng, liền đối với hắn thật lòng thật dạ. Vốn nghĩ rằng có thể tìm được nơi tránh gió che mưa, nhưng không ngờ đại sư huynh nàng xuống núi một chuyến, sau khi trở về lại có thêm một tẩu tử. Nha đầu mới có mười tám tuổi a, cái gì cũng đều cho hắn, không ngờ lại nhận được kết cục như vậy. Tính tình nha đầu bướng bỉnh, nàng không chịu cảnh một chồng hai vợ, liền bỏ nhà trốn đi, giữa đường gặp cướp, nếu ta không trùng hợp đi qua, không biết bây giờ nàng có kết cục gì nữa. Ta từng khuyên nàng không cần nhớ thương trượng phu của người khác, nhưng nha đầu kia nói không an tâm, chỉ cần từ xa nhìn một chút cũng được, chỉ cần đại sư huynh của nàng hạnh phúc, nàng cũng sẽ vui vẻ.”

“Ai.” Nguyên Thần Trường Không xoa đầu Quân Tiểu Tà, môi lay động, tựa như còn muốn nói thêm điều gì, vẻ mặt lại không biết nói từ đâu.

Quân Tiểu Tà khóc không ra nước mắt, oán hận ngước mắt nhìn Nguyên Thần Trường Không, liền thấy một chút đắc ý chợt lóe trong mắt hắn rồi biến mất chỗ đuôi lông mày.

Xong rồi, đáy quần dính đất sét không phải cứt cũng là cứt, đời này của bổn cô nương đã bị hủy ở trên người hàng lậu này! Đau xót cho trái tim đã chết, hai vai Quân Tiểu Tà buông thỏng, suy sụp ngồi xuống.

“Đồ nhi, ngươi cần gì tự làm khổ mình!” Trong lòng Nguyên Thần Trường Không có chút đau, đem nàng ôm lấy. Nhìn vẻ mặt biến đổi không ngừng của Liên Hoa công tử nói: “Công tử thực không phải là đại sư huynh của nàng sao?”

Liên Hoa công tử kiên quyết lắc đầu. Ở trước mặt nhiều người như thế này bản cung tuyệt đối không nhận biết nàng, nếu việc này truyền ra ngoài, bản cung còn gì mặt mũi? Nhưng mà, khi nào thì tiểu sư muội nhận nam nhân này làm sư phụ? Chẳng lẽ đúng như lời hắn nói bởi vì bản cung rời đi nàng mới bỏ nhà trốn đi?

Đáy lòng xẹt qua một chút khác thường, Liên Hoa công tử biểu lộ sự đồng tình thắm thiết: “Vị cô nương này nếu tại hạ cùng đại sư huynh của nàng có điểm giống nhau, không bằng tại hạ thuận nước giong thuyền, nhận cô nương làm nghĩa muội, cô nương thấy sao?”

Tiểu sư muội, không phải ta không nhận ngươi, thật sự là có nổi khổ bất đắc dĩ a.

Ánh mắt Liên Hoa công tử ôn hòa, lời nói oai phong lẫm liệt, chúng tài tử đối với lòng thương người của hắn hết sức khen ngợi, đều có chút hâm mộ Quân Tiểu Tà.

Nguyên Thần Trường Không cũng cong khóe miệng, giọng mỉa mai: “Cái gì cần cắt đứt thì nên cắt, hôm nay ta tới đây cũng là muốn nàng chặt đứt niệm tưởng này, những lời công tử vừa nói, không phải là muốn đồ nhi của ta vẫn đắm chìm trong đau khổ không thể thoát ra được chuyện cũ sao? Hay là công tử cam nguyện làm người thay thế?”

Khóe miệng Liên Hoa công tử cứng lại, thành khẩn nói: “Tại hạ không có ý này, chỉ là không đành lòng nhìn thấy cô nương thương tâm mà thôi, là tại hạ đường đột.”

“Ừ.” Nguyên Thần Trường Không thản nhiên quét mắt nhìn mọi người một cái, lời nói mang chút áy náy: “Tại hạ mạo muội thăm viếng, quấy nhiễu nhã hứng của chư vị, mong chư vị thứ lỗi. Nếu đồ nhi của ta nhận sai người, chúng ta cũng không tiện ở lâu, xin cáo từ.”

Xoay người biến mất trong chớp mắt, âm thanh Nguyên Thần Trường Không từ xa truyền đến: “Chuyện hôm nay kính mong chư vị giữ bí mật thay đồ nhi của ta, Liên Hoa công tử, không hẹn gặp lại!”

Đến khi người đã đi xa, mọi người mới từ từ lấy lại tinh thần sau sự việc vừa rồi, tiếc hận thở dài một tiếng, không còn hứng thú để tiếp tục, tiệc trà xã giao cũng liền như vậy mà tàn.

Liên Hoa công tử trở lại tẩm cung, gấp rút gọi thị vệ tới: “Gần đây trên Hoa sơn đã xảy ra chuyện gì?”

“Hoa sơn bị Yểm cung đánh bại.”

“Nói rõ một chút bản cung không hiểu.” Chỉ cần không phải kẻ điếc người mù đều biết, hắn là thái tử một nước, sao lại không biết? Thanh Phong nhíu mày, đôi mắt hoa đào hiện lên một chút không vui.

“Bẩm Thái tử, tiểu sư muội của ngài, bị sư phụ thân ái của ngài làm đồ tiến cống, sắp đưa đi Yểm cung.” Thị vệ cũng là người có lòng can đảm và sáng suốt, hai tay buông thỏng ở hai bên, nhìn thẳng thái tử, máy móc trả lời.

Thanh Phong ba một tiếng, cầm quạt trong tay ném tới trên mặt thị vệ, thị vệ cũng không né tránh, thầm vận nội lực đem cây quạt văng ra xa, vẻ mặt bình tĩnh.

“Thiệu Dã, ngươi cũng giỏi thật! Bản cung thật sự là tam sinh hữu hạnh (có duyên ba kiếp) mới được ngươi tới làm thị vệ!” Trong lòng Thái tử không thoải mái, hắn là thái tử, dưới một người trên vạn người, thế nhưng lại có rất nhiều việc hắn không thể tự mình làm chủ được, thí dụ như việc hắn phải cưới cái nữ tử sơn dã kia làm thê tử.

“Đâu có, là Thiệu Dã ta tam sinh hữu hạnh, mới có thể đi theo thái tử.” Thiệu Dã trả lời có nề nếp.

Thanh Phong cơn tức đầy mình không có chỗ phát tác, lại không thể phát tác trên thị vệ không biết nóng lạnh bên người, xoa xoa mi tâm, giọng khó nén mỏi mệt: “Đi điều tra tên nam tử kia cho bản cung.”

“Thái tử điện hạ, có muốn nhân tiện điều tra thêm về tiểu sư muội của ngài luôn không?”

“Điều tra nàng làm cái gì?” Thanh Phong mày nhíu lại chặt hơn. Sớm chiều ở chung năm năm, ngay cả khi nàng ngủ sẽ ngáy hắn đều biết, cần tra thêm gì nữa?

Thiệu Dã âm vang nói: “Đương nhiên là tra chuyện lúc nhỏ của Tiểu Tà. Thiên kim đại tiểu thư phủ Thừa Tướng sẽ tới Thượng Thiện tự dâng hương mấy ngày, sẽ không rảnh đến phiền ngài.”

“A, Thiệu Dã cũng thông minh rồi?” Thanh Phong xuy cười một tiếng, “Mau nhanh đi làm việc, còn đứng ở đây làm cái gì!”

“Thiệu Dã đi ngay.”

“Tiểu tử hồ đồ này, biết thời điểm nói chuyện lấy lòng bản cung!” Thanh Phong dở khóc dở cười.

Ngoài cửa sổ ánh trăng đang treo cao.

Trở lại khách điếm, Quân Tiểu Tà liên tục nằm cứng đơ, kiên quyết không nói chuyện cùng người ăn nói lung tung đặt điều bịa chuyện.

Nguyên Thần Trường Không cũng không chủ động mở miệng, đem nàng ném lên trên giường, phủi phủi nếp nhăn ở vạt áo, rót chén trà uống.

“Vi sư đi ra ngoài một chút, ngoan ngoãn ở lại phòng.”

Thật tức chết người mà, thực nghĩ bổn cô nương là quả hồng mềm sao, tùy ngươi muốn bóp sao thì bóp à? Quân Tiểu Tà giậm chân đứng lên, người đâu?

Cửa sổ được mở ra, gió đêm thổi vào phòng, Quân Tiểu Tà hóa đá. Nguyên Thần Trường Không, hãy đợi đấy, một ngày nào đó ngươi lọt vào tay ta, đến lúc đó.... Hừ hừ hừ!

Trong phòng tối mịt, tiếng nói trầm thấp lạnh lùng phân phó nói: “Đi điều tra Liên Hoa công tử cho bổn tọa.”