Edit: Yáng
***
Thẩm Thanh Châu ôm Du Vãn lên xe giữa sự bảo vệ của nhân viên an ninh. Sau khi hai người đi, đại sảnh rạp chiếu phim đang yên tĩnh ngay lập tức bùng nổ.
"Chụp chưa? Có chụp được cô gái kia không?"
"Trời ơi, chụp được mấy tấm, nhưng đeo kính râm rồi, khuôn mặt lại bị Thẩm đạo che chở... A A A, che kín rồi, tức chết tôi!!"
"Quay lại mua bỏng ngô cho cô ấy... Má ơi, Thẩm đạo khiến em rung động rồi!"
"Đăng lên weibo mau lên!"
"Hôm nay đi xem phim là đúng rồi, nghìn năm mới gặp một lần!"
...
Bên trong xe, Du Vãn xoa xoa cổ chân, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Châu đang lái xe, "May mà nhân viên an ninh tới, nếu không thì em chắc không đi được rồi."
Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn, ánh mắt lạnh lùng, "Đi giày cao như thế còn chen vào, em là người ngốc sao."
"Còn nói em, chính anh một tay cầm đồ cũng không biết để xuống, cứ mặc cho các cô ấy chen lấn, anh là người ngốc sao."
Thẩm Thanh Châu nhíu mày, "Lại còn không biết sai! Ai nguy hiểm hơn không nhìn ra được sao?"
"Chính là biết anh nguy hiểm nên mới muốn đi giúp anh..." Du Vãn đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Thẩm Thanh Châu, tình ý sâu xa, "Yên tâm, bất kể thế nào em cũng không bỏ lại anh."
Thẩm Thanh Châu, "..."
Thẩm Thanh Châu lái xe đến bệnh viện tư nhân, bởi vì là buổi tối, người ở bệnh viện rất ít, Thẩm Thanh Châu gọi điện thoại, sau đó chỉ thấy có bác sĩ từ trên lầu đi xuống đón, ba người trực tiếp đi thang máy lên tầng VIP.
"Sưng lên, cũng may còn khá tốt, không nghiêm trọng." Bác sĩ kiểm tra một chút, sau đó băng bó cho Du Vãn, "Mấy ngày kế tiếp chỉ cần không vận động mạnh là được."
"Tôi biết rồi." Du Vãn lôi kéo tay của Thẩm Thanh Châu, "Đừng nghiêm mặt nữa, không phải lỗi của anh mà."
"Không được phép có lần sau."
"Em biết rồi em biết rồi, lần sau mà còn nhìn thấy anh bị vây quanh, em nhất định sẽ tránh xa, được chưa."
Vẻ mặt Thẩm Thanh châu vẫn không tốt như cũ.
Du Vãn cười, "Bây giờ điều quan trọng không phải là việc này mà là tin tức hôm nay sẽ bị tung lên kìa, Thẩm đạo, anh lại phải lên hotsearch rồi."
Thẩm Thanh Châu cau mày, "Không quan trọng, cũng không chụp được mặt của em, không cần lo lắng."
"Ừ... Coi như thực sự chụp được thì cũng không sao, anh trai em nói, cũng không thể giấu mãi được."
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu rơi trên người Du Vãn, "Không sợ ra ngoài bất tiện, không sợ bị để ý quá nhiều sao. Du Hoán nói, em vẫn không muố n để anh ta nói anh ta có em gái thích tự do tự tại."
Du Vãn kinh ngạc, không nghĩ tới Du Hoán còn nói việc này với Thẩm Thanh Châu, cô nghĩ lại vừa nãy ở rạp chiếu phim một tay của Thẩm Thanh Châu vẫn luôn che ở trên mặt của cô, "Cho nên vừa nãy anh vẫn luôn che mặt của em?"
Thẩm Thanh Châu không lên tiếng, nhưng Du Vãn cũng hiểu, anh cố gắng bảo vệ sự tự do của cô, cô bị tuôn ra là em gái của Du Hoán đã bị để ý tới, nếu như lại thêm một người Thẩm Thanh Châu, vậy thì tầm mắt của truyền thông nhất định sẽ phóng tới trên người cô. Cô không phải là minh tinh, cho nên anh muốn bảo vệ cuộc sống của cô như người bình thường.
Du Vãn cúi đầu, thanh âm nhàn nhạt mang theo cảm xúc không thể diễn tả, "Không quan trọng, em không sợ. Bởi vì là ở cùng một chỗ với anh, cho nên em không sợ những thứ này, thật đấy."
Toàn bộ đoàn phim được nghỉ vài ngày, trong đoàn phim có một số người biết chuyện cũng chỉ mỉm cười, đồng dạng vẻ mặt không thể nói. Tin tức trên internet bọn họ đều thấy được, bộ dáng Thẩm đạo thân yêu của bọn họ tay cầm bỏng ngô ở rạp chiếu phim đều đã khắc sâu trong đầu bọn họ. Đương nhiên, sau đó hình ảnh Thẩm đạo ôm một cô gái cũng khiến bọn họ cảm khái.
Hoán ra Thẩm đạo là người như vậy, trước tình yêu, một người luôn luôn lạnh như băng bị hòa tan thành bộ dáng này.
Lại nói thêm, xem video trên internet, bộ dáng Thẩm đạo thật là đẹp trai ngây người, hình ảnh kia thật là giống như trong phim thần tượng.
Thật là hâm mộ, không biết biên kịch đại nhân với tư cách là "nữ nhân vật chính" thì có cảm giác như thế nào.
Những người biết chuyện trong đoàn phim đều hâm mộ Du Vãn. Mà fan hâm mộ với cư dân mạng không biết chuyện chỉ có thể ghen tỵ cô gái xa lạ đeo kính râm.
"Đây chính là người mà lần trước Thẩm đạo công khai nói thích, trời ơi, thật muốn biết dáng dấp ra sao! Vì sao lại không lộ mặt?"
"Thẩm đạo còn đi xem phim cùng cô ấy?? Tôi từ chối bồn cẩu lương này."
"Trong video Thẩm đạo mắng người rồi... Nhưng mà tại sao tôi lại cảm thấy có chút đẹp trai nhỉ?"
"Mắng người ở chỗ nào hả, đó là phẫn nộ có được hay không, mọi người hãy xem thật kỹ, này ** người xem náo nhiệt cái gì."
...
Du Vãn ngồi ở trên ghế sofa, vắt một chân lên, rất thong thả nhàn nhã. Video cùng hình ảnh ngày hôm qua sau khi được đăng tải lên internet đã gây ra sóng to gió lớn, nhóm người Du Hoán, Hướng Trạch Nhiên, Lý Manh Manh gọi điện thoại tới "an ủi", mọi người đều biết ước hẹn kia, Du Vãn bày tỏ trong lòng rất mệt mỏi.
"Đinh đinh đinh!"
"Thẩm đạo, điện thoại em có người gọi đến. Thẩm đạo?? Thẩm Thanh Châu?? Điện thoại em có người gọi đến." Như đại gia gọi người làm, hai ngày nay cô sai sử Thẩm Thanh Châu thành thói quen.
Thẩm Thanh Châu nghe được thanh âm của Du Vãn từ trong thư phòng bước ra, trên tay anh vẫn còn đang cầm một cái bút, hiển nhiên vừa nãy là đang làm việc. Du Vãn cười cười nhìn Thẩm Thanh Châu, "Điện thoại em có cuộc gọi đến, lấy không được."
Thẩm Thanh Châu khom người cầm lên điện thoại di động ở trên bàn trà, nhìn thoáng qua sau đó đưa cho Du Vãn.
Du Vãn nói cảm ơn sai đó nhận điện thoại, "Alo."
"Du đại **, tao vừa xuống máy bay, mày đang ở đâu?"
Du Vãn, "... Mày, đã đến Trung Quốc rồi à."
"Có ý gì, tao không đến Trung Quốc chẳng lẽ lại đến châu Phi sao?" Giản Vũ Nùng đề cao thanh âm.
Du Vãn ho khan một tiếng, "Ồ, được rồi. Tao gửi cho mày địa chỉ, mày gọi xe về đây."
Phía trước trầm mặc hai giây, sau đó chợt bùng phát, "Du Vãn!!"
Du Vãn đã có thể nghĩ ra bộ dáng nghiêm trọng của Giản Vũ Nùng, cô hắng giọng một cái, "Không phải là tao quên, là chân tao bị thương, mày có xem tin tức chưa, không thấy tạo bị ôm rời khỏi hiện trường sao."
Giản Vũ Nùng hít sâu một hơi, "Chân thật sự bị thương? Tao còn tưởng hai người làm trò show ân ái."
"..."
"Thật là, cũng không nói sớm với tao, để tao gọi xe, lập tức tới ngay, mày chờ nhé."
"Được, kính cẩn chờ đợi người hạ cố đến chơi."
Cúp điện thoại, Du Vãn nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, "Bạn em sắp đến, em muốn về nhà đợi cô ấy."
Thẩm Thanh Châu, "Em phải đi về? Đi lại không tiện như thế thì cũng không cần đi tới đi lui."
"Không đi tới đi lui, em vẫn ở nhà đợi cô ấy." Du Vãn nói, "Em biết anh vì em nên mới không đi, thật ra thì anh nên sớm đến đoàn phim, bây giờ có người đến chiếu cố em rồi, anh không cần lo lắng, anh bận rộn thì cứ đi đi."
Thẩm Thanh Châu nhướng mày, "Chờ em khoẻ thì lại đi."
"Vậy thì còn lâu lắm." Du Vãn nói, "Nhiều người như vậy chỉ vì em mà chậm trễ thì em sẽ áy náy, anh vẫn là đi nhanh một chút đi."
Mặc dù cô cũng rất muốn ở bên cạnh Thẩm Thanh Châu, thế nhưng đoàn phim bên kia là chuyện rất trọng đại... Trễ nãi quá lâu thực sự không tốt.
"Anh trước tiên dìu em đi qua bên kia, bằng không lát nữa Giản Vũ Nùng đến thì không có ai mở cửa cho cô ấy."
Thẩm Thanh Châu gật đầu, xoay người ngồi chồm hổm xuống ở trước mặt cô, "Lên đây đi."
Du Vãn ngẩn người, khóe môi khẽ cong lên, sau đó nhẹ nhàng nằm lên lưng Thẩm Thanh Châu.
Du Vãn quay đầu nhìn về phía Du Điểm Điểm, "Điện hạ, theo tao về nhà."
Du Điểm Điểm ngẩng đầu lên nhìn cô, kêu uông uông. Du Vãn biết nó đại khái là luyến tiếc Đậu Đỏ, vì thế lại nói, "Đậu Đỏ cũng cùng qua đây, một đoạn thời gian tới ở nhà của tao."
"Uông uông uông!"
"Tất cả đều đi ra ngoài." Thẩm Thanh Châu nâng Du Vãn lên, nói với hai con manh sủng còn đang ngây ngô nhìn bọn họ. Đậu Đỏ nhận được mệnh lệnh, hoan hoan hỉ hỉ ra cửa, Du Điểm Điểm theo ở phía sau cũng đi ra ngoài. Một nhà bốn người (?) cùng nhau ra cửa, bước vài bước chân, từ 702 đi vào 701.
Giản Vũ Nùng nâng hai vali lớn, cuối cùng cũng từ sân bay đến cửa tiểu khu.
Nhưng mà, lại bị ngăn lại!
"Chú à, bạn cháu ở bên trong, thật sự ở bên trong mà."
"Chưa được sự cho phép thì không được cho người lạ đi vào."
"Vậy cháu gọi điện thoại có được không?"
"Phải có giấy xác nhận, hoặc là có người xuống đây đón. Tôi thấy cô lạ mặt, nhất định phải có chủ nhà xuống xác nhận mới được."
"Chân cô ấy bị thương, để tôi bảo cô ấy gọi điện thoại xác nhận với chú." Giản Vũ Nùng ấm ức, cầm điện thoại lên gọi cho Du Vãn, chuông kêu hai tiếng liền có người bắt máy, "Tiểu khu nhà mày không vào được, mày mau nghĩ biện pháp cho tao."
"Có hành lý?" Giọng nam từ tính rõ ràng, biểu cảm của Giản Vũ Nùng đang giống như sư tử hà đông, ba giây sau, "Thẩm, Thẩm đạo? Là anh sao?"
"Ừ." Thẩm Thanh Châu nói, "Du Vãn không tiện, cô có nhiều hành lý không, tôi đi xuống đem lên."
"Anh tới đem lên?" Giản Vũ Nùng có một cảm giác rất hoang đường, đây chính là thần tượng đó, ngẫu nhiên muốn đến giúp cầm hành lý, thế này cũng tốt lắm!
"Cũng, cũng không nhiều lắm, có hai vali lớn thôi." Giản Vũ Nùng rất "khách khí" nhấn mạnh hai vali lớn.
Thẩm Thanh Châu, "Chờ."
"Tút tút tút..." Điện thoại cúp, Giản Vũ Nùng lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại di động.
Nghe nói thần tượng cùng khuê mật ở cùng một chỗ là một chuyện, chính tai nghe thấy thần tượng nói chuyện với mình lại là một chuyện khác!! Du Vãn!! Xem như hôm nay mày cấp một phần sức lực như thế, hôm nay chị đây sẽ không trách mày để cho chị đây nửa sống nửa chết cầm nhiều vali như vậy.
"**, cuối cùng có được hay không hả." Bảo vệ rất hoài nghi nhìn Giản Vũ Nùng.
Giản Vũ Nùng nâng cằm, "Cái gì**, cái gì có được hay không, tôi nói có người đón chính là có người đón."
Bảo vệ nghi ngờ nhìn cô, hai phút sau, Thẩm Thanh Châu từ bên trong đi ra. Giản Vũ Nùng xa xa đã nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Thanh Châu, "Thấy không! Thẩm đạo nhà chúng tôi."
Bảo vệ, "..."
Thẩm Thanh Châu đứng vững trước mặt Giản Vũ Nùng, ánh mắt lạnh nhạt, "Giản Vũ Nùng?"
"Đúng đúng đúng, Giản trong đơn giản, Vũ trong trời mưa, Nùng trong rất đậm."
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, đưa tay nhận lấy hành lý của Giản Vũ Nùng, sau đó nhìn về phía bảo vệ, Bảo vệ cười cười gật đầu với anh, "Thẩm tiên sinh, hóa ra vị này ** là bạn của anh."
"Ừ."
"Được được, mời vào mời vào."
Giản Vũ Nùng nhíu mày, có cảm giác vô cùng đắc ý mở mày mở mặt.
Từ trong thang máy bước ra, Giản Vũ Nùng nhìn Thẩm Thanh Châu lấy ra chìa khóa nhà Du Vãn, quen thuộc mở cửa chính.
"Khụ, Thẩm đạo, hai người... ở chung?"
Thẩm Thanh Châu sửng sốt, "Không có."
"Này, sao lại không ở chung, hai nhà ở đối diện nhau, ngày ngày hai người lại ở cùng một chỗ, thật sự là vừa lãng phí tiền lại lãng phí tài nguyên." Giản Vũ Nùng lắc đầu, "Tìm ngày để ở cùng nhau, Du Vãn người này, nhất định nóng lòng muốn sớm tiến vào chỗ của anh."
Thẩm Thanh Châu nhìn Giản Vũ Nùng, như có điều suy nghĩ, ừ... hình như, nói cũng có chút đạo lý.
"Giản Vũ Nùng, mày nói xấu gì tao!" Du Vãn ở phòng khách chợt nghe thấy giọng điệu không đứng đắn của Giản Vũ Nùng, đáng tiếc là cô không đi được, bằng không cô nhất định sẽ xông tới cho cô ấy một chưởng.
Giản Vũ Nùng thả túi nhỏ trên tay xuống, cười đùa chạy tới chỗ Du Vãn, "Ôi chao, Thẩm phu nhân của chúng ta, sao lại què như thế này hả?"