Manh Sư Tại Thượng

Chương 54




Edit: Sênh Mai

Ngay lúc Dạ Trầm Uyên liều mạng khắc chế chính mình, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai!

Là âm thanh của Nguyên Sơ!

Dạ Trầm Uyên cả kinh, một giây sau, cả người hắn di chuyển đến nơi Nguyên Sơ kêu cứu, tốc độ này, làm Lệ Lão cũng ngơ ngẩn cả người!

Dạ Trầm Uyên vừa mới sử dụng thuận thuấn di? Rõ ràng Kim Đan Kỳ mới có thể miễn cưỡng sử dụng thuấn di mà? Ta không hoa mắt đó chứ?

“Huynh làm sao vậy?!" Dạ Trầm Uyên lòng nóng như lửa đốt xông tới, nhưng nhìn một màn trước mắt lại sững sờ đứng tại chỗ.

"A? Ngươi đến rồi? Nhanh nhanh cứu ta ra đi!Ngọc trai phiền toái này ta đánh nó không được!" Nguyên lai Nguyên Sơ chạy đến trong tân phòng, nguyên bản tính nhảy lên giường nằm thì phát hiện không có giường mà chỉ có một ngọc trai rất lớn, Nguyên Sơ tò mò, nằm vào bên trong một chút, phát hiện rất mềm mại, ai ngờ một giây sau, ngọc trai khép mạnh lại, nàng dùng hết khí lực cũng đẩy không ra, thật sự là gặp quỷ.

Dạ Trầm Uyên quỳ một gối xuống cạnh bên ngoài ngọc trai, vỏ ngọc trai lớn màu hồng nhạt kịch liệt lắc lư trái phải, đoán chừng là Nguyên Sơ ở bên trong đang quyền đấm cước đá.

Vừa rồi tâm tình hắn sắp nổi điên nháy mắt liền thả lỏng, thấy nàng như thế, có chút dở khóc dở cười.

Sư phụ của hắn chính là như vậy, luôn thích giày vò người khác, luôn ép hắn lún vào sâu hơn, vậy mà hắn vẫn vui vẻ chịu đựng, chẳng thể than vãn.

Oán khí vừa nãy cũng tan thành mây khói, dù cho cố gắng trước đây bị nàng đánh nát, hắn cũng không thể trách nàng, bởi vì nàng đáng yêu như vậy.

Dạ Trầm Uyên trong đầu hỏi Lệ Lão, "Lệ Lão, đây là ngọc trai gì vậy, vì sao huynh ấy tu vi cao như vậy, lại mở không ra?" Lệ Lão nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, "Xem ra chúng ta đều bị cái này cung điện lộng lẫy làm lóa mắt, cung điện này vẫn còn đồ tốt! Ngọc trai này là báu vật trời sinh ở dưới biển sâu, Long tộc thích nhất dùng nó làm giường tân hôn.”

"Long tộc thành thân cũng giống như phàm nhân, phải trải qua rất nhiều cửa ải mới có thể lấy được tân nương, mà ngọc trai này chính là cửa ải cuối cùng. Đêm tân hôn, tân nương núp ở bên trong, chờ tân lang đến, muốn quỳ một chân xuống trước ngọc trai, và hôn nó một cái, nếu ngọc trai cảm nhận được tân lang thật lòng với tân nương trong bụng nó, thì mới mở nắp ra. Nếu phát hiện tân lang không thật lòng với tân nương thì sẽ đóng nắp thật chặt. Thế nên, ngọc trai này được gọi là..."

Dạ Trầm Uyên nghe được phương pháp mở ra, không đợi Lệ Lão nói xong, liền nhẹ nhàng hôn vào phía trên ngọc trai, mà môi hắn trong nháy mắt chạm vào ngọc trai, lớp vỏ ngoài hồng nhạt đột nhiên biến thành màu hồng đậm kiều diễm ướt át, thật giống như bộ dạng đang thẹn thùng, sau đó run run rẩy rẩy mở ra.

"Lão vừa mới nói nó tên là gì?" Dạ Trầm Uyên cảm thấy nó rất có ý tứ, cười cười chờ Lệ Lão nói tiếp.

Mà Lệ Lão toàn bộ linh hồn đều cảm thấy không ổn!

Gọi là gì à? Đây chắc chắn là ngọc trai đồng tâm giả rồi?!!!

Bên trong Nguyên Sơ cũng vẻ mặt mộng mị, vừa rồi ta ở bên trong loay hoay rất lâu mà ngọc trai vẫn không mở ra, sao Tiểu Uyên Uyên vừa đến thì lại mở ra rồi?

Dạ Trầm Uyên đưa tay về phía nàng, trong mắt mang theo mỉm cười, "Đi, chúng ta cùng đi tìm bảo bối."

Nguyên Sơ theo bản năng đưa tay ra,thời điểm bị Dạ Trầm Uyên lôi kéo ra ngoài đầu óc có chút mông lung... Chẳng lẽ Dạ Trầm Uyên kỳ thật lợi hại hơn ta? Cho nên tùy tiện ngọc trai cũng mở ra? Hay chỉ cần nam nhân hôn nó là nó sẽ mở nắp?

Mà bề ngoài Dạ Trầm Uyên bình tĩnh, bên trong đang bị Lệ Lão điên cuồng phê bình!

"Chuyện vừa nãy là sao thế này? Vì sao ngươi hôn ngọc trai, thì nó lại mở nắp? Đó là ngọc trai đồng tâm mà!! Chẳng lẽ ngươi lại thích một nam nhân?! Chuyện khi nào?! Ngươi mới quen biết hắn bao lâu mà đã thích hắn rồi?! Ngươi có xứng đáng với ơn nuôi dưỡng của ta và sư phụ ngươi không?!"

Dạ Trầm Uyên khóe miệng nhẹ cong lên, "Ta cũng không biết tại sao lại mở ra đươc, ta cũng thấy rất kỳ quái."

Lệ Lão thấy hắn không giống nói dối, lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Ảo giác, trước đó nhất định đều là ảo giác! Dạ Trầm Uyên sao có thể thích nam nhân? Nhất định là truyền thuyết kia gạt người, chung quy ngọc trai đồng tâm nếu là thật có thể thử thách thật lòng hay không, vạn nhất đêm tân hôn tân lang mở không ra chẳng phải là nực cười hay sao? Hôn lễ này còn dám kết không!

Cho nên để tránh cho xấu hổ, ngọc trai này thuộc tính hẳn là nam nhân hôn đều có thể mở ra!

Nói như vậy, đúng thật là cái ngọc trai háo sắc!

Bọn họ đi ra, Dạ Trầm Uyên vung tay lên, thập phần vội vàng lại trân trọng, đem cung điện thuỷ tinh trước mắt thu vào trongThiên Châu

Không nghĩ đến, cung điện vừa thu lại, bí cảnh dưới nước đột nhiên lay động, kết giới trên đỉnh đầu cũng sinh ra gợn sóng, Nguyên Sơ thấy không ổn, những người tìm bảo vật bên ngoài nhất định rất nhanh sẽ phát hiện nơi này!

Tìm được nơi ẩn giấu, trực tiếp đẩy Dạ Trầm Uyên đến phía sau bụi san hô, Dạ Trầm Uyên còn chưa phản ứng kịp, liền bị cái gì hấp dẫn sau đó biến mất.

Sau khi làm xong hết thảy, trước mắt Nguyên Sơ đạo quang chợt lóe, quả nhiên có người phát hiện rung chuyển, xông vào.

"Không nghĩ vẫn bị người khác đoạt trước!" Nhóm đầu tiên chạy tới tìm bảo vật, thấy Nguyên Sơ đến sớm hơn so với bọn hắn có chút không cam lòng.

Mà khi bọn họ nhìn không ra tu vi hiện tại của Nguyên Sơ, đều phẫn nộ từ bỏ, tản ra, tìm kiếm xem xung quanh còn lọt lưới đồ tốt nào không.

Tu tiên giới người có thể tu luyện thành công, phần lớn là bởi vì cẩn thận,việc giết người đoạt bảo này, sẽ không dễ dàng xuống tay.

Như vậy cũng tốt, nàng còn có thể tiết kiệm được một chút khí lực, Nguyên Sơ lấy ra cây quạt phẩy phẩy.

Kỳ thật trong bí cảnh này vẫn có một ít thứ tốt, chung quy bọn họ vừa mới đều không thể cướp đoạt, chỉ tiếc hiện tại nàng cần canh chừng Dạ Trầm Uyên, không thì ai dám đoạt đồ của ta? Tuy rằng mấy thứ này ta chưa dùng tới, nhưng lưu trữ bán linh thạch cũng rất tốt nha, ai, đau lòng!

Ngay lúc nàng đang tiếc hận những tiểu bảo vật kia, một đạo hồng ảnh hướng về phía nàng xông tới!

"Này, ngươi có nhìn thấy Dạ Trầm Uyên không?"

Kỷ Hồng Nhan nhìn Nguyên Sơ từ trên xuống dưới đều không vừa mắt, câu hỏi cũng mang theo mùi thuốc súng.

Nhưng mặc kệ, Nguyên Sơ đối với người lớn lên dễ nhìn luôn luôn có mười phần kiên nhẫn, lúc này, nàng tựa như không nhìn thấy bộ dạng Kỷ Hồng Nhan đang trừng mắt, cười tủm tỉm nói, "Hắn tìm được truyền thừa, khả năng là một lát nữa mới có thể đi ra ngoài."

Kỷ Hồng Nhan lúc này mới mi tâm hơi nhíu, gặp người xâm nhập nơi bí cảnh càng lúc càng nhiều, Kỷ Hồng Nhan nghĩ nghĩ, lôi kéo Nguyên Sơ đi đến phía sau một chỗ đá ngầm, có chút nghiêm túc nói.

"Ngươi nói thật đi, tu vi ngươi cao như vậy, vì sao muốn bám theo chúng ta?"

Ta là tới xem kịch nha!

Nguyên Sơ cười hắc hắc, đối diện khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hồng Nhan, liền nói, "Bởi vì... Ta cảm thấy tiên tử lớn lên rất xinh đẹp."

"Cho nên, ngươi muốn theo đuổi ta!"

Kỷ Hồng Nhan nhướn mày thật cao, nàng nhìn bộ dạng tầm thường của Nguyên Sơ nếu vứt xuống trong đám người cũng tìm không ra, nhẫn tâm đưa ra quyết định!

.