【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Quỷ Tế

Chương 11: Ra khơi




"Thôn này bản thân chính là một bố cục." Đứng trên sườn đất nhỏ đầu tây của thôn, Lăng Mộ thêm trên trận đồ quỷ dị dưới chân một bút cuối cùng, tiếp đó tùy ý phủi tay hai cái, đứng dậy nói: "Dựa vào âm dương song bích làm nguyên mẫu, thiết kế một trận Nhật Nguyệt Càn Khôn phối hợp chặt chẽ thôn cùng mộ xa, để người trong thôn qua các thế hệ đều thủ hộ mộ này, bố cục mộ dưỡng người.......Thật sự là quá bạo tay, cho dù là tôi, cũng không dám tự quyết định bừa hướng đi tương lai của một thôn, mà người bố trí trận Nhật Nguyệt Càn Khôn này, lại làm được."

"Nói như vậy, dựa vào bố cục này, cậu có thể xác định vị trí cụ thể của mộ biển?" Phun ra một vòng khói, Giản Tam Sinh nheo mắt lại nhìn trận đồ nguệch ngoạc trên mặt đất nói.

"Đương nhiên, một trận cục mấy nghìn năm trước, cao minh tới đâu cũng không làm khó được tôi, chờ Tam gia họ mang trang bị đến, ngày mai chúng ta có thể ra khơi rồi." Lăng Mộ tràn đầy tự tin nhìn về phía Giản Tam Sinh, suy nghĩ một chút lại bổ sung nói: "Nếu trận Nhật Nguyệt Càn Khôn đúng, mộ biển kia cách thôn cũng không xa lắm."

"Ừ......." Nghe vậy, Giản Tam Sinh cúi đầu suy tư một trận, lập tức chỉ chỉ phía trước nói: "Đi thôi, chúng ta lại qua bên kia nhìn xem, phỏng chừng lát nữa Vô Tranh cùng Tam Nhi sẽ trở về."

"Dạ." Dùng chân qua loa chùi lên trận đồ vài cái, Lăng Mộ vội vàng đuổi theo Giản Tam Sinh, hai người chậm rãi đi về hướng cửa thôn.

Đến tối đêm, Giản Vô Tranh cùng Hoắc Tam Nhi quả nhiên mang theo túi lớn túi nhỏ trang bị trở về, ngoại trừ bọn họ cùng Tôn Đại Hồng, còn có hai người nữa cũng theo sang đây, một người trong đó, là thằng nhóc đen nhẻm trước đó đón bọn họ ở sân bay Đao Khải Trác.

"Nhị gia." Đao Khải Trác nhìn thấy Giản Tam Sinh, đầu tiên là có chút khom người, gọi một tiếng gia, sau đó vẻ mặt tươi cười vỗ vỗ một người cao gầy bên cạnh nói: "Đao gia nghe nói ngài muốn ra khơi, liền phái huynh đệ chúng tôi sang đây hỗ trợ, thằng nhóc này tên là Đao Hồng, nhỏ hơn tôi hai tuổi, xem như em trai tôi, là một tay lái thuyền, chuyện ra khơi ngài hoàn toàn có thể yên tâm.

"Ừ." Gật đầu, Giản Tam sinh khoát khoát tay ý bảo hai người vào ngồi, vừa cười vừa nói: "Đại ca nghĩ thật chu đáo, mướn người trong thôn chỉ sợ lại gặp độc thủ, vẫn là huynh đệ nhà mình an tâm hơn."

Dứt lời, Giản Tam Sinh đứng dậy đi tới cửa, bảo Tôn Đại Hồng ở nhà đối diện đi chuẩn bị cơm tối, sau đó đóng cửa, cùng mọi người thương nghị công việc cụ thể ra khơi.

Giản Vô Tranh cùng Hoắc Tam Nhi mang về trang bị lặn cực kỳ đầy đủ, ngoại trừ dụng cụ thở, kính mặt, chân nhái, áo lặn, bao tay lặn, BC cùng đồng hồ lặn cần thiết ra, còn bố trí mỗi người một con dao lặn cùng súng bắn cá, để bảo đảm đụng phải sinh vật nguy hiểm dưới nước có thể kịp thời bảo vệ mình.

(Tiêu: BC là áo vest lặn mang bộ điều nổi)

Thứ súng bắn cá này ở đại lục cấm buôn bán, cũng không biết Giản Thiên Hằng đi đâu móc nối quan hệ mới lấy được, tính sơ qua, trang bị này ít nhất cũng phải hơn vạn đồng.

Bất quá đối với nhà họ Giản mà nói, chút tiền vặt ấy thật sự như hạt cát trong sa mạc không đáng nhắc tới.

Có thiết bị lặn, còn lại chính là vấn đề thuyền chài, nếu muốn ra khơi, phải chuẩn bị một chiếc thuyền bền chắc, lớn nhỏ không thành vấn đề, mấu chốt là chất lượng, nếu không tới biển rồi, thuyền bỗng dưng xảy ra vấn đề, vậy cũng chỉ còn đường nhìn trời chờ chết mà thôi.

Vì vậy vào ban đêm, Giản Tam Sinh liền mang theo huynh đệ Đao gia vào thôn thuê thuyền chài.

Giản Tam Sinh nhiều tiền chơi sang, trả giá rất cao, các thôn dân hiển nhiên cũng vui vẻ cho mượn thuyền, sau mấy phen chọn lựa, rốt cuộc quyết định một thuyền chài nhỏ trong đám thuyền.

Ngày thứ hai trước khi rời bến, huynh đệ Đao gia lại cẩn thận kiểm tra thuyền chài một lần từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận không có vấn đề, mới gọi mọi người mang đồ đạc, lên thuyền ra khơi.

Ở trên thuyền, huynh đệ Đao gia giảng giải rất nhiều điều cấm kỵ khi đi biển cho bốn người Giản Tam Sinh.

Ngư dân ra khơi bắt cá đối mặt chính là tình cảnh hiểm nghèo, trong cơn sóng to gió lớn, tính mạng thường ngàn cân treo sợ tóc, việc này trực tiếp đưa tới việc giữa các ngư dân lưu truyền rất nhiều truyền thống cấm kỵ bất thành văn, chỉ để có thể ra khơi thuận lợi, bình an trở về.

Cúng tế mụ tổ, đó là một trong những tập tục truyền thống quan trọng nhất.

Mụ tổ, còn gọi là Thiên Phi, Thiên Hậu, thiên thượng thánh mẫu, nương mụ, là thần linh mà thuyền công, thủy thủ, lữ khách, thương nhân và ngư dân cùng thờ phụng qua các thế hệ. Theo trong 《Mụ tổ hiển thánh lục 》có ghi: Biển Đông nhiều thần tiên ma quái, thuyền đánh cá thường đắm. Thiên Hậu nói: "Đây nhất định là quỷ quái gây hại." Liền lệnh gióng trống lái thuyền tới giữa biển. Khi đó trời yên gió lặng, trông thấy thủy tộc tụ tập, vảy gấm giáp màu, nhảy ra phun nước, nhìn thấy đầu sóng xa xa, ôm lấy một pho tượng thần dung mạo như vương tử, trước mặt Thiên Hậu cúi đầu tung hô. Nhất thời, thủy triều mãnh liệt, dọa người trong thuyền run rẩy không thôi. Hậu nói: "Không cần sợ." Tức thì truyền chỉ miễn nghênh. Trong khoảnh khắc thủy sắc rõ ràng, biển không nổi sóng, mới biết là Long Vương lên triều. Từ đó về sau, những người đi biển liền xem mụ tổ như vị thần trên biển, mỗi khi rời bến, nhất định phải cúng tế trước một phen, để cầu mụ tổ che chở, chuyến đi thuận lợi, an toàn trở về.

Trừ phần đó ra, mũi thuyền cũng vô cùng quan trọng, bình thường được ngư dân xem như linh hồn của cả con thuyền, có ngư dân dùng "rồng" để hình dung một con thuyền đánh cá, đây ý nghĩa đầu thuyền là đầu rồng hoặc là mắt rồng, ngoại trừ nữ giới không thể đụng vào, ngay cả nam giới cũng không thể đứng hay ngồi ở đầu thuyền, càng không thể tiêu tiểu ở đầu thuyền, nếu không sẽ bị coi là bất kính với thần minh và ngư dân.

Khi ở trên thuyền, không được huýt sáo, sẽ dẫn dắt quỷ nước, nếu gặp phải xác chết trôi, sẽ vớt lên an táng, để tránh oan hồn quấn thân, cũng không thể vươn chân ra ngoài thuyền, phòng ngừa bị quỷ nước hay khỉ nước kéo vào đáy biển.

Đối với chuyến đi biển chứa nhiều cấm kỵ này, đám người Giản Tam Sinh đều tỏ vẻ thấu hiểu và tôn trọng, dù sao, các ngành các nghề đều có một bộ thuyết pháp của riêng mình, không ấn theo bí kíp cùng quy củ, sẽ không thể làm nên đại sự, những cấm kỵ cùng tập tục này sở dĩ có thể truyền lưu đến giờ, hiển nhiên có đạo lý của nó.

Dựa theo chỉ thị của Lăng Mộ, Đao Hồng cầm lái, điều khiển thuyền chài thẳng hướng tây nam lái tới.

Mặc xong thiết bị lặn, Giản Vô Tranh liền chui khỏi khoang thuyền, lên boong thuyền, nhìn nước biển xanh biếc bốn phía, chỉ cảm thấy tất cả đều là cảnh tượng mênh mông mờ mịt, căn bản không nhận ra phương hướng, phảng phất như mất đi thời gian cùng không gian vậy, cảm giác có chút áp lực và sợ hãi.

Xoa huyệt thái dương, Giản Vô Tranh phát hiện mình tựa hồ có chút say sóng, bất quá hoàn hảo không nghiêm trọng lắm, không xúc động đến nổi phải nôn mửa.

Nhưng cùng mặc đồ lặn đi tới Hoắc Tam Nhi không may mắn như vậy, cứ mỗi lần nói được vài câu phải che miệng dừng lại kiềm nén một lát, sắc mặt so với Lôi Công Quỷ còn xanh hơn, bộ dáng thật là thảm đạm.

"Sớm biết thế đã để Hắc Tử mặc thứ này thay tôi rồi....  ..Ọe......." Hoắc Tam Nhi một tay chống ván cửa, một tay che miệng, trên mặt thoắt trắng thoắt xanh, hàm hồ lẩm bẩm.

"Không chừng Tiểu Hắc cũng say sóng." Giản Vô Tranh cười cười, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Hoắc Tam Nhi vài cái, nói: "Bất quá mấy ngày nay chúng ta không có ở đó, chẳng biết Tôn Đại Hồng có ngược đãi Tiểu Hắc hay không."

"Hắn có thể ngược đãi Hắc Tử?" Hoắc Tam Nhi sắc mặt đã hơi tốt hơn, liền bĩu môi khinh thường nói: "Hắc Tử chỉ có trước mặt cậu mới ngoan vậy, sau lưng cậu nó tinh ranh lắm! Ai dám đắc tội nó chứ......"

"Thật không." Nhìn vẻ mặt Hoắc Tam Nhi như phải chịu đựng sâu sắc, Giản Vô Tranh không nhịn được nghĩ có chút buồn cười: "Anh từng đắc tội với nó rồi?"

"Tôi...... Tôi đắc tội nó để làm chi nha......." Bị chạm vào chỗ đau, Hoắc Tam Nhi lập tức giả bộ nhìn trời, ngó nghiêng trái phải trả lời cậu.

Không biết đi trên biển rộng mênh mông vô bờ này đã bao lâu, trong khoang điều khiển bỗng dưng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Lăng Mộ, nói là tìm được rồi, chính là vị trí bọn họ đang dừng thuyền này.

Giản Vô Tranh cùng Hoắc Tam Nhi liếc mắt nhìn nhau, vội vàng tiến vào trong khoang điều khiển, liền chứng kiến la bàn hiển thị trên tay Lăng Mộ, bọn họ giờ phút này đang đứng ở vị trí mắt trận nơi nhật nguyệt của thôn Hòa Tuế chồng lên nhau.

Không hề trì hoãn, bốn người lúc này đã chuẩn bị xong, kiểm tra không có quên gì nữa, Giản Tam Sinh dặn dò huynh đệ Đao gia vài câu, liền mang theo ba người khác lần lượt nhảy vào trong biển.

Lần này trang bị bốn người phân phối tương đối cân bằng, trong ba lô không thấm nước đều đặt dụng cụ cấp cứu dùng cho thời khắc khẩn cấp, để ngừa người khác không kịp tới hỗ trợ có thể tự cứu mình.

Mộ biển phụ cận thôn Hòa Tuế này, trên phương thức hình thành rõ ràng thuộc về phương pháp xây mộ dẫn nước loại thứ hai, cho dù dưới đáy biển, cũng có thể rõ ràng nhìn ra đủ loại dấu vết của địa cung.

Bốn người ở trong thôn đã thương lượng tốt ám hiệu và động tác dùng dưới biển, giờ phút này liền theo sát xung quanh Giản Tam Sinh, chậm rãi lặn tới cạnh địa cung.

Qua lại xung quanh tìm tòi hồi lâu, Giản Vô Tranh mới phát hiện một địa phương cùng loại với đạo động vô cùng khéo léo, dùng đèn pin không thấm nước chiếu xuống phía dưới, phát hiện cái gì cũng nhìn không rõ, liền vội vàng gọi ba người khác sang xem xét.

Đó là một đạo động chỉ chứa đủ một người thông qua, hình thể bình thường như Giản Vô Tranh bọn họ còn được, phàm là hơi béo chút, hẳn sẽ bị kẹt ở giữa tiến lùi không được.

Đạo động mở phía trên hành lang, chung quanh có dấu vết bị động vật cào lung tung, cũng có dấu vết bị người dỡ xuống từng khối gạch mộ.

Giản Vô Tranh lấy tay đẩy vài cái, trong lòng âm thầm phỏng đoán, dấu vết hỗn độn này hẳn là do Lôi Công Quỷ cùng quỷ nước làm ra, mà trực tiếp dỡ gạch mộ xuống, chỉ có thể là tên Khiêm Tử sức lớn vô cùng kia.

Lại kiểm tra trang bị trên người cùng ám hiệu một chút, bốn người sau khi chuẩn bị đầy đủ, liền xếp thành thứ tự Hoắc Tam Nhi đi đầu, Giản Tam Sinh cùng Lăng Mộ ở giữa, Giản Vô Tranh sau cùng, lần lượt chui vào trong đạo động.

Sau khi tiến vào hành lang, ánh sáng càng trở nên u ám, bùn đất tảo biển cùng những vi sinh vật không biết tên hỗn tạp trong nước biển, ngăn chặn ngọn đèn chiếu xạ.

Bốn người cẩn thận sờ tường mộ đi tới, thời thời khắc khắc đề phòng sẽ có thủ mộ thú tương tự Lôi Công Quỷ xuất hiện, càng sợ đụng phải quỷ nước quái lực hung tàn đập cửa.

Bích họa vốn trên tường mộ ngâm trong nước biển đã bị thay đổi hoàn toàn diện mạo, không còn nhìn ra bộ dáng ban đầu nữa, trên mặt đất chất đống rất nhiều vật hình khối bị bèo rong cùng vi sinh vật bao phủ, không ai nhìn ra được chúng nó rốt cuộc là cái gì.

Bơi đại khái năm sáu phút, mọi người đi tới một gian mộ thất không lớn lắm, giữa mộ thất đặt một quan tài đá mở bung, nhĩ phòng bên cạnh còn bị đập bể ra một cái động, không biết tình hình thế nào.

Giản Tam Sinh ra hiệu, ý bảo mọi người lấy ra súng bắn cá cẩn thận đề phòng, rồi dẫn đầu bơi qua đó.

Bốn người vây bên cạnh quan tài đá, phát hiện trong quan tài này đồ vàng mã chôn cùng gì cũng không có, trống rỗng chỉ có một khối nữ thi đã bị nước biển ngâm đến biến dạng, ngũ quan của nữ thi kia mơ hồ không rõ, mái tóc đen dài rơi lả tả giữa quan tài đá, thỉnh thoảng theo nước biển dập dờn bồng bềnh vài cái, toàn thân cao thấp không có một chút phục sức, lõa lồ trắng bóng trước mắt mọi người, chỉ có cặp vú nọ là nhìn được rõ ràng.

Đây là phương pháp mai táng kỳ quái gì? Trong lòng Giản Vô Tranh buồn bực, không khỏi nhớ tới nữ thi mang thai sáu hài tử trong mộ Chu Công kia.

Thấy quan tài đá này không có gì đặc biệt, Giản Tam Sinh ra dấu bảo mọi người đến chung quanh xem xét, tìm xem có đầu mối gì khác không.

Cầm đèn pin không thấm nước, Giản Vô Tranh chậm rãi bơi tới bên cạnh, phát hiện trong góc có một đồ vật hình tròn, mặc dù nhìn không ra rốt cuộc là cái gì, nhưng từ hình dạng phân tích, Giản Vô Tranh cho rằng nó có thể là đồ gốm.

Xoay người, Giản Vô Tranh quyết định đến bên kia xem tiếp, lại không ngờ rằng, vừa quay người đi, vậy mà phát hiện nữ thi vốn nằm trong quan tài nọ, cư nhiên thừa dịp mọi người không chú ý, giống như người sống bình thường điên cuồng vặn bẻ đứng dậy, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Giản Vô Tranh, rất nhanh bơi hướng về phía nhĩ phòng bị đập ra một cái hốc kia.