Manh Quân

Chương 9: Đệ cửu chương




Tại một gian ngõa phòng trong Ảnh Qua thành, ánh nến thản chiếu một tầng sáng màu vàng nhạt, chiếu ra mọi người canh giữ ở một bên buồn bã lo lắng không yên.

Tạ Huyền kia cũng thật ác độc, hắn dùng chi tiễn không những có kịch độc, mà còn có cả cạnh sắc, nếu tùy tiện lấy ra có lẽ không đợi độc phát Đàm Hiếu Hiên cũng sẽ mất nhiều máu mà chết.

Phượng Lai Nghi chính bởi biết điểm ấy, nên mới chậm chạp chưa lấy tên ra.

Chẳng qua hắn không lập tức lấy mũi tên ra hơn phân nửa nguyên nhân thật không phải bởi vì hắn không dám hay không thể, mà chính bởi hắn hiện giờ vô cùng tức giận.

Bởi hắn vô cùng tức giận, cho nên hắn chậm chạp chưa rút tên, hắn muốn cho Đàm Hiếu Hiên càng đau thêm một  chút, càng đau mới có thể nhớ kỹ dùng thân chắn tiễn là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

Kỳ thật độc tiễn cắm vào bả vai, vẫn chưa thương đến chỗ hiểm, lại thêm Phượng Lai Nghi tinh thông y lý độc thuật, độc trên tiễn hắn cũng giải được, nên giờ chỉ còn lấy tên.

“Lai Nghi, ngươi không phải tinh thông y thuật sao, còn không mau mau rút tiễn trên người Hiên Hiên ra?”

Trạm Noãn Dương lo lắng đi tới đi lui trong phòng, bộ dáng lão đại có vẻ rất không tốt a.

“Lấy đương nhiên có thể lấy, ta chỉ là đang chờ một người đi ra ngoài, hắn đi ra ngoài ta mới bắt đầu lấy tiễn.”

Tiểu đao màu bạc bất động giữa hai ngón tay, Phượng Lai Nghi đối với Trạm Noãn Dực đang ở bên giường lo sợ không thôi nói.

“Lai Nghi, ngươi làm cái gì vậy, ngươi nếu bắt Noãn Noãn ra ngoài, ta liền không lấy.”

Đàm Hiếu Hiên đau đến trên trán thấm xuất đầy mồ hôi lanh, nhưng không muốn Phượng Lai Nghi dùng thái độ đó đối Trạm Noãn Dực, tiễn là do chính y chạy tới chặn, y không cho phép Phượng Lai Nghi đổ lên đầu Trạm Noãn Dực.

“Ta cũng sẽ không cho ngươi dùng thuốc tê, ngươi muốn hắn nhìn thấy ngươi kêu đau sao?”

Phượng Lai Nghi cúi đầu ghé sát tai Đàm Hiếu Hiên thấp giọng hỏi.

“Hừ, ngươi cũng quá coi thường ta, ta tuyệt đối sẽ không kêu đau.”

Đàm Hiếu Hiên vừa nói vừa nhìn về phía Trạm Noãn Dực.

Noãn Noãn vì lo lắng cho y biểu tình thật sự là đáng yêu a, y muốn vẫn nhìn thấy hắn, vẫn vẫn nhìn thấy.

Phượng Lai Nghi cũng hừ nhẹ một tiếng nói: “Hắn không đi, vậy ngươi cứ ngồi chờ chết đi, vào địa phủ cũng đừng trách ta không có nghĩa khí.”

Trạm Noãn Dực biết lời này là nói cho mình nghe, hắn cắn răng kìm nén tức giận, chậm rãi đứng dậy, sờ soạng đi ra khỏi phòng.

Đàm Hiếu Hiên thấy hắn như vậy, đau lòng không thôi, đang muốn vươn tay giữ chặt, lại bị Phượng Lai Nghi ấn mạnh một cái vào miệng vết thương, kêu lên một tiếng. Trạm Noãn Dực nghe thấy thân hình run lên, hắn mặc không lên tiếng tiếp tục đi về phía trước, tay trái lại nắm chặt thành quyền.

Hắn tới đây là vì muốn giúp Đàm Hiếu Hiên, nhưng trên thực tế, hắn không những không giúp được gì mà còn liên lụy đến Đàm Hiếu Hiên, khiến y bị thương nặng như vậy, cũng khó trách Phượng Lai Nghi muốn trách hắn, hắn quả thật chính là gánh nặng.

Trạm Noãn Dực ra khỏi phòng, lại không hề đi xa, hắn lo lắng Đàm Hiếu Hiên, liền đứng sát cạnh song cửa gỗ cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.

Lại là vài tiếng kêu rên, nghĩ đến quá trình lấy tiễn hẳn là cực đau, hắn thậm chí còn nghe thấy cả tiếng Đàm Hiếu Hiên cắn răng, trong lòng cũng đau đến mức tựa như bị người cắt đi một khối.

“Ngươi đây là mê muội quá rồi sao? Chạy ra đi ba ba chịu chết! Không phải ta đã nói, nếu ngươi đi một ngày chưa trở về, ta liền giúp Đồng quốc diệt Trạm quốc?”

Mùi máu tanh nồng xuyên thấu qua cửa truyền ra ngoài, tiễn hẳn là đã bình yên rút ra.

“Ta này không phải mới mấy canh giờ đã quay về sao?”

Là thanh âm của Đàm Hiếu Hiên, mang theo điểm nghiến răng nghiến lợi, nói vậy lúc rút tiễn chắc chắn bị chỉnh không nhẹ.

Ngực Trạm Noãn Dực cũng buông lỏng, nghe y nói như vậy hẳn không có việc gì.

“Hừ, đúng vậy, ta kéo cái thi thể sắp chết trở về!”

“Lai Nghi, ta biết ngươi sinh khí, ngươi đối ta phát hỏa cũng không sao, ngươi chính là đem ta chỉnh một trận cho đã cũng không sao, nhưng ngươi hãy bỏ qua Noãn Noãn đi.”

Câu này lại có chút mặt dày mày dạn cầu xin.

Trạm Noãn Dực muốn cười nhưng trong ngực lại ấm áp đau xót, đúng là cười không nổi, duy khóe mắt có thứ gì đó nóng nóng.

“Một cái manh đế có cái gì tốt, nhưng lại đem ngươi mê thành như vậy. Chạy tới chiến trường vướng chân vướng tay, không nói đến không có một chút tác dụng, còn kém điểm liên lụy chủ soái, ta xem hắn chưa chắc họa quốc, nhưng nhất định là họa ngươi.”

Câu nói chanh chua của Phượng Lai Nghi đâm thẳng vào tôn nghiêm của Trạm Noãn Dực. Việc hôm nay nguyên là kế sách của hắn, hắn biết trong hơn một vạn quân sĩ đi chi viện Đàm Hiếu Hiên lần này chắc chắn có gian tế, lại biết Trạm Noãn Dương dùng xà bảo hộ hắn, liền tương kế tựu kế dẫn tướng lĩnh viện quân Đồng quân là Tạ Huyền đến đánh chết, từ đó liền có thể giải quyết cục diện bị vây khốn của Ảnh Qua thành, lại không ngờ ngược lại làm hại Đàm Hiếu Hiên đến tiếp ứng.

Lần này nghe được Phượng Lai Nghi nói, hắn không khỏi chịu thật lớn đả kích.

Hắn chính là một cái người mù vô dụng, là hắn liên lụy y, là hắn làm hại y bị thương, hắn cuối cùng vẫn là cái tai họa.

Hắn men theo tường bước chậm từng bước, những lời này vang vọng thật lâu trong đầu hắn, càng đi càng xa, tay trái vẫn nắm, càng nắm càng chặt, đầu ngón tay khảm nhập vào da thịt cũng không cảm thấy được đau đớn.

Đến khi dưới chân vấp phải hòn đá, ngã sấp xuống, hắn bò dậy nhưng không đi tiếp, ngồi tại bên cạnh hòn đá, chôn đầu vào hai tay, tiếng nức nở loáng thoáng truyền về phía chân trời mờ mờ sáng.

“Lai Nghi, ta luôn luôn coi ngươi như huynh đệ, nhưng ta không cho phép ngươi tiếp tục đổ tội cho Noãn Noãn như vậy.”

Đàm Hiếu Hiên bởi mất máu nhiều mà khuôn mặt có vẻ tái nhợt, tức giận lại không chút nào giảm bớt.

“Lai Nghi, ngươi sao có thể nói Noãn Noãn như vậy đâu? Hắn tuyệt đối không phải gánh nặng!”

Trạm Noãn Dương nghe những lời vừa rồi của Phượng Lai Nghi cũng thực tức giận. Noãn Noãn đứa nhỏ kia đã phải chịu khổ quá nhiều, hắn mặc dù mắt mù, nhưng vẫn luôn luôn tự mình cố gắng, cho tới bây giờ cũng không phải người dư thừa hay một kẻ vô dụng.

“Nếu hắn ngay cả điểm ấy lời nói cũng không thừa nhận được, lại sao có thể xứng được với ngươi, lại sao có thể xứng đương một minh quân được vạn dân ca tụng, lại sao có thể làm cho ta tâm phục khẩu phục vì hắn hiệu lực?”

Ý cười lưu chuyển trong phượng mắt phản chiếu ánh nến của Phượng Lai Nghi.

“Lai Nghi…..có người tuyển chủ nhân như ngươi sao?”

Trạm Noãn Dương than nhẹ một tiếng, Phượng Lai Nghi này thật sự là tàn nhẫn, thừa nhận một người nhưng lại muốn dùng phương thức đả kích như vậy sao? Vẫn là Noãn Noãn nhà nàng tốt, ngoài lạnh trong nóng, không giống tên toàn năng Phượng Lai Nghi này,  từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài tìm không ra một chút nhiệt khí! Mất công nàng còn sùng bái hắn đã nhiều năm.

“Hai người bọn họ cũng là nên chịu phạt một chút.”

Dư Huyền đứng bên nói thầm.

“Đúng vậy, đúng vậy, Noãn Dương tỷ tỷ, việc hôm nay sở dĩ đi đến nông nỗi này cũng là do giai nhân Noãn Noãn nhà ngươi bày kế, hắn cũng không ngẫm lại, nếu hắn chẳng may chết đi, những người thân nhất của hắn là các ngươi phải làm thế nào đây, chủ nhân Lai Nghi cũng là tức hắn tự hủy, mới phạt hắn như vậy.”

Vân Tấn đứng cạnh cũng phụ họa theo.

Trạm Noãn Dương lược trầm tư nói: “Nên phạt nhất theo ta vẫn là Hiên Hiên lão đại a, làm cho Lai Nghi lo lắng như thế, lo lắng đến mức muốn trừ bỏ Noãn Noãn nhà ta.”

Nếu nàng không có nhìn lầm, lúc Đàm Hiếu Hiên bị đưa trở về, Phượng Lai Nghi đối Trạm Noãn Dực đã lộ ra sát ý, chính là không biết làm sao trong nháy mắt lại sửa lại chủ ý, ngược lại lại nguyện phò tá Trạm Noãn Dực.

Người này a, làm việc kỳ quái, có lối suy nghĩ kỳ quái, quả nhiên không hổ danh hiệu đệ nhất quái nhân a!

Nàng gọi Phượng Lai Nghi là quái nhân, cũng không nhớ đến chính nàng cũng chẳng bình thường được đến đâu.

Do không dùng thuốc tê, Đàm Hiếu Hiên đã đau đến độ mặt đều nhanh biến hình, thành thật mà nói, từ lúc chui ra từ trong bụng mẹ, y chưa bao giờ chịu đau đến mức này, thưở nhỏ tập võ, sư phụ từng nói thể chất y rất thích hợp luyện võ, đi theo hắn muốn luyện đến đệ nhất thiên hạ tất nhiên là không khó.

Quả như sư phụ nói, sau khi y học thành chiến đấu bao trận lớn nhỏ cũng chưa từng thất bại quá, nên đương nhiên cũng không thể chịu thương tích gì. Mà lần này vì Trạm Noãn Dực chắn tiễn, tư vị này đúng là vừa đau lại vừa ngọt. Đau là vết thương đau, còn ngọt là nhìn đến Trạm Noãn Dực lo lắng cho y mà ngọt, lại không ngờ đến Phượng Lai Nghi cái tên quân sư quạt mo trong đầu chẳng biết chứa những thứ kỳ quái linh tinh gì kia làm ngọt ngào của y bị xua đi sạch sẽ, thống khổ lại tăng thêm gấp bội.

“Phượng Lai Nghi, đừng nói huynh đệ ta không  nhắc nhở ngươi, nếu Noãn Noãn của ta xảy ra chuyện gì, cũng đừng nghĩ tới ta tha thứ cho ngươi!”

Đàm Hiếu Hiên nhăn mặt, uy hiếp hung dữ nói, lại làm cho Vân Tấn, Dư Huyền cùng Trạm Noãn Dương nhất tề nở nụ cười, đơn giản là vì Phượng Lai Nghi đang cầm chén tràn ưu nhã uống, nghe xong Đàm Hiếu Hiên uy hiếp, hắn đứng dậy mỉm cười thật tươi, cho miệng vết thương băng trắng của Đàm Hiếu Hiên lược thi lực một cái.

“A! Đau chết ta!”

Đàm Hiếu Hiên kêu thảm một tiếng, rốt cục phá bỏ tuyên ngôn tuyệt đối không kêu đau kia của y.

Trời tờ mờ sáng, Đàm Hiếu Hiên mặc dù trải qua hơn phân nửa đêm lao lực, nhưng khi ngủ vẫn thập phần cảnh giác, tiếng bước chân quen thuộc mới vừa vang lên bên tai, y liền tỉnh.

Là tiếng bước chân của Trạm Noãn Dực, lần này tiếng bước đi rất thong thả, bên trong ẩn ẩn mang theo cảm giác kiên định.

Khóe môi Đàm Hiếu Hiên cong lên, Noãn Noãn của y đã trở lại, cười quá dùng sức nên động tới miệng vết thương, y khẽ rên hai tiếng, trong lòng vui sướng cũng không dám cười nữa.

Trạm Noãn Dực men theo đường đi lúc trước, chậm rãi sờ soạng quay về, cho đến khi hơi thở quen thuộc của Đàm Hiếu Hiên dần dần nghe rõ, hắn mới an tâm nhẹ nhàng thở ra, lần theo hơi thở của người nọ chầm chậm đi qua.

“Hiếu Hiên…………….” Trạm Noãn Dực ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng gọi tên y khiến hắn càng thêm mềm yếu đồng thời cũng càng kiên định đối với người có tên kia.

“Noãn Noãn, những lời tối hôm qua của Lai Nghi, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng, đầu óc tên đó vốn không quá bình thường.”

Đàm Hiếu Hiên dùng tay phải không bị thương cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Trạm Noãn Dực.

Ngón tay lạnh hơn sơ với người thường, mang theo xúc cảm trơn mềm.

Thật sự khiêu khích người ta mà!

Khí tức của Trạm Noãn Dực lan tỏa làm hạ phúc y một trận trướng đau, từ sau khi xuất chinh y liền chưa có phát tiết quá dục vọng, thật không phải ý định vì Trạm Noãn Dực mà thủ thân như ngọc, nhưng thật là chỉ có mình hắn mới có thể làm y dấy lên ham muốn.

“Noãn Noãn, đừng sờ loạn nữa……………”

Đàm Hiếu Hiên thống khổ rên rỉ, Trạm Noãn Dực một trận sờ loạn, dục vọng của y đã vô pháp kìm nén.

“Ta chỉ là muốn sờ sờ xem, bộ dáng ngươi trông như thế nào.”

Mặt Trạm Noãn Dực đỏ lên, hắn đều không phải có ý định khiêu khích y, bởi vì mắt hắn bị mù nên đối với hình dáng của người khác chưa bao giờ lưu ý đến, hắn chưa từng có khát khao muốn chạm vào để hình dung ra hình dáng của người nào đó, nhưng hiện tại hắn lại đột nhiên thập phần ước muốn được biết Đàm Hiếu Hiên trông như thế nào,  hắn muốn từ cảm giác khi chạm vào mà hình dung ra gương mặt nam tử khiến hắn tâm động này.

“Noãn Noãn, cho ta……………”

Hô hấp càng thêm dồn dập.

Trạm Noãn Dực không trả lời, động tác vươn tay cởi bỏ y phục y đã nói cho Đàm Hiếu Hiên đáp án.

Vẻ mặt hắn giống như sơn dương trên bàn tế, làm cho Đàm Hiếu Hiên thở dồn, y không ngờ tới giấc mộng của mình có một ngày sẽ trở thành sự thật, Trạm Noãn Dực nhưng lại thật sự khóa ngồi trên người y, run rẩy tự cởi y phục chuẩn bị thỏa mãn dục vọng của y.

Trạm Noãn Dực rốt cục cởi bỏ y phục, bạch y rớt xuống thành một đống dưới chân hắn, đôi chân tiêm dài trắng nõn lộ ra, bộ dáng khiêu gợi làm nước miếng Đàm Hiếu Hiên chảy ròng.

Đàm Hiếu Hiên ngây ngốc cười, xem ra một tiễn này không có chịu không, nếu có thể làm cho Trạm Noãn Dực nhiều lần chủ động như vậy, kia mỗi ngày y đều vì hắn chắn đao chắn tiễn cũng không thành vấn đề.

Mặc dù không nhìn thấy Đàm Hiếu Hiên háo sắc ngây ngô cười, nhưng Trạm Noãn Dực vẫn biết ánh mắt nóng bỏng của y đang nhìn chằm chằm vào mình, bởi vì không muốn động tới vết thương trên vai Đàm Hiếu Hiên, nên mới khóa ngồi trên người y, cụ thể tiếp theo cần phải làm như thế nào, hắn thực là hoàn toàn không biết.

“Đưa tay lại đây.”

Bị thanh âm từ tính khàn khàn mang theo dục vọng của Đàm Hiếu Hiên mê hoặc, Trạm Noãn Dực một cái khẩu lệnh một động tác, ngoan ngoãn vươn tay về phía trước.

Đầu lưỡi mềm mại cuốn lên, đem ngón tay dài nhỏ nuốt vào trong khoang miệng nóng ấm, thân thể hơn một tháng chưa từng làm tình nên hiện tại vô cùng mẫn cảm, mới duyện hôn một lát, cổ họng đã truyền ra nhỏ vụn nức nở.

“Nơi này không có nhuyễn cao, biết kế tiếp phải như thế nào sao?”

Đàm Hiếu Hiên khàn khàn nói mang theo một tia tà ác.

Đôi môi hắn bị y khẳng cắn, không rên một tiếng mà đưa tay tham nhập huyệt khẩu của chính mình, có chút vội vàng xao động khuếch trương, vẻ mặt bình tĩnh lại bị hai má đỏ ửng bán đứng.

“Chẳng lẽ lúc Noãn Noãn nhớ ta là làm như vậy sao?”

Trạm Noãn Dực đang khuếch trương  hậu đình nghe y đột nhiên nói vậy liền run lên, ngừng động tác xấu hổ muốn lập tức trốn đi, lại nghe được Đàm Hiếu Hiên một tiếng kêu đau, vội vàng hỏi: “Có phải hay không đụng tới chỗ nào rồi?”

“Đúng a, đau muốn chết.”

Đàm Hiếu Hiên làm bộ kêu đau, hai mắt sáng ngời lại nhìn chằm chằm giữa hai chân dang rộng của Trạm Noãn Dực, tay phải không bị thương nhân cơ hội giữ lấy thắt lưng hắn, dùng lực áp xuống phía dưới.

“Ô……………A……………..”

Hậu huyệt trải qua ngón tay thấm nước khuếch trương sau cố hết sức nuốt vào hơn phân nửa ngạnh khối.

“Quá…………………Ô ô…………Như vậy không được………….”

Dù sao cũng hơn  một tháng không làm, chỉ dựa vào hai ngón tay dài nhỏ của Trạm Noãn Dực mở rộng, tiểu huyệt nhanh trất đương nhiên không thể cất chứa cực đại của Đàm Hiếu Hiên đột ngột tiến vào.

Đàm Hiếu Hiên thấy thế mày rậm hơi nhăn lại, buông lỏng tay đang giữ thắt lưng Trạm Noãn Dực, nhẹ giọng dụ hống.

“Noãn Noãn đem thắt lưng nâng lên chút, sau đó hạ tiếp.”

Trạm Noãn Dực cắn răng, hai chân run rẩy chống thân thể đang nửa quỳ, rốt cục cực đại kia đi ra một chút.

“Hiếu Hiên………….Ta……………..”

Trạm Noãn Dực hạ quyết tâm, dùng sức, ngồi xuống dưới.

“A______”

Hai người đồng thời khẽ kêu một tiếng, hai thân thể lần thứ hai hoàn toàn chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ.

Trạm Noãn Dực giống như dùng hết sức lực làm động tác này, dựa vào ngực Đàm Hiếu Hiên kịch liệt thở dốc, không động đậy.

Đàm Hiếu Hiên lúc này hận không thể nhiều thêm hai tay, đỡ lấy thắt lưng kia định luật động, chỉ tiếc y hơi động một chút đã dẫn đến chỗ vết thương cực đau, làm sao còn có thể động tiếp.

Vì thế y chỉ đành phải dùng sức lay động phần hông.

Trạm Noãn Dực biết y muốn hắn tự mình động, lược điều chỉnh hô hấp, cố gắng khởi động thắt lưng vô lực, trái phải cao thấp luật động lên, động tác dâm loạn trước mắt Đàm Hiếu Hiên hóa thành độc dược mị hoặc.

Đàm Hiếu Hiên nhanh hơn tốc độ cùng lực động ở hông, tuy rằng dẫn tới vết thương từng đợt đau đớn, nhưng dục vọng bị tiểu huyệt nóng rực cuốn lấy làm cho trong đau đớn lại sinh ra khoái cảm khác lạ.

“A…………Ta……………..Ta không được…………”

Nội bích đã lâu chưa được người khai phá hiện bị thứ cứng rắn cực đại kia không ngừng xỏ xuyên, chà xát, dục vọng đĩnh thẳng lâu ngày chưa từng phát tiết nên hậu đình hơi chịu chút kích thích đã khiến nó hộc ra nhũ bạch tinh hoa.

Đàm Hiếu Hiên chỉ cảm thấy nơi ép chặt chính mình một trận co rút, cực đại cứng rắn như thiết cũng theo đó mà tiết ra, toàn thân dấy lên ngọt ngào tê dại, lại cảm giác ý vị chưa đủ.

Thấy thân thể ấm nóng kia rời đi, Đàm Hiếu Hiên oán giận nói: “Noãn Noãn, ta còn chưa đủ.”

Trạm Noãn Dực cũng đã khôi phục trạng thái bình thường, vừa rửa sạch tinh dịch còn sót lại trong cơ thể vừa lạnh lùng nói: “Ngày mai còn phải cùng Đồng quân đánh một trận cuối cùng, ngươi vẫn là lưu trữ chút thể lực đi.”

Nói xong chỉnh trang lại y phục, lấy một cái chăn mỏng rải trên mặt đất, rồi nằm xuống đó.

“Noãn Noãn, ngươi có thể ngủ cùng ta.”

Lãnh ngọc ôn hương ôm trong lòng, chẳng phải thiên đường nhân gian.

“Ta sợ đụng tới vết thương của ngươi.”

Thản nhiên trả lời, động tác lạnh lùng, nhưng lại lộ ra một loại ngọt ngào khiến người hạnh phúc.

Đàm Hiếu Hiên híp con mắt sắc bén tà ác cười, còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian a, hiện tại nên dưỡng tinh tục duệ, như vậy đợi sau khi đại thắng khải hoàn về kinh, y liền có thể mỗi ngày ôm Noãn Noãn của ý ở trên giường…………………(dưỡng tinh dục tuệ: nghỉ ngơi lấy sức sau đó ăn em =.=|||)

Hôm sau, sáng sớm, Ảnh Qua thành.

Gia Luật Mẫn Chi thân chinh dẫn tám vạn tinh binh hãm thành.

Binh sĩ Đồng quốc chiến khí trào dâng, đấu chí hiên ngang, muốn vì chủ soái Tạ Huyền hôm qua tang thân dưới tay địch mà báo thù rửa hận.

“A Mộc.”

Gia Luật Mẫn Chi một thân kim giáp, bóng dáng cao lớn hùng dũng kiêu ngạo trên lưng ngựa.

“Có thuộc hạ!”

Gia Luật Tử Mộc mặc khinh giáp quân trang màu đen, nửa quỳ trước mặt Gia Luật Mẫn Chi.

“Ta muốn bắt hắn, phải bắt sống.”

Tại ngày hôm qua nghe nói Trạm Noãn Dực suýt nữa bị Tạ Huyền bắn chết, trong lòng hắn cũng là cả kinh, nhưng sau nghe được Tạ Huyền bị giết, ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm.

Lần đầu gặp gỡ đã biết “Ngải Vũ” không phải người tầm thường, lại vì quan hệ mập mờ giữa hắn và Đàm Hiếu Hiên, không ngờ tới hắn chính là anh minh tân quân mắt manh – Nguyên đế của Trạm quốc.

Nhưng như thế thì có ngại gì, bất luận hắn là một nam sủng, hay là quân vương, hắn đều nhất định phải có được.

Gia Luật Mẫn Chi ngẩng đầu nhìn lại, trong ưng mâu sáng quắc hiển hiện toàn là hình ảnh của người hắn nhớ thương.

Trạm Noãn Dực bạch y thắng tuyết, uy nghi nghiêm nghị đứng trên tường thành, phía dưới là quân kỳ Trạm quốc cùng với y bào tung bay phất phới theo từng đợt cuồng phong.

Binh lính Trạm quốc thấy Hoàng đế đích thân ra trận cũng mỗi người sĩ khí bừng bừng, phàm là nơi Hoàng đế đi qua đều là hai chữ vạn tuế vang trời.

Giữa dung nhan thanh duệ tuyệt sắc ẩn tàng quý khí ngạo thị thiên hạ, hắn nhẹ giọng hướng Trạm Noãn Dương bên người phân phó mấy câu, Trạm Noãn Dương do dự một chút, thanh thanh giọng nói, vận nội tức hướng Đồng quân dưới thành hô to: “Ngô hoàng nhân từ, không muốn người người chết trận tha hương, phụ mẫu đau lòng, thê nhi rơi lệ, lần này đặc biệt muốn ta hỏi, Gia Luật hoàng tử có hay không nguyện ý cùng Trạm quốc ta hòa đàm.”

Lời này vừa dứt, mười hai vạn binh sĩ đều ngây ngẩn cả người, Hoàng đế này bày ra trận thế lớn như vậy, đúng là muốn hòa đàm sao?

Ngay cả Gia Luật Mẫn Chi cũng ngây người một lúc lâu, không sao nghĩ ra được Trạm Noãn Dực đang tính cái gì, hắn cân nhắc hồi lâu vẫn chưa có trả lời.

Giờ phút này có một người nở nụ cười vui mừng, người đó là Phượng Lai Nghi.

Hắn âm thầm tán thưởng Trạm Noãn Dực quả nhiên là khả tạo chi tài, một chút liền thấu. Hành binh đánh trận, kế sách tốt nhất cũng không phải là lấy ít thắng nhiều, mà là có thể không đánh mà thắng, không tốn một binh một tốt cũng có thể đẩy quân địch vào thế bại vong, đưa mình tới chỗ bất bại. (khả tạo chi tài: tài năng có thể tôi luyện)

Dựa trên tình thế hiện tại Đồng quốc cường thịnh, Trạm quốc suy nhược, cho dù lần này có thắng, Đồng quốc vẫn sẽ dễ dàng ngóc đầu dậy, còn Trạm quốc đâu? Trừ bỏ càng ngày càng yếu, cho đến bị người thâu tóm, không một điểm có lợi.

Cho nên phải tìm cách khiến Đồng quốc không hề tiếp tục tấn công Trạm quốc, làm cho Trạm quốc có thời gian phục hồi, dần đi tới phú cường, mới là kế tốt nhất.

Vốn kế sách tốt nhất này chỉ là một cái ảo tưởng, những kẻ đứng đầu Đồng quốc đâu phải là hạng ngu dốt, bọn họ có nhiều ưu thế như vậy, lại như thế nào chịu hòa đàm?

Nhưng chính sự xuất hiên của Trạm Noãn Dực dám đưa ảo tưởng đó biến thành hiện thực.

Phượng Lai Nghi liếc một cái đã nhìn ra si mê trong mắt Gia Luật Mẫn Chi dành cho Trạm Noãn Dực, cho nên hòa đàm có thể trở thành kế sách tốt nhất.

Có điều hắn không ngờ đến Trạm Noãn Dực cũng có suy nghĩ giống mình, trong lòng nháy mắt đối với mắt manh hoàng đế này có cái nhìn khác xưa.

Quả nhiên, không quá lâu sau, Gia Luật Mẫn Chi dưới thành lớn tiếng đáp lại: “Hòa đàm có thể, bất quá Trạm đế phải tự mình đến quân doanh của chúng ta hòa đàm!”

Phía trên thành lâu thanh âm thanh thúy của Trạm Noãn Dương lần thứ hai truyền ra: “Ngô hoàng đáp ứng, thỉnh hoàng tử cho biết thời gian hòa đàm.”

Gia Luật Mẫn Chi cân nhắc một lát lớn tiếng trả lời: “Giờ Tuất hôm nay.”

A Mộc ở một bên khó hiểu hỏi: “Chủ nhân không cần đáp ứng bọn họ hòa đàm mà?”

Gia Luật Mẫn Chi đạm cười: “Hòa đàm là giả, bắt sống Trạm Noãn Dực là thật.”

Hắn nhìn theo Trạm Noãn Dực đang rời đi tường thành, mặt lộ vẻ đắc ý, sau giờ Tuất hôm nay tuyệt sắc đế vương ngạo nghễ kia chính là của hắn.

“Không được! Ta tuyệt đối không đồng ý!”

Đàm Hiếu Hiên đứng trợn mắt, dù sao cũng là nhiều năm luyện võ nên thân hình đương nhiên tinh tráng, bị thương nặng như vậy, tuy rằng khí huyết hao tổn chút ít, nhưng vừa ngủ một giấc thần sắc đã tốt lên rất nhiều.

“Vốn ta cũng không quá đồng ý, nhưng nếu Phượng Lai Nghi nói kế này hay, vậy nhất định là hay.”

Trạm Noãn Dương chơi đùa tiểu hồng xà trong tay, trên lập trường nào đó của nàng đã từ bỏ Hiên Hiên lão đại, chuyển sang nương tựa bên phe của Phượng Lai Nghi.

Vân Tấn, Dư Huyền khoanh tay im lặng mà đứng, không nói một lời, ở trong lòng của các nàng lời nói của Phượng Lai Nghi mới là thánh chỉ.

“Vì sao không được?”

Trạm Noãn Dực chọn mi hỏi.

“Cái tên chết tiệt Gia Luật Mẫn Chi kia, hắn chính là âm mưu bắt ngươi để ăn sống nuốt tươi, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn ngươi xâm nhập hiểm địa, ngươi tối hôm qua không phải còn cùng ta nói rồi, phải trước bảo vệ tốt chính mình sao?”

Đàm Hiếu Hiên vừa nghĩ đến đối thủ không đội trời chung Gia Luật Mẫn Chi, liền nghiến răng nghiến lợi.

“Cũng không phải là một mình một người phạm hiểm.”

Phượng Lai Nghi bưng ly trà Vân Tấn pha, khinh xuyết một ngụm.

“Không phải Gia Luật Mẫn Chi phái người truyền lời không thể mang theo thị vệ sao?”

Đàm Hiếu Hiên nổi giận đùng đùng phản bác. Kiếp trước y nhất định là tạo nghiệt gì đó, nên kiếp này mới kết giao với tên bằng hữu xấu xa này.

“Hắn nói không thể mang theo thị vệ lại chưa nói không thể mang tỳ nữ.”

“Ý của ngươi là nói, để Dư Huyền, Vân Tấn đi theo?”

“Còn có ta!”

Trạm Noãn Dương khôi phục nữ trang đắc ý phiêu liếc Đàm Hiếu Hiên một cái, chừng như muốn nói chúng ta này đó anh thư có đôi khi hữu dụng hơn lão đại ngươi nhiều! (anh thư: nguyên văn là cân quắc anh hùng, dùng để gọi những bậc nữ lưu hào kiệt)

“Ta đây thì sao?”

Đàm Hiếu Hiên cau mày, y chằm chằm nhìn Phượng Lai Nghi, khí phách áp người.

“Ngươi muốn đi sao?”

“Nói nhảm, đương nhiên muốn đi!”

Bảo hộ Noãn Noãn còn ai ngoài y?

“Vậy……….” Phượng Lai Nghi hạ mắt che giấu ý đùa dai trong con ngươi, thậm chí còn cố ý dừng một chút: “Cũng không phải không thể.”

“Lai Nghi, ngươi không cần phải vòng vo, nói thẳng đi! Muốn như thế nào ta mới có thể đi.”

“Chỉ có một phương pháp.”

“Phương pháp gì?”

“Ta giúp ngươi dịch dung thành nữ nhân.”

Lông mày Đàm Hiếu Hiên càng cau chặt lại, sắc mặt nhất thời chuyển trắng sang xanh rồi lại từ xanh sang trắng.

Đổi thành nữ nhân!

Đổi thành nữ nhân mới có thể đi!

“Không cần cũng không sao.” Bàn tay trắng nõn như ngọc của Phượng Lai Nghi che trước miệng, ngáp dài một cái, mắt phượng khép hờ, “Hôm qua cả đêm ngủ không ngon, ta muốn đi ngủ bù.”

“Dịch dung thì dịch dung, nhưng vóc dáng ta cao lớn như vậy……….Ta sợ không giống.”

“Ngươi không phải biết súc cốt công sao? Đem chính mình thu nhỏ lại một chút đâu có gì khó?”

Phượng Lai Nghi xoay người ý bảo Đàm Hiếu Hiên cùng hắn đến gian phòng khác bắt đầu dịch dung, hai người mới vừa rời đi, ba người trong phòng liền không kiêng nể gì mà cười to.

“Oa, Hiên lão đại phải vì Gia Luật Mẫn Chi biến thành nữ nhân a!”

Tiếng cười sang sảng của Trạm Noãn Dương lược hàm ý trêu chọc Trạm Noãn Dực.

“Ha ha, Hoài vương nhưng lát nữa lại phải mặc nữ trang đứng trước mặt đối thủ một mất một còn Gia Luật Mẫn Chi, tưởng tượng đến đây ta liền nhịn không được.”

Vân Tấn xưa nay tĩnh hòa ưu nhã là thế mà giờ cũng cười đến mức khom lưng ôm bụng.

“Sắc mặt vừa rồi của Hoài vương điện hạ thật sự là lần đầu tiên được thấy a, xem ra chủ nhân còn chưa chỉnh đã đâu.”

Dư Huyền che miệng nhỏ giọng cười.

“Y này đúng là vì ta……..”

Trạm Noãn Dực một mình đứng bên cửa sổ âm thầm thở dài, người này hôm nay lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy, đúng là vì hắn. Nói không cảm động tất nhiên là giả, trên đời này có một người vì hắn như thế, cuộc đời này coi như sống không uổng phí, sau đó lại nhớ lại hành động lớn mật hôm qua của mình, trên mặt lại nổi lên một tầng hồng nhạt.

Trong phòng bốn người nghĩ đến Đàm Hiếu Hiên, mặc dù ý nghĩ không giống nhau, nhưng đương Đàm Hiếu Hiên qua bàn tay bậc thầy của Phượng Lai Nghi sửa lại dung mạo đứng trước mặt bọn họ một lần nữa thì, ngoại trừ Trạm Noãn Dực không thể nhìn thấy, còn lại mỗi người đều là trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy, bờ môi anh đào không điểm mà thắm, một đôi hạnh mắt như trách như giận, da thịt trắng nõn mềm mịn, khóe mắt hơi cong như mang theo e dè mị ý, nếu là mặt mày không nhăn nhó như vậy ắt hẳn sẽ càng thêm diễm mỹ.

“A! Đây! Đây vẫn là Hiên Hiên lão đại sao?”

Trạm Noãn Dương chạy qua nhìn nhìn, lấy hai tay dùng sức véo mặt người vừa tới một cái.

Da mặt co giãn thật tốt, ngay cả một chút phấn cũng không rơi xuống.

“Khuôn mặt này là do ta chuyển từ gương mặt Tiểu Nhiên sang loại diễm thái của nữ tử, đương nhiên sẽ không kém!”

Phượng Lai Nghi thập phần đắc ý.

Tư Đồ Vân Nhiên dung mạo vô song, hắn đã sớm muốn nhìn một chút nếu là nữ tử sẽ có hình dáng như thế nào, nhưng nếu nói ra yêu cầu này với Tiểu Nhiên, hắn chắc chắn sẽ chết rất thảm, Tiểu Nhiên hận nhất là người khác so sánh hắn với nữ tử. Hiếm khi có cơ hội thực nghiệm, lại còn trên người Đàm Hiếu Hiên, cũng coi như giải quyết một vướng mắc trong lòng hắn.

“Chỉ là giả một cái tiểu tỳ mà thôi, dùng đến như vậy sao?”

Thanh âm kia vừa nghe đã biết bao hàm vô hạn oán niệm.

“Chính là muốn hiệu quả đó, nếu khơi dậy được sắc tâm của Gia Luật Mẫn Chi, chuyển mục tiêu sang ngươi chẳng phải rất tốt sao? Như vậy Noãn Noãn của ngươi không phải có thể không việc gì.”

Trạm Noãn Dương nghe xong bừng tỉnh gật gật đầu, nàng nói mà, Hiên lão đại nhà bọn họ khi nào thì có thể nghe lời như thế, nguyên lai Phượng Lai Nghi đúng là dùng cách này để lừa lão đại ngoan ngoãn dịch dung.

“Canh giờ sắp tới, xuất phát đi.”

Trạm Noãn Dực không biết bộ dáng Đàm Hiếu Hiên lúc này đẹp đến mức nào, nhưng nghe mọi người vừa nói chuyện, cũng có biết một phần, hắn vẫn như trước lạnh lùng thản nhiên, nhìn như lãnh tĩnh phát ra mệnh lệnh.

Lần này đi chỉ có thể thành công, không được thất bại.

Mặt trời dần ngả về tây, vầng sáng ấm áp phủ lên lưng năm người, chiếu xuống những bóng dài trên mặt đất, Phượng Lai Nghi lẳng lặng nhìn theo bọn họ đi xa, hắn biết bọn họ đi lần này chắc chắn sẽ thành công.

Tới gần quân doanh Đồng quốc, Trạm Noãn Dực một hàng đã cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng.

Cho đến khi một hàng năm người vào quân doanh, không khí khẩn trương ngưng trọng ngược lại dần giảm xuống, Trạm Noãn Dực không khỏi trong lòng âm thầm bội phục Gia Luật Mẫn Chi quả nhiên là nhân tài, am hiểu việc trì quân.

Hắn mới nghĩ như vậy, Đàm Hiếu Hiên ở một bên đã nhẹ giọng nói thầm: “Gia Luật Mẫn Chi tiểu tử này trừ bỏ đánh giặc còn có thể, chứ những cái khác Noãn Noãn chắc chắn sẽ không thích.”

Đúng là dẫn theo chút ghen tuông.

Trạm Noãn Dực nghe xong dở khóc dở cười, Đàm Hiếu Hiên gần đây thật là càng ngày càng thích lải nhải, giờ phút này thật đúng là không thể đem y cùng với Hoài vương bễ nghễ thiên hạ kia đặt vào một chỗ.

Trạm Noãn Dương thấy kim giáp đại tướng đầu lĩnh dưới thành sáng nay từ chỗ doanh trướng lớn nhất đi ra, vội nói thầm với Trạm Noãn Dực: “Noãn Noãn, hắn đi ra.”

Trạm Noãn Dực gật gật đầu, hắn vốn chỉ bằng tiếng bước chân đã có thể suy đoán ra người từng gặp qua, nhưng lúc này bên trong doanh trại địch quân có rất nhiều binh sĩ qua lại, cho nên hắn chỉ còn có thể dùng khí tức để phán đoán.

“Hoàng tỷ, người ở đây nhiều lắm, ngươi quan sát kỹ tình hình rồi báo cho ta.”

Trạm Noãn Dương tà liếc Đàm Hiếu Hiên một cái, quả thực lão đại thấy Noãn Noãn thích tới gần nàng mà vẻ mặt ghen tuông.

“Trạm vương đích thân tới, thật sự là vinh hạnh.”

Gia Luật Mẫn Chi nghĩ muốn Trạm Noãn Dực một mình đến hòa đàm, cho nên phái người truyền lời bắt hắn không được mang thị vệ, hiện giờ nhìn xung quanh hắn là bốn mĩ thiếu nữ tươi cười diễm lệ như hoa, thầm nghĩ: Hoàng đế đi ra không mang theo tùy tùng quả thật không có điểm gì vi phạm, bất quá bốn tỳ nữ chân yếu tay mềm xác thực không thành vấn đề.

Đứng phía sau hắn là hai đội cận vệ đã gỡ bỏ giáp trụ, chỉ mặc y phục tối màu cùng với áo choàng, nhưng không chút giảm đi sự lợi hại, vẫn như trước hào khí bức người.

Nếu đứng trước chính là một đám tiểu thư khuê các chỉ sợ đã sớm bị mê đảo, đáng tiếc đứng trước mặt hắn chỉ là một cái người mù, một đối thủ không đội trời chung nam phẫn nữ trang, còn có một nữ quái thai yêu thích xà trùng độc nhất vô nhị, cùng với hai nữ sát thủ mặt lạnh, cho nên hắn kia thân tiêu sái khí phách ngút trời xem như uổng phí.

Gia Luật Mẫn Chi cười cầm tay Trạm Noãn Dực dẫn vào quân trướng, Đàm Hiếu Hiên làm sao bỏ qua được, ngay lập tức đã bước lên phía trước đoạt lại, thanh thanh giọng nói: “Bệ hạ từ nô tỳ dẫn đường là được, không nhọc tướng quân lo lắng.”

Gia Luật Mẫn Chi không vui cúi đầu, đã thấy tỳ nữ kia da thịt như ngọc, đôi mắt như nước hồ thu trên gương mặt hoàn mỹ vô cùng kiều mỵ.

Vì thế không khỏi thầm than, Trạm quốc quả nhiên là mỹ nhân vô kể, ngay cả một tỳ nữ nho nhỏ cũng xinh đẹp như thế.

Hắn hiện giờ dành hết tâm tư cho Trạm Noãn Dực, cho nên những người khác dù đẹp đến mấy cũng không khơi dậy nổi hứng thú của hắn, nhưng thấy dung nhan như thiên tiên đó, tức giận tất nhiên là không phát được.

Hôm nay tuy là hòa đàm, nhưng hắn đã bày ra thiên la địa võng, Trạm vương đã tới nơi này, liền đừng nghĩ có thể đi ra, cuối cùng chỉ có thể thuộc về riêng hắn, nghĩ như vậy, Gia Luật Mẫn Chi liền tùy Đàm Hiếu Hiên dẫn Trạm Noãn Dực vào trong quân trướng đã bày sẵn yến tiệc.

Đàm Hiếu Hiên chính đang không ngừng thầm oán hận Gia Luật Mẫn Chi dám mơ tưởng Noãn Noãn của y, lại không biết từ khi y đi vào doanh trướng thì dung nhan sớm đã thành mơ ước của không biết nhiều ít tiểu  tướng.

Chờ ngồi xuống sau, Trạm Noãn Dực tự nhiên được Gia Luật Mẫn Chi nhiệt tình khoản đãi, Vân Tấn, Dư Huyền cũng là sắc tựa hoa đào, nhưng trên mặt vẫn đầy sát khí, khiến người không dám tới gần, còn trên tay Trạm Noãn Dương thường thướng thoát ra hai con tiểu xà làm sao còn có người dám tiếp cận, vì vậy tất cả các tướng lĩnh đều hướng về Đàm Hiếu Hiên săn đón, y một thân hào hùng bá khí, tại thân thể với khuôn mặt đã được dịch dung này đúng là mười phần cũng không phát huy được một, chỉ làm cho người ta cảm thấy mị diễm của y mang theo anh khí, càng khiến đám vũ phu tục tằng kia yêu thích.

Cho nên bên này Đàm Hiếu Hiên bị quây chặt, không thoát thân được, bên kia Trạm Noãn Dực cũng bắt đầu hòa đàm.

Gia Luật Mẫn Chi vì muốn làm Trạm Noãn Dực cao hứng, nên bất luận Trạm Noãn Dực nói cái gì, hắn cũng đều đồng ý, trong lòng lại nghĩ, dù sao ngươi cũng chẳng thể quay về được, ta đồng ý cái gì cũng  không thể coi là đúng.

Trạm Noãn Dực đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ những gì, liền nhân cơ hội nói: “Nếu hoàng tử cũng cho rằng chiến tranh gây thương tổn đến hòa khí giữa hai nước, ta lại cùng hoàng tử hợp ý như vậy, chỉ cần một ngày còn hoàng tử, chỉ cần một ngày còn Noãn Dực ta, hai nước liền bang giao hữu hảo không được khai chiến, như thế nào?”

“Tốt, như thế rất tốt, ta cùng với Noãn Dực nhất kiến như cố, hai bên quan hệ hữu hảo, cũng hợp lòng ta.”

“Nếu Gia Luật hoàng tử cũng đồng ý quan điểm của ta, công văn này ta đã nghĩ tốt, không biết hoàng tử có hay không nguyện ý đóng ấn ký.”

Trạm Noãn Dực thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, vội từ trong tay áo lấy ra công văn Phượng Lai Nghi chuẩn bị từ  trước.

Gia Luật Mẫn Chi không nghĩ tới còn phải đóng ấn, nhất thời bừng tỉnh nói: “Ngươi với ta có tâm ý này là được, tất không cần đóng ấn.”

Trạm Noãn Dực thu nét tươi cười, lạnh lùng nói: “Nguyên lai hoàng tử đối thành ý của ta cũng chỉ đến như vậy.” Khi nói chuyện, ngón tay lại làm ám hiệu cho Vân Tấn với Dư Huyền đứng cạnh.

Gia Luật Mẫn Chi đang định giải thích, lại phát giác trên cổ chợt lạnh, tay cũng nóng lên, tức khắc, mạch máu bị cái gì đâm vào, đao đã kề sát cổ.

Tướng lãnh lớn nhỏ xung quanh cũng xiêu vẹo ngã đầy đất, trên mỗi bàn đều có mấy con tiểu thanh xà trườn ra.

“Ngươi………….Ngươi làm cái gì vậy?”

Chỉ một giây tình thế đã đột nhiên nghịch chuyển.

“Hoàng tử đối ta nếu là giả tình giả ý, ta vì con dân của ta không thể không đắc tội hoàng tử.”

Trạm Noãn Dương nghe vậy hưng phấn đi qua.

“Tiểu hồng a tiểu hồng, hôm nay lại có ăn ngon a, vị hoàng tử này lớn lên anh tuấn như vậy, máu của hắn nhất định là phi thường mỹ vị, ngươi chắc chắn là thập phần thích nha.”

Gia Luật Mẫn Chi thấy xích hồng tiểu xà kia trườn lên người mình, sắc mặt một trận xanh trắng. (xích hồng: đỏ thẫm)

“Ta đồng ý, đồng ý còn không được sao?”

“Lời nói của hoàng tử, thứ Noãn Dực không thể tin.”

Gia Luật Mẫn Chi chỉ cảm thấy trên tay truyền đến đau đớn, tiểu xà kia nằm trên cánh tay thật sự bắt đầu hút máu hắn.

Hắn trợn mắt nói: “Các ngươi nếu giết ta đừng nghĩ phụ hoàng sẽ bỏ qua cho các ngươi!”

Đàm Hiếu Hiên thấy chỉ còn một mình Gia Luật Mẫn Chi, liền bỏ súc cốt công, một hồi “Răng rắc” xương cốt vang lên, một thân nữ trang bị thân thể vạm vỡ của y xé toang, y nhíu nhíu mày, nhìn lướt qua ngầm tìm một tướng sĩ hình thể không sai biệt mấy đến lấy xiêm y của hắn rồi thay vào, sau đó mới kéo mặt nạ xuống.

“Ngươi yên tâm, ngươi không chết được, chẳng qua nếu hàng năm không có nọc độc của tiểu xà này giúp giải độc trong người, sẽ đột ngột tử vong mà thôi.”

Đàm Hiếu Hiên kéo Trạm Noãn Dực vào lòng, không kiêng nể gì hôn lên trán hắn.

Gia Luật Mẫn Chi thấy vậy vừa căm tức vừa phẫn hận.

“Những người kia chỉ bị trúng mê độc, cũng không lo ngại, sáng sớm mai sẽ chuyển tỉnh. Noãn Dực nghĩ hoàng tử là người thông minh, nếu để cho Đồng vương biết hoàng tử thân trúng kì độc bị ta khống chế, có hay không sẽ lưu lại hoàng tử đây?”

Trạm Noãn Dực thả lỏng người, tựa vào ngực Đàm Hiếu Hiên, khuôn mặt xưa nay lãnh ngạo lộ ra hoàn toàn tín nhiệm.

“Cho nên?”

Gia Luật Mẫn Chi biết tính mạng bản thân tạm thời không quá nguy hiểm, nhướng mày tức tối hỏi.

“Cho nên lý do vì sao không thể tiếp tục tấn công Trạm quốc, Noãn Dực  tin tưởng hoàng tử chắc chắn sẽ suy nghĩ thỏa đáng hơn Noãn Dực, nếu là thật sự không nghĩ ra được, hy vọng trương hòa đàm thư này có thể giúp đỡ hoàng tử một phen.”

“Vậy giải dược thì sao?”

“Ngày này hàng năm, ta chắc chắn phái người đưa tới cho hoàng tử.”

“Ngươi có từng nghĩ nếu ta bị ngươi khống chế, còn không bằng chết gọn ghẽ một lần.”

Trạm Noãn Dực đạm cười: “Độc này trong vòng năm năm sẽ từ từ đạm đi, qua năm năm hoàng tử tùy ý tìm cái ngự y đều có thể trừ tận gốc, chỉ có điều trong năm năm nhất định phải do Noãn Dương cung cấp xà dịch mà thôi.”

Thấy Gia Luật Mẫn Chi lặng im không nói, Trạm Noãn Dực chắp tay nói: “Xem ra hoàng tử đã suy nghĩ cẩn thận, đa tạ hoàng tử hôm nay thịnh tình khoản đãi, hiện tại ta cũng nên cáo từ.”

Trạm Noãn Dực chưa nói xong, Đàm Hiếu Hiên đã ôm lấy hắn ra ngoài quân doanh rồi biến mất trong màn đêm đen kịt.

Gia Luật Mẫn Chi nhìn giọt máu khô trên tay phải, thần sắc phức tạp, ngồi yên trong trướng, thật lâu chưa động, trong lòng giống như có chút chờ mong Trạm quốc năm năm sau sẽ phồn vinh đến mức độ nào