Ngày thứ hai, Tống Đại Mãnh tỉnh lại với một vẻ tiều tụy hốc hác, rõ ràng là một giấc mộng, nhưng hình như nó rất giống sự thật. Sau đó, nàng đuổi theo Tứ Hiền rồi đánh hắn rất lâu, thật vất vả mới đuổi được hắn nên nàng định cho hắn một gậy, thì lúc đó nàng đột nhiên tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra thì phản ứng đầu tiên chính là liếc mắt nhìn bên người, nhưng lúc này bên cạnh lại trống rỗng, cũng không có bóng dáng của Nhàn Vương. Đang sững sờ thì nàng đội nhiên nhớ tới bữa trưa hôm qua Nhàn Vương có nói với nàn…, lúc này nàng mới chợt hiểu ra.
Sau khi nàng tỉnh lại thì Vô Hoa và Linh Âm liền đến thay y phục trang điểm cho nàng rồi sau đó nàng đi đến thiên sảnh dùng cơm sáng. Năm ngày nàng bị sốt, nên hiện tại thân thể chưa có khôi phục hoàn toàn, ngoại trừ đi lại ở trong phủ Nhàn Vương, thì nàng nhớ lại trong thời gian ngắn này nàng cũng không có đi khỏi cái vương phủ này.
Đột nhiên nàng nghĩ đến Lãnh Tứ Hiền cưỡng ép nàng và cướp đi nụ hôn của nàng, nghic tới đây nàng cũng không tránh khỏi việc đỏ mặt. Nói không hồi hộp là giả, lấy dung mạo lạnh nhạt của hắn, thật có thể nói là thế gian này khó có được một người ưu tú như vậy. Đừng nói thế gian này chỉ có nữ tử, chỉ sợ nam nhân nào nhìn thấy Tứ Hiền tim sẽ đập nhanh hơn, huống chi một người ưu tú như vậy đêm qua lại giống như một tên vô lại hôn nàng. Tuy chỉ như là chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy bên môi của mình nóng rát như mới vừa bị hôn hồi hôm qua vậy.
Đáng ghét! Sao lại nhớ đến cái tên thảo phạt Lãnh Tứ Hiền kia rồi? Tống Đại Mãnh cực kì cố gắng để trong đầu mình không nhớ lại cảnh tượng kia, nàng nhất định phải mau mau quên cái nụ hôn kia đi.
Buối tối nàng không có đi vào nhà bếp dùng cơm, mà nàng trực tiếp ăn ở thiên sảnh. Mà đến tận khuya thì rốt cuộc Nhàn Vương cũng trở về. Thiên Sơn và Lưu Vân đưa hắn về trong phòng đóng cửa lại rồi mới rời đi, Tống Đại Mãnh liền qua phụ giúp hắn đẩy xe về trước giường.
"Từ chiều hôm qua đến nay ngươi đều ở trong hoàng cung sao? Hoàng Thượng giữ ngươi lâu như vậy, Hoàng Hậu không có ý kiến gì chứ?" Nàng cẩn thận dìu thân thể nặng trĩu của hắn đến mép giường, vừa thở hổn hển hỏi hắn.
Bên dưới mặt nạ, vẻ mệt mỏi tràn đầy trong đôi mắt Nhàn Vương. Nhưng hắn chỉ lắc đầu an ủi: "Nếu Hoàng hậu lại có ý kiến, bà ta có thể làm gì chứ? Nàng không cần phải lo lắng, bà ta có muốn tiếp tục đẩy ta vào chỗ chết như thế nào chăng nữa, cũng sẽ không làm gì dưới ánh mắt của phụ hoàng được, vả lại không phải còn có Lưu Vân và Thiên Sơn sao?"
Ngược lại cũng đúng. "Thôi nhanh đi ngủ đi, muộn rồi." Cuối cùng nàng cũng dìu hắn đến bên giường, rồi cởi áo khoác ra đắp chăn mỏng lên, Tống Đại Mãnh cũng nghiêng người nằm ở một bên sau đó nhắm hai mắt lại. Cũng không biết là tại sao, ban ngày nàng đau khổ dằn vặt vì một nụ hôn mà Tứ Hiền đã hôn ngày hôm qua, vào lúc nhìn thấy Nhàn Vương, thì trong đầu nàng không còn có một chút xíu hình bóng nào của Tứ Hiền nữa.
Chẳng lẽ là nàng đang bắt đầu chấp nhận Nhàn Vương sao? Kéo theo những nghi vấn này, lần thứ hai nàng tiến vào mộng đẹp. Không có Tứ Hiền quấy rối, không có làm phiền trong mộng, đêm đó nàng ngủ rất là bình yên.
Vốn định tìm cơ hội thăm dò Nhàn Vương chuyện Thái tử cướp giật ngôi vị hoàng đế, chỉ khi hắn đăng cơ thì nàng mới trở về thế kỷ 21 được. Nhưng đến giờ Thìn sáng sớm hôm sau nàng mới tỉnh dậy, thì không thấy Nhàn Vương ở bên người.
Sau đó từ trong miệng hai người Vô Hoa và Linh Âm nàng mới biết được, sáng sớm Nhàn Vương tỉnh dậy liền được Thiên Sơn và Lưu Vân hộ tống vào cung tiếp. Và nàng đã ở đây chờ hắn, chờ cả một ngày, chờ đến lúc hắn trở về thì trời cũng đã muộn như hôm qua.
"Vương gia, chuyện đó, thuộc hạ liền cáo lui trước, người và Vương phi hãy nghỉ ngơi thật tốt." Lưu Vân và Thiên Sơn xin cáo lui, thì lại đến lúc Tống Đại Mãnh hầu hạ Nhàn Vương đi ngủ.
Khóe môi Nhàn Vương hơi rũ xuống, hình như hắn rất mệt, không hỏi thì hắn sẽ không nói, nàng đang muốn hỏi lại thôi.
"Có việc gì sao?" Nhàn Vương nhắm hai mắt lại hỏi.
"Không có chuyện gì thì nghỉ ngơi đi!"