Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 56: Thưởng nụ hôn đi




"Nghe nói hôm nay Nhàn Vương của chúng ta hôn Vương phi, ta cảm thấy không có khả năng này lắm!"

Chợt có một ánh sáng lên, Lãnh Tứ Hiền đang ngồi ở đó, hắn cũng không có quay đầu lại và hình như hắn đã đoán được người đến là ai.

Không có chỗ để trốn. Hắn cúi thấp đầu rồi nhẹ nhàng uống một ngụm trà. Cái bộ tóc dài dày đặc và đen như mực tàu lúc này nó như một thác nước, nó được buông thõng xuống dọc theo bờ vai của hắn vô cùng bóng loáng và mềm mỏng. Hai đôi lông mi đen như mực và dài như bàn chải, nó chỉ hơi giật giật, trong mọi thời khắc đôi mắt sâu sắc kia nó tỏa ra từng tia từng tia sắc khí ma mị.

"Cho nên?" Tâm tình Tống Đại Mãnh khá tốt, nàng cũng không có khách khí với Tứ Hiền nên nàng đi thẳng vào luôn và bưng một bát cơm ngồi đối diện với hắn để ăn.

Nhưng mà cũng phải là tâm tình không tốt, nhưng hình như tâm trạng của Tứ Hiền có chút không tốt lắm!

"Cho nên ta muốn nghe chính tai người trong cuộc nói một chút, đến tột cùng là chuyện như thế nào?" Chén trà ở trên bàn khẽ dao động, các ngón tay thon dài cứ nhẹ nhàng trượt đi trượt lại trên chén trà, ánh mắt Tứ Hiền có chút căng thẳng, tập trung nhìn Tống Đại Mãnh, "Không phải mấy ngày trước còn có người nào đó muốn sống muốn chết vì một người đàn ông nào đó sao? Sao bây giờ lại coi trọng Vương gia? Nhanh như vậy liền thay đổi rồi sao?"

"Ngươi có ý gì?" Tống Đại Mãnh có chút không vui, nàng bỏ bát cơm xuống rồi ngước mặt lên trừng mắt nhìn chằm chằm Tứ Hiền, "Ta vì ai mà muốn sống muốn chết thì đó là chuyện của ta. Coi như ta thay đổi, vậy đó cũng là chuyện của ta."

"Biết đó là chuyện của ngươi, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Thấy nàng tức giận, Tứ Hiền liền thay đổi thái độ, rồi cười cười nói: "Chẳng lẽ ngươi không xem ta là bằng hữu, ta chỉ nói đùa một chút... Nhưng mà, ngươi thật sự thích Vương gia sao?"

"Không biết." Sắc mắt Tống Đại Mãnh có chút tốt hơn, hiện tại nàng không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến người đó nữa. Dù cho chỉ là tùy tiện hỏi vài câu, cũng có thể làm cho nàng đau lòng tiếp rồi.

"Vậy sao ngươi lại hôn Vương gia?" Giờ phút này cái người nam nhân có dung mạo tuyệt mỹ này lại đang ghen sao, hắn không cam lòng mà tuyên thệ, "Ngoại trừ thân phận Tứ Hiền ta có chút thấp kém, nhưng Vương gia có chỗ nào hơn ta? Hôm nay ngươi hôn cái tên Vương gia xấu xí kia, ngày mai ta nhất định sẽ làm cho ngươi cam tâm tình nguyện hôn ta."

"..."

Nàng lại im lặng, người có bệnh thì nên đi tìm đại phu. Nàng tiếp tục ăn và mặc kệ hắn.

Nàng không trả lời, hình như Tứ Hiền cảm thấy có chút vô vị. Nhưng hắn lại không nói tiếp, hắn lấy hai tay đỡ lấy cằm và khuôn mặt tuyệt mĩ kia cũng không có nhúc nhích cười nữa mà chỉ nhìn về phía nàng thôi.

Cũng không biết đến cùng là Lãnh Tứ Hiền lấy loại tâm tình gì để tiếp cận gần gũi với nàng, bàn về dung mạo thì trên đời này hắn là người số một có dung mạo tuyệt nhất, bàn về vóc người thì hắn càng hoàn mỹ, ngoại trừ thân phận bình thường, nhưng một mỹ nam tuyệt sắc như hắn sao mỗi ngày lại nhìn chằm chằm nàng?

Tống Đại Mãnh nheo mắt lại, trong miệng đang nhai cơm nhưng trong lòng nàng rất đang là phân tâm, khi thì nghĩ ý tứ của Lãnh Tứ Hiền là gì, khi thì lại nghĩ Vương gia ở trong hoàng cung như thế nào, chẳng lẽ không cần nàng giúp đỡ, hoàng đế cũng sẽ giao ngôi vị cho hắn?

Ăn uống no đủ rồi thì nàng chuẩn bị đứng lên rời đi, ai biết Tứ Hiền lại không đồng ý để cho nàng đi.

"Tuy suy đi tính lại ta cảm thấy ta bại bởi một kẻ tàn phế." Người này trực tiếp dồn nàng vào góc tường rồi hắn lấy tay nâng cằm nàng lên, giờ phút này môi nàng và môi hắn gần trong gang tấc, "Ngươi xem ta đẹp đến thế này, không bằng, ngươi thưởng cho ta một nụ hôn đi."