Rõ ràng là trông nom nàng đến năm ngày, nhưng lại không có phủ nhận. Nếu hắn không có đối với mình tồi tệ như vậy ngược lại hắn rất quan tâm, tống đại mãnh vẫn đang còn hoài nghi con mắt của chính mình một phen.
Cũng xem như là nàng thấy rõ, cái tên này rõ ràng là không có chán ghét mình nhưng lại không muốn thừa nhận.
Cũng giống như nàng, không muốn thừa nhận trong tận đáy lòng còn có một người vẫn chưa triệt để biến mất. Nhưng nàng biết rõ, có ra sao thì cũng không nên lạnh nhạt.
Trên bàn cơm, Tống Đại Mãnh lắc lắc đầu rồi thở dài một tiếng. Nhìn nàng đột nhiên thay đổi như vậy, Nhàn Vương híp mắt lại, nói chuyện có chút lạnh lẽo nhưng lại cực kỳ rối rắm: "Đừng tưởng rẳng bổn vương tìm ngươi về đây là thừa nhận ngươi, trong lòng bổn vương vị trí Vương phi của ngươi còn rất xa."
"Ta biết, ta biết, yêu cầu của Vương gia rất là cao." Tống Đại Mãnh nhàm chán cười cười, ngược lại hắn có thừa nhận hay không, nàng cũng không đau không ốm gì.
"Ngươi... Ngươi nói đúng, xác thực yêu cầu của bổn vương rất là cao." Nghe nàng nói như vậy, Nhàn Vương có hơi giận, nhưng đảo mắt một cái là giọng nói liền thay đổi, "Giống như ngươi, là một nữ nhân thô lỗ thấp kém, ngàng tàng bạo ngược, ham hư vinh, nếu không chọn bổn vương thì ngươi cũng không có lựa chọn khác, sao bổn vương lại gặp phải nữ nhân như vậy?"
"Vâng, vâng, vâng, ngươi nói quá đúng rồi. Ta thô lỗ, thấp kém, còn ngang tàng bạo ngược ham hư vinh." Tống Đại Mãnh gật đầu đáp ứng, hiện tại hắn nói cái gì nàng đều nghe theo, cũng không không muốn cãi nhau nhiều với hắn.
Dù sao mình bị ốm, những ngày gần đây đều là hắn ở bên cạnh mình chăm sóc mình không rời nữa bước.
"Tống Đại Mãnh, sao ngươi có thể nói chính mình như vậy?" Nhàn Vương bất mãn trừng mắt nhìn một cái, nhưng nàng cũng xem như chưa có gì xảy ra mà cứ thản nhiên ngồi ăn cơm, quả thực hắn không nhìn thấu được đây là một nữ tử như thế nào.
Tống Đại Mãnh ngẩng đầu lên nhìn một chút, rồi lại cúi đầu xuống ăn cơm. Ở trong lòng nàng nói thầm, quả thật nàng cũng không dám tưởng tưởng tên Nhàn Vương này rốt cuộc là một nam nhân như thế nào.
Trên bàn cơm yên tĩnh một hồi, Nhàn Vương lại không nhịn được nói tiếp: "Bữa tối bổn vương không có ăn cơm trong phủ, ngươi nhớ có một mình ngươi ngươi cũng phải ăn cơm. Bổn vương thật vất vả lắm mới cứu ngươi trở về, ngươi nhớ bồi dưỡng thân thể mình cho tốt có như thế ngươi mới có thể hầu hạ bổn vương tốt được."
"..."
"Sao ngươi không hỏi bổn vương một chút là vì sao bổn vương không ăn?" Thấy Tống Đại Mãnh không nói lời nào, Nhàn Vương hơi gấp gáp. Nàng lại im lặng như vậy, hắn có chút không quen.
"Ồ." Lúc này Tống Đại Mãnh mới theo ý hắn mở miệng hỏi, "Vậy ngươi đi đâu vậy?"
"Phụ hoàng kêu bổn vương tiến cung, đêm nay bổn vương dùng bữa ở trong cung." Nhất thời trong lòng thở phảo nhẹ nhõm, một mặt Nhàn Vương rất mãn nguyện, "Vì vậy, ngươi không cần chờ bổn vương, tối nay bổn vương sẽ không trở về."
"Ồ."
Tống Đại Mãnh chỉ đáp lại một tiếng, trong lòng Nhàn Vương lại bắt đầu không thoải mái, sao nữ nhân này lại lạnh nhạt như vậy? Nhưng Nhàn Vương vẫn nhịn xuống, không quấy rầy phần yên tĩnh này nữa. Chính hắn cũng không biết vì sao mình lại trở nên mâu thuẫn như vậy nữa, rõ ràng là trong miệng nói không thừa nhận, nhưng hiện tại trong lòng hắn rất là rối rắm.
Đến tột cùng là hắn đang chén ghét nàng hay là nàng vẫn có đáng ghét?
Chăm sóc nàng năm ngày năm đêm, cuối cùng là thừa nhận nàng hay là không thừa nhận nàng?
...
Trong thư phòng, hai mắt Nhàn Vương nhìn chằm chằm văn kiện ở trước, nhưng trong lòng lại cực kỳ rối rắm. Khi thì hắn nhếch miệng lên cười như không cười, khi thì thở dài một tiếng, khi thì lắc đầu, khi thì nhíu mày lên rồi trừng mắt với đồi vật ở phía trước.
Lại lần nữa tâm trạng hắn lại bối rối đầy nghi hoặc như vậy, đến tột cùng là hắn bị làm sao?
"Vương gia. Người thay đổi rồi." Thấy Nhàn Vương bối rối nghi hoặc như vậy, Lưu Vân không nhịn được cười hỏi, "Từ khi Vương phi đến Vương phủ, người liền không giống như trước. Người đối với Vương phi, hình như không có chán ghét."
Nhàn Vương ngẩn ra, hắn thay đổi, thật không? Là bời vì Tống Đại Mãnh?