Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 53: Nói bậy




Một đường đi dạo, vương phủ rất lớn, nhưng cũng không đánh mất vẻ hoa lệ ấy.

Bọn họ nói, nàng sốt ròng rõ suốt năm ngày. Mà người ở bên cạnh trông chừng nàng, đó chính là Nhàn Vương tay chân tàn tật kia.

Đi đến mỗi nơi, nàng đều dừng lại mấy phút, mắt nhìn lơ là rồi cẩn thận nghĩ trong lòng. Nàng vì Trầm ngự y mới trở nên như vậy, mà bây giờ, rốt cuộc nàng cũng đã nghĩ thông suốt, mặc kệ là Trầm ngự y hay Trầm Ngạo của nàng, cũng sẽ không tiếp tục thuộc về nàng nữa. Trời cao đưa nàng tới đây, thì tự trời cao cũng đã sắp xếp.

Ví dụ, nếu nàng không đi bóc hoàng bảng thì cũng sẽ không có người nào đi bóc hoàng bảng, cũng không có nữ nhân nào nguyện gả cho Nhàn Vương.

Lại như Khôi đế nói, muốn nàng ở đây ba năm để phụ tá Nhàn Vương đăng cơ.

Thời điểm, nàng đột nhiên tỉnh lại nàng nhìn thấy Nhàn Vương thì một khắc đó nàng đã nghĩ thông, Trầm Ngạo đã là người của quá khứ, Trầm ngự y là thượng đế phái tới thử thách nàng. Mà nàng càng tin tưởng, tình cảm có thể bồi dưỡng lên. Chí ít vào giờ phút này, nàng cũng không có chán ghét Nhàn Vương như trước nữa.

Còn Trầm ngự y, cứ để cho hắn phai nhạt dần đi. Ngoại trừ ở chỗ này nàng phụ tá Nhàn Vương đăng cơ thì nàng cũng không muốn tìm những thứ khác.

"Vương phi." Buổi trưa, đột nhiên Vô Hoa và Linh Âm đi vào trong trong đình Như Ý ở hòn non bộ tìm Tống Đại Mãnh. Lúc đó, nàng đang ngồi trong đình Như Ý thưởng hoa, lúc hai nha hoàn kia nói chuyện thì khóe miệng còn chứa những ý cười, "Bữa trưa đã chuẩn bị xong, Vương gia kêu nô tỳ đến đây gọi người vào dùng bữa cùng với Vương gia."

Không biết trong đầu hai người này đang nghĩ cái gì, Đại Mãnh cũng không có quan tâm, dù sao hôn cũng đã hôn rồi, huống hồ nàng cũng không phải là người chủ nghiêm khắc, các nàng vui mừng là tốt rồi.

"Ngươi đến rồi." Xem ra Nhàn Vương cũng đã sớm đến. Hắn vừa nhìn thấy Tống Đại Mãnh, trong lòng lại bắt đầu sốt sắng lên, ngực cũng phập phồng theo. Sau đó, liền vội vàng dời tầm mắt ra chỗ khác rồi nói với Vô Hoa đang đứng ở phía sau Đại Mãnh rằng: "Ngươi còn không mau đi lấy ghế cho Vương phi ngồi."

"Vâng, Vương gia..."

"Không cần phải phiền toái như vậy, ta tự có tay." Tống Đại Mãnh liền đi trước Vô Hoa một bước lấy cái ghế ngồi lên. Vô Hoa và Linh Âm thấy thế liền lui sang một bên. Nhàn Vương thấy vậy thì trong lòng có chút không thoải mái, "Bổn vương tốt với ngươi, ngươi không muốn sao?" Cũng không hiểu sao trong lòng lại lo lắng, cũng không biết lo lắng cái gì.

"Vậy lúc ngươi hôn ta một cái, tại sao sau đó ngươi liền chạy?" Tống Đại Mãnh cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. Mặc kệ là có hình tượng gì ở trước mặt Nhàn Vương.

Chuyện này không nên đề cập tới cũng còn tốt, vừa nói đến, mặt Nhàn vương lại đỏ lên. Sau đó, mặt của hắn nghiêng sang một bên rồi dùng giọng nói lạnh lùng nói: "Bổn vương còn có những chuyện khác muốn làm, làm sao lúc nào cũng có thời giờ để trông chừng ngươi."

"Hả, thật sao? Nhưng ta nghe nói, ngươi ở trong phòng trông chừng ta tận năm ngày, chẳng lẽ là do bọn họ đoán mò?"

"Nói bậy." Nhàn Vương phủ nhận ngay tức khắc, mắt cũng không dám nhìn Tống Đại Mãnh nữa, "Sao bổn vương lại bảo vệ ngươi, nếu đó là sự thật, thì bây giờ bổn vương thật hối hận."

"..."

Thấy hắn mâu thuẫn giống như một hài tử bình thường, mặt Tống Đại Mãnh xạm mặt lại, trong lòng cũng có chút gọi là say mê. Đến cùng Vương gia này có đang chán ghét nàng hay không chán ghét nàng? Tốt xấu gì cũng có một tín hiệu!

Chưa từng thấy người nào trước sau lại mâu thuẫn như vậy!