Trầm Ngạo từ bên trong cửa nhỏ đi ra, một tiếng vang phát ra trong nháy mắt đã làm hoảng sợ đến Tống Đại Mãnh nên đã quay lưng về phía hắn.
"Trầm Ngạo..."
Xoay người, trong một khắc hoảng sợ đó, trong nháy mắt nàng cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc giống nhau từ trong con ngươi của người đó lóe qua.
Ngay lúc này, người đó mặc một bộ trường bào có những đám mây màu lam bay lượn đang đứng ở đó, thân hình cao to mà chính trực, bên hông còn có một cái thắt lưng màu đen và còn có một miếng ngọc bội màu đỏ thẫm ở bên càng thêm đẹp, cùng với bộ trang phục hôm qua nàng nhìn thấy nó khác rất xa.
Vương phi?
Mặc dù là giả trang thành thái giám, nhưng một cái hắn đã nhận ra là mấy ngày nay ở vương phủ Nhàn vương nhìn thấy cô nương đó. Sau khi Trầm Ngạo khiếp sợ, thì đôi mắt trong suốt tỏ vẻ cung kính lên. Gương mặt đẹp trai của hắn thoảng nâng lên, trong ánh mắt đó lộ ra sự nghi hoặc, lễ phép.
"Trầm, Trầm ngự y..."
Trong lúc ánh mắt hai người chạm nhau đó thì nội tâm của Tống Đại Mãnh chợt rối loạn, đột nhiên môi lưỡi lại trở nên không gọn gàng. Mặc dù nàng biết người ở trước mặt không phải là người yêu ở trong trí nhớ của mình, không phải không thừa nhận, nàng vẫn không chịu đựng được sự rung động đó.
Vương phi đến đây có chuyện gì quan trọng?
Hắn đi tới trước bàn, thong thả chấm bút, rất nhanh đã viết xong hàng chữ trên tờ giấy đang cầm trong tay rồi đứng đối mặt với nàng. Tướng mạo hắn rất anh tuấn như thần tiên, tuy trên mặt nhẹ như mây gió, nhưng cũng không che giấu được vẻ cao quý văn nhã đó, không có cách nào ngăn trở được khí phách đó, chẳng trách lúc vừa nhắc tới hắn thì tiểu cung nhân Tử Dao lại đỏ mặt ngượng ngùng.
Người đẹp trai anh tuấn như vậy, tính tình lại ôn hòa như vậy, nếu như ở thế kỉ 21 thì chỉ sợ chắc đã bị các cô gái chào đón hoan nghênh rồi.
"Ta, chuyện này..." Tống Đại Mãnh tiến lên mấy bước rồi ngừng lại, nhìn người quen thuộc mà xa lạ ở trước mặt này, nàng cuối đầu, các móng tay như đang muốn bấm thật chặt vào trong lòng bàn tay, trong lòng rất rối loạn.
Người này không phải là Trầm Ngạo người yêu của nàng, nhưng dung mạo của người này rất giống với người yêu của nàng.
"Trầm ngự y, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút..." Rất nhanh nàng đã ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trầm ngự y đang nhìn về mình, đồng thời đi từng bước đến chỗ hắn, "Ta biết ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi, thật sự, Trầm Ngạo."
"..."
Trầm Ngạo nghe vậy liền ngẩn người ra, kì quái nhìn nàng, mắt cũng không có chớp.
"Trầm Ngạo, chúng ta có thể quen biết lần nữa đấy." Thấy hắn như thế, Tống Đại Mãnh lại gần cách hắn một bước, ánh mắt bên trong lóe lên vì không có cách nói nói lên được sự chờ mong, "Hôm qua ở phủ Nhàn vương, là ta thất lễ, thế nhưng ta rất muốn cùng ngươi quen biết, Trầm ngự y..."
Giữ một khoảng cách cũng được, chỉ cần thỉnh thoảng nàng gặp hắn là được. Nàng thân là Vương phi, biết là không thể ở chỗ này cùng với hắn, nhưng ít nhất là nàng phải cho hắn biết là nàng đang nhìn hắn đang chờ hắn.
Trầm Ngạo cuối đầu nghĩ một hồi, rồi hắn trở về trước bàn, lại cầm bút lên. Rất nhanh, đã viết xong chữ trên giấy rồi đưa đến trước mặt Đại Mãnh. Mặt trên tờ giấy viết rõ ràng: Hôm qua ta liền quen biết cùng với Vương phi, còn có, đa tạ Vương phi đã nâng đỡ, tại hạ cảm thấy mình rất may mắn.
Tuy không mở miệng, nhưng ít ra sẽ để ý đến nàng. Trong lòng Tống Đại Mãnh rất vui, trên mặt cũng không giấu nỗi vẻ vui mừng. Nàng lắc lắc đầu, "Không phải như vậy, nên cảm thấy may mắn chính là ta mới đúng. Trầm ngự y, ta tên là Tống Đại Mãnh, tuy không giống tên nữ tử, nhưng đó chính là ta. Ngươi đồng ý quen biết cùng ta sao?"
Lúc nàng đang ở nơi này mong đợi thì ở bên ngoài Thần y cư có một bóng dáng thần bí xuất hiện cách đó không xa.