Manh Phi Đãi Gả

Quyển 4 - Chương 12: Mẹ nào con nấy




Edit: Boringrain

Liễu xanh rủ bóng, trong gió đung đưa…

Giữa ngự hoa viên, cỏ cây đua nhau khoe thắm, ngào ngạt tranh hương. Nắng xuân ấm áp chiếu rọi trên những ngọn cây tươi non mơn mởn, điểm sắc cho chốn cung đình thêm phần diễm lệ, phù hoa.

Ao sen trong vắt ôm lấy hòn non bộ, nước len lỏi qua những mô gò khúc khuỷu, róc rách vui tai.

Đình sen tú lệ giữa hồ đón nhận ánh sáng lung linh phản chiếu từ mặt nước, lại thêm ngói lưu ly, trụ sơn son, thành dát ngọc, tựa chốn bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian.

Đó đây nào kỳ trân dị thảo, chim trong lồng ríu rít múa ca, bướm chập chờn trên những khóm hoa tỏa hương thoảng trong gió xuân nức lòng người. Giai nhân thanh lệ, cung trang rực rỡ, góp cho cảnh thêm vui ý thêm đẹp.

Tận mắt thấy được sự xa hoa của hoàng triều, Thủy Băng Tuyền không giấu vẻ trào phúng trên khóe môi. Liễu xanh, hoa thắm, chim bay, bướm lượn, thảo nào nam nhân khắp thiên hạ đều mơ ước ngôi vị hoàng đế!

Nhưng, trong lòng nàng, nữ nhân chốn hậu cung đều chỉ là những kẻ đáng thương, những con chim trong lồng quên mất niềm hạnh phúc tự do, thỏa mãn với chiếc lồng son mà ngu ngơ múa hát.

Đó phải chăng là sự cách biệt ngàn năm tư tưởng?

Lắc đầu cười giễu, Thủy Băng Tuyền dợm bước định theo chân tên thái giám xem chừng đang vô cùng sốt ruột thì bỗng phía sau vang tới một giọng nói lạnh lùng ngạo nghễ: “Lý công công!”

“Tham kiến Vân Quý phi! Nương nương vạn an!” Vừa nghe tiếng, Lý công công đã vội khúm núm chạy lại hành lễ.

Thủy Băng Tuyền lại khẽ nhướng đuôi mày nghi hoặc. Vân Quý phi? Là Vân La Y ư?

Vân La Y lơ đễnh liếc nhìn Lý công công, ánh mắt như vô tình lướt qua bóng lưng người phụ nữ đứng sau hắn, nàng ta nheo mắt ngẫm nghĩ, rồi giật mình thốt lên: “Thủy tam tiểu thư?” Bộ như chợt nhớ ra điều gì, nàng ta bèn đổi giọng: “A! Bản cung lỡ lời, Bắc vương phi đừng để bụng!”

Thủy Băng Tuyền lúc này mới thong thả quay lại, nhìn Vân La Y áo chẽn xệ ngực, quần hồng tha thướt, lụa mỏng khoác ngoài, tóc như mây vấn, đầu cài trâm phượng, thoạt trông lộng lẫy yêu kiều, lại vơi nhiều nét thanh tú tao nhã khi xưa. Chừng như để đến được tới đây, nàng ta đã từ bỏ cả bản thân mình! Xem ra Vân La Y đã gặp phải kình địch, bằng không sẽ chẳng nóng lòng đến vậy.

Nàng chớp mắt, ưu nhã nhấn giọng: “Quý phi nương nương?” Hừ! Vân La Y chôn thân chốn thâm cung lâu quá, đến nỗi quên mất lần thảm bại ê chề trước rồi chăng? Lần này chẳng biết học khôn, còn dám chọc vào nàng?

Vân La Y ngây người trầm mặc, một tiếng ‘Quý phi nương nương’ ấy như lưỡi dao cứa sâu vào nỗi đau chất chứa trong lòng nàng. Lại đánh mắt nhìn khắp hậu cung, dù không phải là hoàng hậu, nhưng địa vị của nàng hiện nay chỉ đứng sau mỗi thái hậu, từ lâu đã quen được người ta tâng bốc, hứng nâng, khiêm cung có thừa. Thủy Băng Tuyền, cùng lắm cũng chỉ là một Bắc vương phi nhỏ bé, một quả phụ mất chồng, lại dám ở đây giở giọng châm chọc?

“Ồ, thế tử đây ư? Không biết tiểu thế tử giống Vương gia hay Vương phi nhiều hơn?”

Thủy Băng Tuyền đanh mặt, lạnh giọng thẳng thừng: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, bản vương phi phải đi thỉnh an thái hậu. Quý phi nương nương thứ lỗi.”

Vân La Y ngày trước còn đáng để nàng dừng bước đôi co, khoe tài phô diễn. Nhưng Vân La Y của hiện tại, có lẽ vì quay quắt rệu rã trong chốn thâm cung nên hóa thành hòn đá vô hồn, không biết liêm sỉ. Lúc đó, bại dưới tay nàng là do nàng ta tự chuốc, về sau gặp nàng đều xấu hổ cúi đầu, ít nhất cũng ra dáng con người. Còn nay, trước mặt nàng, còn đâu Vân tiểu thư tài nữ một thời, có chăng chỉ là một bông hoa giữa hậu cung muôn sắc, một quý phi nương nương khát khao leo tới ghế hoàng hậu mà thôi.

“Lý công công, vị này là Bắc vương phi dương danh thiên hạ đó ư?” Đột nhiên có một đoàn phi tần oanh oanh yến yến, ồn ã kéo đến. Vừa nói chính là phi tần dẫn đầu.

Thủy Băng Tuyền thoáng ghé mắt đánh giá nàng ta, khóe môi liền kéo lên cao. Thảo nào, hóa ra Vân La Y thật có kình địch!

Nàng ta khoác một bộ cẩm hoa xanh thắm, thắt lưng thẳng tuột, che đi dáng người thướt tha yêu kiều. Không, có lẽ… là che cái bụng hơi nhô?

Cần cổ mảnh khảnh lộ xương quai xanh, làn da mịn màng, cặp mắt long lanh ngận nước, dáng vẻ hiền lương nhu mì.

“Nô tài tham kiến Thục phi nương nương! Nương nương thiên tuế!” Lý công công thấy có người tới, lại vồn vã quỳ hành lễ.

“Thục phi nương nương.” Thủy Băng Tuyền ngược lại chỉ bình thản nói một câu xem như chào hỏi, giọng điệu nhàn nhạt, lạnh lùng.

Phương Vu nhăn mặt, nhưng nhanh chóng nở nụ cười ôn hòa: “Thái hậu vẫn nhắc tới Vương phi luôn! Vương phi đi mau kẻo người sốt ruột.”

Thủy Băng Tuyền nhẹ gật đầu, đoạn quay lưng thong thả bước tiếp. Phương Vu? Phương gia chẳng phải từ lâu đã bị Giang gia thôn tính. Phương Vu này lại sắm vai diễn gì đây?

Nhưng dù thế nào, nàng ta đúng là loại nữ nhân thích hợp sinh tồn trong chốn thâm cung. Không cầu tình ái chân thành, chỉ mong quyền cao vô thượng. Vân La Y yêu Trữ Thiên Kỳ, nên mới lạc bể trầm mê, còn Phương Vu này lại chỉ yêu thương bản thân mình. Vân La Y thua rồi!

Vẻ chán ghét, căm hận thoáng hiện qua trong đáy mắt Vân La Y rồi bỗng lặng mất tăm hơi. Nàng ta quay đầu lại, nụ cười rạng rỡ liền hiện trên môi.

Phương Vũ vẫn dõi mắt theo bóng dáng yêu kiều cao quý của vị Bắc vương phi kia, lòng không khỏi dấy lên nghi hoặc. Tuy trước đây nàng cũng chẳng có giao tình gì đặc biệt với Thủy Băng Tuyền, nhưng chí ít cũng có đôi ba lần chạm mặt. Tam tiểu thư trước kia chưa từng có điểm gì khiến nàng phải chú ý, còn Bắc vương phi hiện nay lại khiến nàng cảm thấy bí bách khôn cùng.

Là bởi đôi mắt đen thẳm trong suốt như thấu tận tim gan, hay thần thái ung dung trang nhã mà ngạo cuồng xa cách?

Thần thái ấy, quen thuộc đến nỗi chỉ cần nhắm mắt lại là nàng có thể mường tượng ngay trong đầu. Phải, là chàng, là bóng hình nàng chôn sâu tận đáy lòng.

Chỉ một giây thoáng qua, nàng còn tưởng nhìn thấy chàng hiển hiện trong đôi mắt phân minh của người đó.

“Nương nương?” Thấy nàng ngây người nhìn sững, những phi tần phía sau mới ngập ngừng gọi nhỏ. Tức khắc, nụ cười dịu dàng thường trực lại nở trên môi.

“Dường như quý phi nương nương và Bắc vương phi là người quen cũ?” Lời nói chối tai hòa trong ngữ điệu dịu dàng thân thiết, khiến Vân La Y chẳng thể nào bắt bẻ, đành gật đầu qua loa: “Chẳng phải chuyện mới mẻ gì!” Thủy Băng Tuyền hồi kinh lần này, lại khiến những chuyện cũ ùn ùn kéo đến. Nỗi đau chưa thành sẹo lại nhức thêm bội phần. Người ta vẫn bảo Thủy Băng Tuyền bại dưới tay nàng, còn nàng thì sao? Nàng bại dưới tay ai? Là Phương Vu? Hay chúng phi tần đông đảo chốn hậu cung?

Vì yêu, nàng nguyện đánh đổi tất cả, nhưng kết quả, lại chẳng được gì, dù chỉ là một vị trí trong lòng người thương.

Phương Vu cúi mắt, nhếch cười. Vân La Y yêu hoàng thượng nên mới đau khổ dằn vặt như vậy. Nỗi đau ấy nàng cũng đã từng trải. Nhưng giờ, thân ở hậu cung, chẳng thể quay đầu. Muốn sinh tồn, nàng chỉ có thể tiến bước tới nơi cao nhất. Đưa tay vuốt ve bụng mình, đứa trẻ này sẽ cho nàng tiến gần hơn với hậu vị.

Nhưng sao trong lòng bỗng nghe nhoi nhói? Bởi ánh mắt vừa rồi của Bắc vương phi khiến nàng hoảng sợ. Hay vì nghe nói một năm gần đây, chàng ở luôn Bắc cảnh, nên thấy Bắc vương phi liền nhớ ngay đến chàng?

“Cung yến đêm nay các muội muội không phải chờ bản cung đi cùng!” Nàng muốn đến cùng hoàng thượng, muốn chứng minh cho Thủy Băng Tuyền thấy nàng không sai.

Phương Vu dịu dàng phúc thân: “Cung tiễn nương nương!” Sẽ nhanh thôi, cái ngày nàng không còn phải dùng lễ thỉnh an với nàng ta như vậy nữa. Phương Vu cười, nhưng nụ cười liền cứng ngắc trên môi. Vậy rốt cuộc người trong lòng hoàng thượng là ai?

Nàng không phải, Vân La Y lại càng không phải. Tâm ý của nữ nhân vốn vô cùng nhạy cảm, huống hồ nàng không yêu hoàng thượng đến chết đi sống lại như Vân La Y nên có thể dễ dàng nhận ra trong lòng hoàng thượng có giấu một bóng giai nhân. Có thể là ai đây?

Bỗng nhiên trong đầu hiện lên gương mặt Bắc vương phi, Phương Vu thầm giật mình phản bác bản thân mình, sao có thể?

......

“Tuyền Nhi! Mau miễn lễ, để ta nhìn con thật kỹ nào. Tiểu thế tử kháu khỉnh quá.” Nhác thấy Thủy Băng Tuyền vào điện, Hoàng thái hậu điệu bộ thân thiết vui mừng ra mặt chạy tới ngăn nàng hành lễ. Người không biết còn tưởng hai người bọn họ thân tình lắm nữa.

Thủy Băng Tuyền nhanh ý tránh được bàn tay của Hoàng thái hậu, môi khẽ cười nhạt. Thầm nghĩ, xem ra không phải Trữ Thiên Kỳ quá vô sỉ, mà phải nói mẹ nào sinh con nấy.

Hoàng thái hậu tranh đấu trong hậu cung ngót ngét ba mươi năm trời, sớm đã luyện thành tinh, chút ý né tránh của Thủy Băng Tuyền sao qua được đôi mắt của bà ta.

“Hoàng thượng giá lâm!” Chưa kịp nói gì, thì bên ngoài đã có tiếng thái giám vọng vào. Hoàng thái hậu sững người trong giây lát, sớm thế này hoàng nhi đã bãi triều rồi ư?

Trữ Thiên Kỳ rảo bước vào điện, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Thủy Băng Tuyền, sau đó mới nhìn sang thái hậu: “Tham kiến mẫu hậu!”

“Hoàng thượng đến đúc lúc lắm, ai gia và Tuyền Nhi đang ôn lại chuyện cũ này!” Hoàng thái hậu đánh mắt qua Thủy Băng Tuyền, đùa nói.

Thủy Băng Tuyền cúi đầu, cười nhạt, đáy mắt xoẹt qua tia lạnh lùng châm biếm! Hóa ra hai mẹ con này muốn tiến công ‘mềm dẻo’?

Nhưng giữa nàng và bọn họ có thứ ‘chuyện cũ’ cần ôn sao? Nếu có, cũng phải là do nàng đến tìm họ tính sổ chứ? Bọn họ giờ lại giở thái độ như chưa từng xảy ra chuyện gì? Nực cười!

“Oa…Oa…” Thấy Tiểu Miêu bỗng nhiên khóc quấy, Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu điềm nhiên nói: “Thế tử đói rồi, thỉnh thái hậu cho thần phụ một gian thiên* điện.” (thiên 偏 ở đây không phải là ‘trời’ mà có nghĩa là ‘lệch’, tức căn phòng này là gian phòng ở mé của cung nào đó, nói chung là phòng nhỏ, không phải phòng chính.)

“À… ừ… Người đâu… Đưa Bắc vương phi vào thiên điện.” Tuyền Nhi tự mình cho thế tử bú sao? Hoàng thái hậu thoáng sửng sốt, nhưng lập tức lấy làm hài lòng. Nữ nhân chỉ khi làm mẫu thân mới thực sự trưởng thành. Ngày trước cũng bởi Tuyền Nhi tùy hứng nông nỗi mà…

Aizzz… Có lẽ giữa nó và hoàng thượng thật sự không có duyên vợ chồng!

Thủy Băng Tuyền gật đầu đứng dậy, theo chân một tiểu cung nữ vào trong.

Trữ Thiên Kỳ ngồi trên nhuyễn tháp, vẻ mặt mơ hồ.

Nhìn theo bóng lưng Thủy Băng Tuyền, nụ cười trên mặt Hoàng thái hậu nhạt dần rồi tắt hẳn, bà quay sang Trữ Thiên Kỳ, hỏi: “Hoàng thượng định làm thế nào?” Chưa kể tới chuyện lợi dụng Tuyền Nhi cướp ngôi thái tử từ tay Thất hoàng tử, chỉ bằng sự kiện từ hôn nhục nhã, cũng đủ khiến Thủy Băng Tuyền oán giận trong lòng.

Trữ Thiên Kỳ trầm giọng đáp: “Trẫm lúc này lo nhất là Nam cảnh, dã tâm của Ngũ hoàng huynh chắc mẫu hậu cũng nhìn thấu?”

Sao bà lại không thấu? Năm xưa vẫn tưởng ngôi vị thái tử đã mất về tay Ngũ hoàng tử, nào ngờ tiên hoàng lại phong hắn làm Nam Vương, điều đi Nam Cảnh. Từ đó đến nay, hắn vẫn không cam lòng, ngầm nuôi thế lực, ôm mộng quân vương.

Hiện trong triều có Khang vương nắm giữ binh quyền, bên ngoài lại có tam vương lòng như hổ đói, lại còn Bắc cảnh…

“Hoàng thượng nên tìm cách thu phục Tuyền Nhi.” Có Tuyền Nhi là có Bắc cảnh, thế lực trong triều sẽ được cân bằng, những kẻ khác cũng sẽ không dám manh động.

Trữ Thiên Kỳ cúi đầu ủ rủ, đáy mắt xoẹt qua tia kỳ dị, lạnh nhạt rằng: “Mẫu hậu, nàng hận trẫm!”

Thái hậu cau mày, đúng vậy, Tuyền Nhi quả thật ghi hận! Bằng không, con bé cũng không ỷ vào thân phận hiện giờ mà lạnh nhạt với hoàng nhi của bà như vậy.

“Cho nên trẫm phải thể hiện thành ý của mình, khiến nàng không còn hận trẫm, rồi thu Bắc cảnh về lại trong tay.” Dù ngoài miệng vẫn luôn là Bắc cảnh, nhưng chỉ hắn mới biết, thứ hắn muốn là nàng. Mà một khi có nàng, thì Bắc cảnh cũng sẽ trọn trong tay, chuyện vẹn cả đôi đường thế này, cớ chi không làm?

“Ý hoàng thượng là?” Hoàng thái hậu vẫn còn ngờ ngợ chưa rõ.

Trữ Thiên Kỳ bèn đánh mắt xung quanh: “Các ngươi lui xuống cả đi!”

“Dạ.” Thái giám, cung nữ trong điện lũ lượt kéo ra, chỉ để lại mẹ con thái hậu.

Thái hậu lúc này lại càng sinh nghi, nheo mắt hỏi: “Hoàng thượng?”

“Lập nàng làm hậu!” Trữ Thiên Kỳ thấp giọng nói.

Hoàng thái hậu giật mình sửng sốt. Lẽ nào…

“Là ý của Thủy Băng Tuyền ư?” Hoàng thái hậu sẵng giọng hỏi. Hừ, nếu Thất hoàng tử còn tại thế, con bé đó hẳn cũng không dám vọng cuồng đến vậy. Nhưng nay Thất hoàng tử qua đời, hoàng nhi lại trở thành bậc đế vương, còn Thủy Băng Tuyền lại trở thành một góa phụ có quyền có thế. Thời cơ quả là thuận lợi!

Trữ Thiên Kỳ chau mày ra chiều bất đắc dĩ: “Không, là trẫm buộc phải làm vậy!”

Thái hậu giận tím mặt, hùng hổ đập tay lên bàn hét lớn: “Không được!” Chưa kể đến thân phận Bắc vương phi, Thủy Băng Tuyền đã có thế tử, lại còn là loại nữ nhân thủ đoạn khôn lường, sao xứng với ngôi quốc mẫu?

Trữ Thiên Kỳ đảo ly rượu trong tay, ngửa cổ cạn một hơi lại nói: “Trẫm đã cân nhắc rất lâu, chỉ thấy có cách này là vẹn toàn nhất.”

“Có thể…” Có thể nghĩ cách khác mà, đâu nhất thiết phải lập nó làm hoàng hậu!

“Nàng có thế tử kế tục Bắc vương, lại có thánh chỉ của tiên hoàng, chúng ta không thể danh chính ngôn thuận cướp lại Bắc cảnh. Hơn nữa, trẫm vừa nhận được tin Nam vương đã bắt đầu hành động. Lỡ như Nam, Bắc liên minh, cộng thêm Khang vương gây rối trong triều, thì mẫu hậu, canh bạc này là cược cả giang sơn!” Càng nói, lời lẽ giọng điệu của Trữ Thiên Kỳ càng trở nên sắc bén. Bởi điều hắn nói đều là sự thật. Dẫu rằng, quan trọng nhất lúc này, vẫn là nàng. Hắn muốn có nàng!

“Nhưng…” Nghe vậy, sự kiên quyết trên mặt thái hậu đã vơi đi phân nửa. Bà ta bắt đầu xao động. Nếu mọi việc xảy ra như lời hoàng thượng nói… Lẽ nào thật muốn cược cả giang sơn?

Thấy đã có tác dụng, Trữ Thiên Kỳ lại nhàn nhạt nói tiếp: “Hơn nữa, thành ý của trẫm, chưa chắc đã khiến nàng động lòng! Trẫm lần này là cược một phen, xem thử tình cảm của nàng dành cho trẫm có còn sâu đậm như xưa?” Việc nàng từ chối cũng đã nằm trong dự liệu… Nhưng hắn, quyết sẽ không để nàng từ chối.

“Vậy?” Thái hậu dợm hỏi.

“Mẫu hậu hãy thử dò xét, bóng gió để nàng chuẩn bị tâm lý, cũng như cân nhắc thành ý của trẫm, dù sao thì Bắc cảnh vẫn còn trong tay nàng!”

Thái hậu híp mắt ngẫm nghĩ, đúng vậy, nhất định phải thu Bắc cảnh về tay.

Mà dù có là hoàng hậu, thì hậu cung này vẫn còn thái hậu là bà, quyết sẽ không để cho Thủy Băng Tuyền có thể gây nên sóng gió nào.

Càng nghĩ lại càng thấy cách này vô cùng hữu hiệu. Bà ta liền ngẩng đầu, nhìn Trữ Thiên Kỳ: “Hoàng thượng yên tâm, ai gia sẽ lựa lời ướm hỏi con bé.” Dù là ai cũng không thể cướp đi giang sơn của con bà. Lập Thủy Băng Tuyền làm hoàng hậu, chí ít vẫn còn có đường lui. Lỡ như sau này nó không nghe lời, cũng có thể dễ dàng phế bỏ.

Trước mắt, là làm thế nào để chặn miệng lưỡi thế nhân? Vừa nghĩ, bỗng trong mắt thái hậu lóe lên tia sáng!

“Hoàng thượng, đến ngày giỗ của Trương Thanh Thanh, hãy cho chúng đại thần xem một vở kịch, ai gia vì tưởng niệm cố nhân, lại thương Tuyền Nhi cô nhi quả phụ, bắt buộc con phải nhớ lời hứa năm xưa cưới Tuyền Nhi làm hoàng hậu!”

“Mẫu hậu…”

“Vì hoàng nhi, mẫu hậu không sợ người đời chỉ trích.” Vỗ nhẹ lên tay Trữ Thiên Kỳ trấn an, thái hậu hạ quyết tâm nói.

Năm đó, vì nữ nhi của mình, Trương Thanh Thanh có thể tán mạng không tiếc, bà vì nhi tử, sao không thể gánh chút điều tiếng không hay?

Nghĩ lại cũng buồn cười, thật không ngờ đi một vòng lớn, hậu vị vẫn là Thủy Băng Tuyền.

......

Thủy Băng Tuyền tay chống đầu nhìn Tiểu Miêu bú no căng bụng, mở mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh, bất giác mỉm cười véo cái mũi nhỏ.

Tiểu Miêu chun mũi nhăn nhó, chu cái miệng nhỏ toàn nướu, khả ái vô cùng.

“Ha ha, Tiểu Miêu của mẹ đáng yêu quá! Đáng tiếc ở đây không có máy chụp ảnh, nếu không mẹ nhất định sẽ chụp lại thật nhiều hình ảnh của con, rồi chờ con lớn lên mẹ sẽ cho con xem.” Thủy Băng Tuyền nhịn không được cúi đầu hôn chùn chụt lên má Tiểu Miêu.

Được mẹ thơm một cái, Tiểu Miêu ra chiều hài lòng, cười khà khà nhễu cả nước bọt.

“Tiểu Miêu chảy nước bọt này. Cười lại cho mẹ xem nào.” Nói rồi, nàng lại cúi đầu thơm lên má bên kia của Tiểu Miêu.

“Đợi mẹ xử lý hết đám người này, mẹ sẽ chơi đùa với con mỗi ngày!” Nàng dịu dàng vuốt mái đầu lơ thơ tóc của Tiểu Miêu. Rồi ngâm nga vài câu hát, Tiểu Miêu ngủ từ lúc nào không hay.

Hoàng cung cũng chẳng có gì hay, còn không bằng nằm ngủ chung với con nàng.