Manh Phi Đãi Gả

Quyển 1 - Chương 35




Edit: Boringrain

Nhìn đám người đi vào phòng khách Đông Uyển, Thủy Huyền Việt ngây ngốc đứng sững một lúc lâu.

“Ca…” Thủy Băng Ngọc thấy vậy bèn vội vàng kéo Thủy Huyền Việt đi tới.

“Tam thiếu gia, tứ tiểu thư, tiểu thư mời hai vị đến phòng khách ngồi ạ” Tiểu Song đứng ở bậc thang, nhìn thấy hai người vừa xuất hiện liền cung kính hành lễ.

“A…vậy được…..” Thủy Huyền Việt nhìn thoáng qua bên trong phòng khách, miệng ấp úng nói không nên lời.

Hương Hàn dẫn mọi người tới phòng khách, cung kính nói: “Các vị thiếu gia, mời ngồi, Hương Hàn đi gọi tiểu thư tới.” Nói rồi nhanh chóng lui xuống dưới.

Vân Tại Viễn nhìn một vòng đánh giá khách phòng, tuy không lớn lắm nhưng rất thu hút, bài biện hài hòa khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu, thoải mái! Thủy Băng Tuyền này thật có nhiều điểm bất ngờ!

“Tam thiếu gia, tứ tiểu thư, mời vào” Bên này Tiểu Song cũng vừa dẫn hai người đi vào.

Thủy Huyền Việt lén nhìn qua Giang Dĩ Bác, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng, tay chân luống cuống. Hắn đã sớm quên mất đây chính là Đông Uyển mà hắn không thèm tới.

“Ngọc nhi thỉnh an các vị” Thủy Băng Ngọc khéo léo hành lễ trước các nam nhân đang an tọa, nhờ mẫu thân thường dẫn nàng ra ngoài yết kiến nhiều người nên đối với ba người ở đây, nàng hiển nhiên cũng biết.

“Tứ thiểu thư không cần đa lễ” Giang Dĩ Bác vươn tay ra ý nâng Thủy Băng Ngọc lên.

Thủy Băng Ngọc ngẩng đầu nhìn Giang Dĩ Bác một dáng vẻ quân tử khiêm nhường, liền đứng thẳng thẳng lên, hai má hơi đỏ ửng. Giang thiếu gia là người rất tốt! Là người tốt nhất mà nàng từng gặp qua. Hơn nữa đối nhân ôn hòa, làm nàng có cảm giác thân thiết như ca ca.

“Thủy phủ có khả năng để cho hai vị Giang thiếu gia, Vân thiếu gia đến viếng thăm, phụ thân ta chẳng phải nên mở rộng cửa đón tiếp hay sao?” Thủy Băng Tuyền đang tiến đến.

“Tuyền nhi…” Nhìn Thủy Băng Tuyền đang đến, Trương Quang Duệ đứng lên, nhìn Thủy Băng Tuyền đi qua. Giọng nói có chút kích động, từ lúc nhìn bức thi họa hôm qua, đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Thủy Băng Tuyền. Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi nàng. Vì thế từ sáng sớm hắn đã tới đây, nhưng nàng không tiếp? Bây giờ, hắn đi cùng Giang Dĩ Bác, Vân Tại Viễn, thì ngược lại, nàng chịu gặp?

“Biểu ca, mời ngồi” Thủy Băng Tuyền trực tiếp đi đến ghế đầu tiên dành cho chủ nhân rồi ngồi xuống, ánh mắt lại hướng về phía hai người nàng không quen biết. Nam nhân tuổi con rất trẻ, vừa nhìn đã biết là kiểu ăn mặc của kẻ nhà giàu, khuôn mặt lại có chút quen quen… Đôi mắt, đúng, đôi mắt hắn rất giống đôi mắt của Thủy Băng Tuyền, mắt phượng dài, hẹp, con ngươi hơi lớn…Vị này hẳn là Thủy phủ Tam thiếu gia, Thủy Huyền Việt, anh em cùng mẹ với Thủy Băng Ngọc? Nhị phu nhân là mỹ nhân, Thủy Toa Lâm cũng tuấn mỹ khôn cùng, con do hai người sinh ra tự nhiên không xấu. Nếu như lớn hơn bốn năm tuổi gì đó, Thủy Huyền Việt cũng sẽ là một nam nhân vô cùng thu hút. Có điều, bây giờ trong mắt nàng, hắn chỉ là một đứa trẻ, không thể xem là một nam nhân được!

“Không biết hai người đến Đông Uyển có chuyện gì không?” Tầm mắt chuyển tới nữ tử ngồi bên cạnh, nàng chính là Thủy Băng Ngọc, người được lợi nhiều nhất trong vụ Thủy Băng Tuyền bị từ hôn? Hai tháng sau sẽ cử hành đại hôn trở thành bát hoàng tử phi? Đôi mắt trong vắt tựa hồ nước mùa thu, lấp lánh như sao trên trời. Lúc này trong đôi mắt ấy là vẻ e lệ, hổ thẹn còn có chút ít hưng phấn, vui vẻ.

“Tam…tam tỷ” Thanh âm của nàng thanh khiết, lại có chút căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm Thủy Băng Tuyền. Sự hồi hộp của nàng cũng đánh thức Thủy Huyền Việt đang đi vão cõi thần tiên, tâm tư hắn liền chuyển biến, bộ dạng lại giống như gà mái bảo vệ Thủy Băng Ngọc phía sau, tay chỉ vào Thủy Băng Tuyền một cách vô lễ, miệng tức giận quát mắng: “Hôm nay có ta ở đây, ngươi…đừng hòng hiếp đáp Ngọc nhi.”

Thủy Băng Tuyền nhìn bộ dạng gà mái và gà con của hai người, tự hỏi hai kẻ này đầu óc có phải có vấn đề không? Cũng đâu phải nàng mời bọn họ đến chứ? Là bọn họ tự tới nói muốn gặp nàng? Sao lại chuyển thành nàng dọa họ?

Ánh mắt chuyển động, dư quang vừa đến Vân Tại Viễn, Thủy Băng Tuyền liền cười thầm, trên mặt lại hiện lên vẻ mất mát: “Đồng nhân bất đồng mệnh (mỗi người một số mệnh), có ca ca thật tốt! Ca ca bảo vệ muội muội, nhìn sao cũng là một bức tranh thật đẹp.”

Thủy Huyền Việt nhìn nét mặt buồn bã mất mát của Thủy Băng Tuyền, trong lòng hiện lên nghi hoặc! Hắn chưa từng nhìn kỹ tam tỷ, trước đây chỗ có nàng, tuyệt sẽ không có bọn hắn, bây giờ nhìn bộ dạng buồn bã ấy, không hiểu sao trong lòng hắn lại cảm thấy có gì đó không được tự nhiên. Đại ca, nhị ca đều bị phụ thân đưa lên núi học nghệ một năm mới trở về một lần, tới giờ cũng chưa hề gặp nàng. Có lẽ ….Tam tỷ đang oán giận đại ca, nhị ca không quan tâm tới nàng? Hừ! Nàng cũng không ngẫm lại mình ngày thường hành xử ra sao? Còn muốn người khác bảo vệ?

Vân Tại Viễn ho nhẹ một tiếng, Thủy Băng Tuyền này quả là thù dai, đây rõ ràng là đang trào phúng hắn mà?

Nghe được Thủy Băng Tuyền nói, Trương Quang Duệ vốn tầm mắt đang hướng về phía Thủy Băng Tuyền liền giật mình một cái, lập tức nhìn đi hướng khác. Tuyền nhi là đang chỉ trích hắn chưa từng bảo vệ nàng sao? Trong lòng Tuyền nhi đối với hắn đúng là còn có bất mãn. Hắn quả thực không làm tròn trách nhiệm của người đại ca.

Không để ý đến bầu không khí quái dị trong phòng khách, Thủy Băng Tuyền nhẹ giọng phân phó Hương Hàn: “Hương Hàn, dâng trà”

“Dạ, tiểu thư”

“Tam thiếu gia, tứ tiểu thư, mời ngồi” Hương Hàn thỉnh hai người đang đứng giữa phòng khách ngồi xuống.

Thủy Băng Ngọc ngồi xuống, vốn định mở miệng, nhưng lại thấy có nhiều người như vậy nên đành e lệ cúi đầu không nói gì.

“Tuyền nhi, muội vì sao phải vội vàng về phủ như vậy?” Trương Quang Duệ khôi phục lý trí, hỏi.

Đương nhiên là để né ngươi rồi! “Thủy phủ là nhà của Tuyền nhi, muội quay về nhà có gì sai?” Thủy Băng Tuyền tiếp nhận chén trà của Hương Hàn đưa tới. Hơi hé nắp ra, nhẹ nhàng thổi lá trà trong chén.

Trương Quang Duệ giật giật mí mắt, nói không ra lời…Tuyền nhi về nhà là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên), chẳng lẽ còn phải bẩm báo với hắn? Là hắn tự mình rối loạn!

Giang Dĩ Bác nhìn thoáng qua Trương Quang Duệ đang bị cấm khẩu, lại nhìn qua Vân Tại Viễn vẻ mặt không được tự nhiên, lòng thầm bội phục Thủy Băng Tuyền, nàng đặc biệt tới không ngờ, lời nói dường như vô tình nhưng lại cố ý như thanh kiếm sắc bén đâm vào người nghe.

“Tam tiểu thư, Dĩ Bác không mời mà đến, quấy rầy tiểu thư, xin tiểu thư lượng thứ!” Nhìn nàng thản nhiên tự tại ngồi thổi lá trà, Giang Dĩ Bác âm thầm đánh giá, trang phục hồng phần, làm nổi bật làn da trắng noãn, mịn màn, mi dãi rũ xuống che khuất đôi mắt phượng sắc sảo, mũi cao, đôi môi đỏ mọng nhấp nhấp nước trà……Mỗi lần gặp nàng, tựa hồ đều thấy sự khác biệt trên người nàng? Ánh mắt lại rơi xuống cái cổ, trời nóng như vậy? Sao nàng lại quấn khăn choàng cổ?

“Nói thẳng vào vấn đề luôn đi” Nhấp nhấp một ngụm, trà này nóng quá. Tên nam nhân này nói lời vô nghĩa, sợ quấy rầy nàng? Vậy vì sao còn đến?

Nghe Thủy Băng Tuyền nói, Giang Dĩ Bác hơi chớp mắt, miệng cười càng rộng: “Tam tiểu thật là người sảng khoái, Dĩ Bác hổ thẹn không bằng, hôm nay tại hạ đến vì bức họa tuyệt thế của Tam tiểu thư để tại Đệ nhị lâu.” Giang Dĩ Bác vẫn nhìn chằm chằm Thủy Băng Tuyền, không bỏ qua một biến hóa nào trên mặt nàng.

“Bức họa? Giang thiếu gia, người đang nói bức họa nào vậy?” Thủy Huyền Việt không nén được, liền lên tiếng. Cũng không thể trách hắn được, từ khi vào đây, hắn luôn hiếu kỳ vì sao Giang Dĩ Bác lại đến gặp Tam tỷ, nhưng vẫn cố giữ im lặng? Bây giờ lại nghe nói đến bức họa? Hắn thật không chịu nổi nữa nên mới thốt ra lời.

“Ca…” Thủy Băng Ngọc cẩn thận lôi cánh tay của Thủy Huyền Việt, ý bảo hắn đừng lên tiếng.

Lúc này, Vân Tại Viễn nhìn thoáng qua huynh muội hai người này, khóe miệng cong lên: “Tam tỷ hai người là kỳ tài nữ tử, hôm qua ở Đệ Nhị lâu đã vẽ ra một bức tranh tuyệt thế kinh thiên động địa ” Thủy Băng Tuyền không phải thích giấu tài sao? Hắn muốn xem nàng giấu thế nào đây?

“Bức họa đó thì sao?” Thủy Băng Tuyền thản nhiên hỏi.

“Dĩ Bác thật xấu hổ, bức họa đã bị người ta lấy cắp.” Giang Dĩ Bác thản nhiên nói, cũng không thấy có chút lo lắng nào. Dù là Phong Cô Tình, hắn cũng nhất định lấy lại được bức họa.

“Vậy?” Thủy Băng Tuyền trừng mắt nhìn, bị mất cắp? Hắn không phải là muốn nàng vẽ lại bức khác đó chứ? Hắn trong mắt nàng cũng chưa có mặt mũi đến mức đó!

“Tam tiểu thư dường như không quan tâm?” Giang Dĩ Bác nhíu mày hỏi.

“Đã mất thì cũng mất rồi, dù sao cũng chỉ là một bức họa.” Chẳng lẽ đi báo quan? Nếu như là ở hiện đại, tranh của nàng bị đánh cắp thì mười người sẽ có tới chín người báo cảnh sát.

Chỉ là một bức họa? Giang Dĩ Bác sắc mặt ngưng trọng vài giây rồi lại thản nhiên nâng chén trà lên uống! Nàng có biết bức họa kia sắc sảo tuyệt thế, là một báu vật vô giá?

“Tuyền nhi học tài nghệ từ ai?” Trương Quang Duệ vội vàng lên tiếng hỏi, Tuyền nhi không phải không thích học sao? Đã đuổi hết không biết bao nhiêu thầy dạy, vậy tài năng kinh thế đó là do ai dạy dỗ?

“Kiếm kiều Đại học (tức là đại học Cambridge)” Lời nàng nói là thật, những gì nàng từng học người thường không thể tưởng tượng nổi, ai bảo nàng có chỉ số thông minh cao thái quá, lại có bà mẹ tình tính càng kỳ dị hơn?

“Kiếm kiều Đại học là kỳ tài phương nào?” Không chỉ mình Trương Quang Duệ mà tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy kỳ quái, đây là lần đầu tiên bọn họ mới nghe thấy cái tên này! Nếu như bọn họ kiến thức nông cạn, chưa từng gặp qua thì hẳn cũng phải nghe nói tới chứ, đằng này…Vân Tại Viễn nhìn Giang Dĩ Bác, thấy trên mặt hắn cũng một dạng mờ mịt, xem ra ngay cả Giang Dĩ Bác cũng không biết.

“Các ngươi tới đây, là để hỏi ta học tài từ ai sao?” Dù nàng có nói ra thì bọn họ sẽ hiểu chắc? Ngay ở hiện đại, người có thể hiểu được hết con người nàng cũng cực kỳ ít… Hơn nữa, tình tính thật sự của nàng, những người hiểu được chắc hẳn cũng tự nghĩ bản thân mình bị điên rồi?

Đôi khi nàng thực mong muốn tế bào não của nàng đình công chút ít: Dùng não quá độ, sẽ sớm chết não mất! Nhưng mà nếu không sử dụng đầu óc, tế bào não sẽ trở nên đình trệ, mỗi năm lại đần đi một ít. Thế nên, những người biết rõ nàng đều nói nàng là đang trên đường đi tự sát! Bởi vì nàng hoạt động não bộ không biết mệt!