Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 92: Không Thành Kế Phiên Bản Hoàng Cân




Trương Giác lấy làm lạ hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy? Còn không mau chạy đi? Tinh lực của ta sắp cạn rồi, không thể tiếp tục phóng điện để đối phó với đại quân ở phía sau nữa."

Tôn Vũ thấp giọng đáp: "Ta biết rõ, nhưng cứ chạy liên tục thế này cũng không phải là biện pháp tốt. Bây giờ chúng ta cứ ở chỗ này hù dọa bọn hắn, đợi đến lúc trời tối hai người chúng ta lại cưỡi ngựa chạy tiếp. Đại quân của chúng không tiện hành quân khi trời tối, chúng ta phải lợi dụng thời gian này để nghỉ ngơi lấy lại sức."

Hai người làm bộ chậm rãi đi vào trong doanh trại. Tôn Vũ còn thuận tiện ra lệnh cho NM01: "Bay đến bên cạnh Lý Giác, Quách Tỷ nghe lén xem bọn họ đang có mưu đồ gì. Nếu như chúng muốn liều lĩnh xông vào trong doanh trại, ngươi lập tức thông báo cho ta."

NM01 lập tức từ trên người Tôn Vũ bay đến bên cạnh Lý Giác, Quách Tỷ.

Lý Giác, Quách Tỷ thấy hai người tiến vào trong trại thì sững sờ, liệu có nên đánh vào không? Theo thám tử nói Lữ Bố đả thương tất cả các tướng lãnh của liên minh quân, Điêu Thuyền khuynh đảo tất cả các binh sĩ của liên minh quân, theo lý thuyết thì liên minh quân đã không còn một chút chiến lực nào nữa rồi.

Quách Tỷ hừ lạnh nói: " Là không thành kế, hai người chúng ta xua quân giết vào là được, trong doanh trại nhất định trống không."

Lý Giác thận trọng nhìn về phía doanh trại. Nàng nghiêm túc nói: "Chưa chắc như vậy! Thủ lĩnh Trương Giác của giặc Hoàng Cân đã đến, bên trong doanh trại kia cũng không hẳn là liên minh quân. Không chừng liên minh quân đã sớm bỏ chạy rồi, bên trong tất cả đều là giặc Hoàng Cân. Nếu như chúng ta cứ vội vàng xông vào thì có thể sẽ trúng mai phục của bọn chúng. Theo ta trước tiên cứ phái một tiểu đội vào thăm dò thì tốt hơn!"

Quách Tỷ lắc đầu: "Trương Giác đang ở đây, chỉ cần nàng tiện tay phóng điện một cái là tiểu đội xong đời rồi, chắc chắn sẽ không thể do thám được tin tức gì."

Hai người ở chỗ này thương nghị nhưng lại không ngờ NM01 đã sớm bay đến bên cạnh nghe sạch nội dung cuộc trò chuyện của họ. NM01 mau chóng báo tin này lại cho Tôn Vũ.

Tôn Vũ nghe xong, nghĩ thầm: Sức tưởng tượng của Lý Giác thật là phong phú. Co ta lại có thể lo lắng đến khả năng bên trong có giặc Hoàng Cân nữa. Cũng tốt, nếu ngươi đã lo lắng điều này ta liền biểu diễn cái đó cho ngươi xem.

Sau khi đi vào trong doanh trại, Tôn Vũ lặng lẽ ra lệnh vài câu cho NM01. NM01 liền bay đến đằng sau một doanh trướng, từ trên đỉnh lều phóng ra hai chữ to màu lam: "Hoàng Cân". Hai chữ này cố ý để cho đỉnh trướng che khuất một nửa, theo vị trí của Lý Giác, Quách Tỷ nhìn tới chỉ thấy nửa trên của hai chữ "Hoàng Cân", nửa dưới hoàn toàn bị ngăn lại ở đằng sau doanh trướng.

Nhìn qua thật giống như có người trốn ở đằng sau doanh trướng sử dụng ngự binh kỹ "Hoàng Cân", nhưng bởi vì không có giấu kỹ nên hai chữ màu lam hiện ra một nửa ở trên đỉnh trướng.

Lý Giác, Quách Tỷ không khó "phát hiện" ra phần trên của hai chữ. Hai người nhìn nhau cười cười, vung tay nói: "Giặc Hoàng Cân thật là ngu xuẩn, ngay cả mai phục cũng không biết, lại còn làm lộ võ tướng kỹ ra nữa. Ha ha ha, các ngươi muốn mai phục ở trong doanh trướng ư, còn lâu chúng ta mới mắc mưu."

Lý Giác cười nói: "Hai chữ 'Hoàng Cân' này hẳn là ngự binh kỹ của Nhân công tướng quân Trương Lương. Không ngờ nàng cũng chạy đến nơi này."

Quách Tỷ cũng cười nói: "Chắc hẳn địa công tướng quân Trương Bảo cũng trốn ở bên trong. Các nàng cố ý phái Trương Giác đi ra dụ địch để gài bẫy quân Tây Lương chúng ta. Hừ hừ, một đám người quê mùa còn học đòi dùng kế sách, có lẽ nên học cách chạy trốn trước đi thì tốt hơn. Ha ha ha!"

Hai người bàn bạc ổn thỏa, quyết định tạm thời không tiến trại. Quân sĩ của cả hai đều là kỵ binh, vốn là định thừa dịp ăn sẵn, bỏ đá xuống giếng, tất nhiên là không có mang theo dụng cụ công thành rồi. Hai người quyết định báo tin lại cho Đổng Trác để nàng phái viện quận chuyên về đánh doanh trại đến. Lúc này sắc trời đã tối, muốn đánh doanh trại thì phải đợi đến hôm sau, vì vậy Lý Giác, Quách Tỷ hạ lệnh dựng trại tạm thời, cách doanh trại liên minh quân một dặm về phía tây, chờ ngày hôm sau viện quân đến liền đánh vào!

Nhìn thấy Lý Giác, Quách Tỷ mắc lừa, Tôn Vũ thở phào nhẹ nhõm. Lần này nhuyễn muội tử chắc chắn có đủ thời gian để chạy trốn rồi. Chỉ cần hiệu quả "Khuynh đảo chúng sinh" của Điêu Thuyền kết thúc, Công Tôn quân có thể rút lui nhanh chóng, không cần phải e ngại bị quân Đổng Trác đuổi theo nữa.

Hắn vỗ vỗ con bạch mã đang mệt đến thở không ra hơi, thấp giọng nói: "Con ngựa đáng thương, cố lên, chúng ta đã sắp an toàn rồi. Phiền ngươi lại vất vả một chút, chở chúng ta đi về hướng đông, để cái doanh trại trống không này lại cho quân Đổng Trác chơi."

Trương Giác đang dựa trong ngực Tôn Vũ đột nhiên giãy giụa thân thể, tay phải giống như kiếm chỉ vào mi tâm của Tôn Vũ, lạnh nhạt nói: "An toàn? Ta thấy ngươi bây giờ rất không an toàn! Chỉ cần ta phóng một tia chớp ra là ngươi sẽ lập tức xuống âm tào địa phủ gặp diêm vương gia kêu oan."

Ặc, sao ta lại quên mất con cá chình điện này. Tôn Vũ đổ mồ hôi! Vừa rồi cá chình điện không giết mình bởi nàng muốn lợi dụng ngựa của mình để chạy trốn. Bây giờ đã tạm thời an toàn, cá chình điện lại trở thành nhân tố không an toàn rồi.

Tôn Vũ trong lòng hơi kinh sợ, nhưng hắn vốn là người tỉnh táo đa trí nên chỉ trong nháy mắt đã trấn định lại. Hắn biết rõ Trương Giác sẽ không giết mình, nếu quả thật muốn giết thì nàng còn nói nhảm làm gì, chỉ cần phóng thẳng một tia chớp là xong.

Sau khi suy luận kỹ càng, Tôn Vũ trầm giọng nói: "Thả tay xuống đi! Cô không có ý định giết ta, cần gì phải chĩa tay vào người ta."

"Làm sao ngươi biết ta sẽ không giết ngươi?" Trương Giác lạnh lùng nói: "Lúc ngươi ở Đại Hưng sơn hại ta chưa đủ sao? Không có lý gì ta không giết ngươi."

Tôn Vũ bình tĩnh cười nói: "Cô có rất nhiều lý do không giết ta. Một, ta từng bắt cô lại, nhưng ta không có giết cô, à, không đúng, là ta không có thiêu hủy " Thái bình yêu thuật ". Hai, ta không phải người xấu, đối xử với kí chủ Trương Bạch Kỵ của cô rất tốt. Ba, cái này là điểm trọng yếu nhất, sau khi cô phóng ra lôi điện quá độ liền sẽ hôn mê vài ngày, nếu như bây giờ giết ta thì sẽ không có người bảo vệ khi cô hôn mê nữa."

Nghe vậy Trương Giác vốn đang chỉ tay vào mi tâm Tôn Vũ liền từ từ buông xuống. Nàng thở dài: "Không ngờ ngươi thông minh như vậy... Ta vốn cũng không có ý giết ngươi..."

"Vậy cô uy hiếp ta làm gì?" Tôn Vũ tò mò hỏi.

Trương Giác cười khổ một tiếng, nói: "Hôm nay liên thủ cùng ngươi đối kháng với triều đình cũng thật thú vị. Những võ tướng kỹ kỳ lạ của ngươi làm ta mở rộng tầm mắt, nhưng ta không ngờ ngươi lại còn có thể giả mạo "Hoàng Cân" nữa! Khó trách trận Đại Hưng sơn trước đây chúng ta bại bởi ngươi... Phóng lôi điện suốt một buổi, mệt mỏi quá! Cho ta nghỉ ngơi một lát."

Nói xong nàng nhắm mắt lại, yếu ớt nói: "Đừng có nhốt ta mãi ở trong sách. Thỉnh thoảng… để cho ta ra ngoài hít thở không khí một chút..."

Thân thể của Trương Giác khẽ ngả vào trong ngực Tôn Vũ, im lặng ngủ say.

------------------------------------

Nhật ký khoa học gia:

Ngày đó, sau khi được chứng kiến sức mạnh của Lữ Bố và Điêu Thuyền ở Hổ Lao quan, ta bỗng giật mình phát hiện ở sâu trong lòng ta dâng lên một niềm khao khát mãnh liệt về sức mạnh như vậy. Đúng vậy, người đàn ông nào lại không có khát vọng về sức mạnh, tài phú, địa vị, quyền thế chứ? Ta cũng không ngoại lệ! Tuy rằng ta đã tự cho là mình không tầm thường.

Nhưng việc làm cho ta giật mình còn ở phía sau. Tuy Lữ Bố và Điêu Thuyền vô địch thiên hạ nhưng lại không chống được cái võ tướng kỹ buồn cười kia của Đổng Trác. Mà võ tướng kỹ buồn cười đó lại có một sơ hở duy nhất trên thế giới này, đó chính là ta!

Ta là người duy nhất có thể đối kháng được với hoàng quyền tối cao! Ta là dị loại đến từ thế kỷ 21, trong lòng không hề bị hoàng quyền khống chế và giam cầm như những người khác. Nếu như trong thiên hạ này Đổng Trác chỉ có một đối thủ, người đó không hề nghi ngờ gì - chính là ta.

Ta chưa bao giờ nhận ra rằng mình lại có vai trò quan trọng như vậy, lại có được sức mạnh có thể cải biến thế giới này.

Có nên sử dụng sức mạnh này hay không, thật khó xử.

Từ sau ngày đó, ta thường có một giấc mộng. Trong mộng ta đã trị khỏi bệnh, sau đó tập hợp tất cả các tinh binh lương tướng trong thiên hạ đánh bại Lữ Bố và Điêu Thuyền, sau đó ta đi đến trước mặt Đổng Trác. Nàng phóng ra "Soán quốc" với ta nhưng ta vẫn bất động, rồi vung tay đẩy ngã nàng xuống đất. Nhờ vậy mà Lữ Bố và Điêu Thuyền được giải thoát, toàn bộ thiên hạ cũng đều được cứu thoát.

Ta đã thành hoàng đế, hoàng đế chính là ta!

Tôn Vũ

Ghi tại thế giới kì dị được xưng là "Phùng ma nguyên niên"