Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 85: Bách Anh Chiến Lữ Bố (2)




Lữ Bố nhân mã hợp nhất hóa thành một ảnh ảo vụt tới vụt lui giữa đám người. Nàng không giao thủ với Quan Vũ, Trương Phi, Hạ Hầu Đôn, Trương Cáp, Nhan Lương, Văn Sú mà dựa vào tốc độ ngựa xông tới giữa đám tướng lĩnh phía sau. Phương thiên họa kích vung lên, gặp người là đánh.

Một kích quét qua, bốn năm võ tướng hồng sắc lăn xuống ngựa, lại một kích đập tới, một viên võ tướng lam sắc cũng ngã xuống đất… Mấy võ tướng cấp kim sắc của liên minh quân vội vàng vây Lữ Bố lại, nhưng Lữ Bố ỷ vào tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không cho các nàng một cơ hội nào. Chỉ thấy Xích Thố giữa đám người kéo thành một tàn ảnh màu đỏ, tốc độ nhanh như quỷ mị.

Lữ Bố mặc giáp đen mũ đen ngồi trên lưng ngựa cũng tạo thành một tàn ảnh. Tàn ảnh còn kéo theo động tác khua kích, nhìn vô cùng ấn tượng...

Mỗi khi tàn ảnh của Lữ Bố lướt qua thì đám võ tướng hồng sắc không ai địch nổi, trong nháy mắt có hơn chục võ tướng cấp hồng sắc bị đánh bay khỏi lưng ngựa. Võ tướng cấp lam sắc có lẽ còn có thể chống đỡ một chiêu nửa chiêu, nhưng kết cục so với đám hồng sắc cũng không khác bao nhiêu.

"Lữ Bố, ngươi không biết xấu hổ à? Có dám dừng lại đánh với ta không?" Quan Vũ hét lớn phía sau nàng.

"Khụ, nhị tỷ, nếu nàng ta mà dừng lại thì chẳng phải là đồ ngốc hay sao?" Trương Phi giơ trượng bát xà mâu lên nói: "Thực ra người không biết xấu hổ chính là chúng ta. Hơn một trăm người lại vây công một mình nàng. Ha ha ha!"

Hạ Hầu Uyên ở phía xa hét lớn một tiếng. Kim sắc "Cung vương" xuất thủ, một mũi kình tiễn mang theo kim quang xuyên qua đoàn người bắn thẳng đến hướng Lữ Bố.

Lữ Bố bĩu môi, quét một kích đẩy lui mấy võ tướng hồng sắc bên người, sau đó đưa tay ra bắt mũi tên Hạ Hầu Uyên phóng tới. Nàng đặt thanh phương thiên họa kích lên lưng ngựa, thuận tay lấy thanh đại cung từ trên lưng xuống.

Thân thể của Lữ Bố nhỏ nhắn xinh xắn, không biết thế nào nàng có thể bắn cây cung lớn hơn người mình. Nàng nhắm Hạ Hầu uyên, hừ lạnh nói: "Ta cũng bắn tên!"

Tay nàng nhẹ buông! Mũi tên mang theo ánh sáng chói mắt như bảo thạch rời cung bay qua chiến trường mờ mịt khói lửa. Danh tướng Hà Bắc Cao Lãm chỉ cảm giác dưới nách mát lạnh, mũi tên của Lữ Bố bắn ra vừa đi qua nách nàng...

Dũng tướng Giang Đông Tổ Mậu chợt nghe tiếng gió thổi vù vù. Mũi tên của Lữ Bố vừa bay ngang qua cổ nàng...

Hai người giật nảy mình. Nếu mũi tên này nhắm vào bọn họ, chỉ sợ trên người các nàng đã có một cái lỗ rồi.May mà mục tiêu của Lữ Bố không phải là các nàng. Mũi tên xuyên qua một rừng người giống như có mắt, "Phập" một tiếng bắn vào đầu vai Hạ Hầu Uyên. Hạ Hầu Uyên ngửa người ngã xuống ngựa, Nhạc Tiến vội vàng đỡ nàng trở về bên cạnh Tào Tháo.

Nếu như không phải Điêu Thuyền dặn Lữ Bố "Trẻ con không thể giết người" thì một tên này của Lữ Bố nhắm tới chính là yết hầu của Hạ Hầu Uyên rồi.

Nửa canh giờ sau!

Trên chiến trường chỉ còn không đến mười người, tất cả những người khác đều đã bị đánh ngã ngựa. Lữ Bố đánh tan tác đám đại tướng liên minh quân. Tuy không ai bị giết chết nhưng có rất nhiều người bị đánh trọng thương. May là xung quanh đều là người mình, có người ngã ngựa lập tức sẽ được cứu ra khỏi chiến trường, không đến nỗi bị vó ngựa giẫm chết.

Còn có thể trụ lại giao chiến với Lữ Bố toàn bộ đều là tướng lĩnh cấp kim sắc. Quan Vũ, Trương Phi, Hạ Hầu Đôn, Trương Cáp, Nhan Lương, Văn Sú, ngoại trừ mấy người này thì tất cả đều hoặc ít hoặc nhiều bị thụ thương, không có cách nào tái chiến. Nếu như không phải Lữ Bố không có ý giết người, chỉ sợ đám người kia đều chết sạch.

Giáp vai Trương Phi bị Lữ Bố đánh nát, lúc này vai nàng để trần. Da trên vai đỏ hồng, hiển nhiên là bị họa kích đâm trúng. Nàng lau mồ hôi nói: "Được rồi, tạp binh đã không còn. Bây giờ mới thực sự vào trận chiến."

Quan Vũ vừa rồi đấu với Lữ Bố hơn mười đao, hai tay cũng có chút tê dại. Nàng cười lạnh nói: "Vốn không nên để những kẻ lâu la này lên làm vướng tay vướng chân."

Con mắt duy nhất của thị huyết la lỵ Hạ Hầu Đôn đã đỏ như máu. Nàng liếm máu ở chỗ hổ khẩu bị rách của mình, độc nhãn phát ra huyết quang đầy sát khí.

Danh tướng Hà Bắc Nhan Lương, Văn Sú thì nhẹ nhàng siết dây cương, chuẩn bị thúc ngựa đột kích bất cứ lúc nào.

Trương Cáp âm thầm ngưng tụ kỹ năng "Ngang dương", chiến ý không ngừng tăng lên. Nếu như không phải nàng luôn luôn tự thúc đẩy chiến ý của mình thì đã sớm bị thực lực siêu cường của Lữ Bố chấn trụ rồi.

Lữ Bố giương kích chỉ vào sáu người Quan Vũ nói: "Các ngươi còn muốn xông lên sao? Mau cút đi, ta đã rất mất bình tĩnh rồi. Nếu còn đánh tiếp, ta lỡ tay giết chết các ngươi thì tỷ tỷ sẽ trách ta."

"Thắng bại còn chưa phân định đâu!" Trương Phi lau mồ hôi trên trán. Tay nàng dính đầy bụi đất, cái trán liền biến thành màu đen, nhìn nàng như một con mèo khoang: "Vừa rồi đám người hồng sắc lam sắc kia làm vướng víu tay chân bọn ta. Bây giờ đã không cò cản trở gì nữa, chúng ta có thể thoải mái đánh một trận."

Quan Vũ vuốt chòm râu, tiếp lời: "Đúng vậy! Có điều tam muội cũng đừng có làm vướng tay chân ta."

Hai người bọn họ còn đang nói nhảm, thị huyết la lỵ Hạ Hầu Đôn đã cầm thiết thương xông về phía Lữ Bố, nàng không thích nhiều lời. Trương Cáp thấy thế cũng phóng theo Hạ Hầu Đôn. Hai người đâm thẳng hai thanh thương vào mặt Lữ Bố.

Hai người bọn họ mới hành động, Nhan Lương Văn Sú liếc nhìn nhau, từ hai bên cánh vòng lại ép vào. Tốc độ hai người so với thị huyết la lỵ và Trương Cáp nhanh hơn rất nhiều, chỉ chớp mắt đã đến gần Lữ Bố. Một đao một thương cùng đánh về phía ngựa Xích Thố. "Kỵ vương" của họ ưu thế ở chỗ tốc độ, nhưng Lữ Bố có Xích Thố so với "Kỵ vương" lại càng nhanh hơn, vì vậy Nhan Lương, Văn Sú chọn mục tiêu là con ngựa. Chỉ cần giết chết Xích Thố thì Lữ Bố không thể so tốc độ với họ. Đến lúc đó hai "Kỵ vương" màu vàng nhạt đã ở thế bất bại, tiến có thể công, lui có thể chạy.

Nhưng Lữ Bố liếc mắt đã nhìn thấu ý nghĩ của bọn họ. Phương thiên họa kích chỉ nhẹ nhàng vung lên đã chặn đứng lại đòn tấn công của Nhan Lương, Văn Sú, ngựa Xích Thố không hề tổn thương một cọng lông nào. Lúc này thị huyết la lỵ và Trương Cáp cũng đã đến gần. Hai trường thương mạnh mẽ đâm tới, Lữ Bố liền giương kích lên nghênh địch.

Một tràng tiếng “Choang choang” của binh khí giao kích vang lên, cũng không biết trong nháy mắt đã trao đổi bao nhiêu chiêu. Nhan Lương, Văn Sú, Trương Cáp, ba đại tướng màu vàng nhạt đều bị đẩy lùi mấy bước. Chỉ có thị huyết la lỵ thực lực cao cường còn có thể đối công với Lữ Bố không lùi bước.

Quan Vũ, Trương Phi không dám nói chuyện phiếm nữa, vội vàng ghìm ngựa xông tới.

Mười tám lộ chư hầu, Lưu Bị, Tôn Vũ... mọi người đều hồi hộp nhìn trận đấu. Sáu đại tướng của liên minh quân đang liên thủ vây kín Lữ Bố. Nếu như sáu người các nàng chiến bại thì liên minh quân hoàn toàn mất đi hy vọng.

Chưa nói đến Đổng Trác, chỉ hai người Lữ Bố và Điêu Thiền liên minh quân đã đánh không thắng. Chuyện này một khi truyền khắp thiên hạ thì ai còn dám chống lại Đổng Trác nữa? Đến lúc đó việc Đổng Trác soán quốc chỉ sợ đã chắc như đinh đóng cột, ai cũng không lay chuyển được.

Chẳng lẽ... Niên hiệu phải đổi thành cái tên "Phùng ma nguyên niên" khó nghe như vậy ư?