Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 20: Chạy Về Hướng Tây, Nụ Hôn Đầu Tiên Của Nhuyễn Muội Tử




"Kỵ tướng" Trương Cử bị bạch mã nghĩa quân đột kích một trận, thua chạy trối chết. Một vạn đại quân Ô Hoàn bị đánh cho rối loạn, trận hình tan tác. Trương Cử lùi về một bên, thu gom quân sĩ, tổ chức lại đội hình.

Trong lòng nàng buồn bực. Vì sao thương thế Công Tôn Toản lành nhanh như vậy?

Vừa nghĩ tới đây, nàng lại thấy bạch mã nghĩa quân phi ngựa chạy về hướng nam. Trương Cử cả kinh, vội ra lệnh bộ hạ thổi kèn lệnh, đồng thời phái lính liên lạc chạy đi thông báo cho đại quân Ô Hoàn ở ba cửa thành còn lại: "Công Tôn Toản chạy ra cửa nam !"

Nhận được tin tức này, Trương Thuần, Khâu Lực Cư cũng nhanh chóng dẫn quân đội của mình đuổi theo hướng nam. Thành Quản Tử chỉ là một tòa thành nhỏ như hạt vừng, hoàn toàn không đáng để bọn chúng bận tâm, đánh chiếm hay không cũng không quan trọng.

"Quân địch đuổi tới rồi." Tôn Vũ ôm thật chặt Công Tôn Toản, thấp giọng nói: "Bá Khuê, chúng ta phải phi nước đại thôi. Trên lưng ngựa sẽ rất xóc, nếu vết thương của ngươi có đau đớn... Chịu khó cắn môi nhịn một chút."

Công Tôn toản cười ôn nhu, nàng ngả lưng hoàn toàn vào lòng Tôn Vũ, yên tĩnh không nhúc nhích, cười nói: "Đừng coi thường ta. Ta là chủ công của Công Tôn gia, một chút đau đớn cũng không chịu được thì sao khiến kẻ dưới phục tùng?"

Lúc này Nghiêm Cương sáp lại gần, nàng lớn tiếng nói: "Chủ công, mạt tướng và tướng quân Điền Dự đoạn hậu, Tầm Chân tiên sinh bảo hộ chủ công đi trước."

Công Tôn Toản gật đầu: "Nghiêm tướng quân, ngươi phải cẩn thận!

Rất nhanh, Nghiêm Cương và Điền Dự mỗi người dẫn theo một đội nhân mã nghìn người, tụt lại phía sau đội ngũ. Tôn Vũ và Công Tôn toản thì dẫn theo ba nghìn bạch mã nghĩa quân chạy băng băng về hướng nam.

Hậu trận truyền đến tiếng chém giết kịch liệt, hồng quang nhấp nhoáng, võ tướng kỹ bay rợp trời. Đại quân Ô Hoàn phát ra những tiếng gào rú quái dị, tiếng móng ngựa ầm ầm từ phương bắc truyền đến, mặt đất rung chuyển.

Tôn Vũ lo lắng nhìn thoáng qua hậu trận, vừa lúc thấy Điền Dự vung thương đâm chết một kỵ binh Ô Hoàn. Sau đó hắn xoay người lại, hướng về đám bạch mã nghĩa quân dưới quyền, hô lớn: "Vừa đánh vừa lui về hướng nam!"

Lúc này ở hậu trận hồng quang bộc phát, đại tướng Ô Hoàn Trương Cử mang theo "Kỵ tương" đã áp sát đám bạch mã nghĩa quân bọc hậu. Thương ảnh lóe lên, bốn năm gã bạch mã nghĩa quân kêu thảm thiết, rớt xuống ngựa. Trương Cử từ xa xa liếc mắt thấy Tôn Vũ và Công Tôn Toản, hét lớn: "Chớ để Công Tôn Toản chạy thoát."

Thuật cưỡi ngựa của Trương Cử thật siêu việt, ghìm ngựa liền đuổi theo. Con ngựa dưới võ tướng kỹ của nàng phụ trợ chạy như bay, lần lượt băng qua từng tuyến phòng ngự của bạch mã nghĩa quân, càng lúc càng gần Tôn Vũ. Hơn mười bạch mã nghĩa quân định kết trận bao vây Trương Cử, nhưng thuật cưỡi ngựa của Trương Cử cao siêu ngoài dự tính. Nàng luôn có thể thúc ngựa thay đổi tuyến đường trước khi vòng vây kịp hình thành, cứ thế khoan vào điểm yếu của Công Tôn quân.

Bởi vì nàng làm rối loạn đội hình của bạch mã nghĩa quân, đại quân Ô Hoàn phía sau cũng chiếm được không ít lợi ích, cứ chạy theo sau ngựa Trương Cử là dần dần phá tan phòng tuyến của bạch mã nghĩa quân.

Tôn Vũ trong lòng quýnh lên. Nếu như để Trương Cử quấn lấy mình, nói không chừng không thoát được sự truy đuổi của đại quân Ô Hoàn mất. Đúng lúc này, "Thương tướng" Nghiêm Cương xông tới, một thanh thiết thương vẩy ra đóa đóa thương hoa rợp trời, gắng sức cuốn lấy Trương Cử.

Nghiêm Cương và Trương Cử đều giương thương lên, hai bên lại sáp vào nhau. "Thương tướng" và "Kỵ tướng" thực sự là đôi oan gia một mất một còn, đánh đến tối mắt tối mũi. Không được Trương Cử dẫn dắt, truy binh Ô Hoàn tạm thời bị bạch mã nghĩa quân ngăn lại.

Tôn Vũ trong lòng bình tĩnh lại, tiếp tục thúc ngựa chạy như bay.

Toàn quân Công Tôn quân chạy hướng nam, tuy ngựa bạch mã nghĩa quân nhanh, thế nhưng hậu trận chung quy vẫn bị Trương Cử quấn lấy, không sao có thể thoát hẳn khỏi Trương Cử.

NM01 đột nhiên hồi báo: "Chủ nhân, hai cánh quân tả hữu của địch phân biệt do Trương Thuần, Khâu Lực Cư dẫn đầu đang vượt lên trước, chặn đường thoát phía nam của ta."

Tôn Vũ trong lòng cả kinh. Hậu quân bạch mã nghĩa quân bị Trương Cử đeo bám, hiện giờ toàn quân đều không thể chạy nhanh được. Quân địch nếu cho hai cánh bao vây, vậy đúng là phiền phức lớn. Trừ phi bỏ lại hậu quân, tự lo chạy thoát thân, bằng không ắt sẽ bị đuổi kịp.

Bỏ lại đồng đội để trốn chạy một mình? Chuyện như vậy từ góc độ tình cảm mà nói, chỉ cần không phải người mất trí thì đều không làm được. Thế nhưng... Nếu bình tĩnh dùng lý trí phân tích, bỏ lại Nghiêm Cương, Điền Dự đang đoạn hậu sẽ chỉ tổn thất hai nghìn người. Nếu toàn quân đều bị vây, sẽ tổn thất năm nghìn người... Chỉ nhìn kết quả thì bỏ lại quân đoạn hậu có phần lý trí hơn.

Hắn cắn răng, định hạ lệnh.

Lúc này Công Tôn Toản lại đột nhiên mở miệng nói: "Tầm Chân tiên sinh, ta định một mình một ngựa thoát đi, chạy về hướng tây."

"Hả?" Tôn vũ trong lòng hiếu kỳ, hỏi: "Vì sao?"

Công Tôn toản cắn răng nói: "Bởi vì có ta ở đây, quân địch mới dốc sức truy đuổi quân ta. Cũng bởi vì có ta ở đây, bạch mã nghĩa quân cũng không chịu tự mình thoát thân. Nếu như ta một mình một ngựa rời khỏi đội ngũ, bạch mã nghĩa quân có thể chạy tứ tán, hai vị tướng quân Nghiêm Cương, Điền Dự cũng sẽ không phải khốn khổ bọc hậu. Với võ tướng kỹ của hai người bọn họ, muốn xông ra khỏi trận địa địch để tự bảo vệ mình hẳn không quá khó khăn.

Ặc, nàng dự định lấy mạng mình đổi lấy toàn quân? Tôn Vũ cả kinh, Công Tôn Toản thực sự là một cô nương tốt a.

Công Tôn Toản ôn nhu nói: "Ngươi đưa ta sang một con ngựa khác đi, ta tự mình chạy hướng tây. Đại quân Ô Hoàn nhất định sẽ đuổi theo ta, cho dù không phải toàn quân truy đuổi một mình ta, cũng phải phân ra đại bộ phận quân đội. Ngươi nhân cơ hội dẫn bạch mã nghĩa quân chạy về hướng Bắc Bình, tìm nhị muội Công Tôn Việt của ta, mời nàng đảm nhiệm gia chủ, báo thù cho ta."

"Thế sao được..." Tôn Vũ kinh hãi.

"Thế có gì không được?" Công Tôn Toản đột nhiên mặt ửng hồng. Nàng dồn hết khí lực, ghé măt mình lại gần mặt Tôn Vũ, cặp môi mềm mại chạm nhẹ lên mặt Tôn Vũ, thì ra là dâng lên một nụ hôn ngượng ngùng: "Tầm Chân. . . Ta sợ ta sắp chết rồi, thế nên để ta buông thả một chút nhé. Ta vốn định cho ngươi ở rể Công Tôn gia... Hiện giờ... Chỉ sợ không còn cơ hội nữa, chao ôi. .."

Hả? Tôn Vũ đầu tiên là bị nụ hôn của nàng làm cho chấn động đến nỗi toàn thân thiếu chút nữa hóa đá, ngay sau đó lại nghe hai chữ ở rể. Trong đầu hắn đầy buồn bực, đây là thể loại gì vậy? Cô nàng này. . . trong lúc đao thương chiến hỏa mà lại đi thảo luận những điều này. Đây là thời điểm bàn chuyện tình ái hay sao?

Công Tôn Toản bất chấp sự kinh ngạc của Tôn Vũ, vẫn cứ lo bày tỏ: "Tầm Chân... Ngươi là người đầu tiên mà ta yêu..."

Ta thật buồn bực, giờ là lúc nào rồi, có thể im lặng hay không. Tôn Vũ nghiến răng một cái, mình dù sao cũng mang bệnh nan y, chỉ có thể sống được mười năm, có khác gì một lão già gần đất xa trời đâu. Để một cô gái trẻ trung xinh đẹp vì cứu mình mà bỏ mạng, vậy xem sao được?

Hắn ôm chặt lấy Công Tôn Toản, nói: "Không cần nói nữa, ta và ngươi cùng chạy hướng tây. Ngươi giờ thế này, cưỡi ngựa còn chẳng có sức, sao có thể chạy đi đâu được?"

Công Tôn Toản nghe vậy, trong lòng đầu tiên là hoan hỷ, nhưng ngay sau đó lại buồn bã nói: "Ta không muốn liên lụy ngươi..."

"Câm miệng, giờ phải nghe ta!" Tôn Vũ hung dữ nói: "Nói cho ngươi hay, thế giới các người tuy là trọng nữ khinh nam, nhưng trong cái làng mà ta sống, nữ đều phải nghe nam. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời cho ta, giờ ta mang ngươi chạy về hướng tây."

Tôn Vũ vung vẩy áo choàng trắng, đang định chạy ra hướng tây, đột nhiên lại nhớ tới Triệu Vân phía sau. Hắn quay đầu lại, ôn nhu nói với Triệu la lỵ: "Tử Long, giờ ta và chủ công tỷ tỷ phải đi làm chuyện rất nguy hiểm. Ngươi cùng bạch mã nghĩa quân chạy hướng nam đi."

"Không được, ta phải theo tiên sinh." Triệu Vân lắc đầu.

Tôn Vũ buồn bực nói: "Rất nguy hiểm, sẽ chết đấy."

"Không đâu, đi theo tiên sinh vẫn luôn rất an toàn." Triệu Vân sợ hãi thốt lên: "Nếu như không có tiên sinh, ta sẽ chết đói."

Ta thật phiền muộn. Nha đầu này cứng đầu vậy, vì sao Thường Sơn Triệu Tử Long đỉnh đỉnh đại danh lại như thế này? Tôn Vũ hết cách với nàng, không thể làm gì khác hơn là kẹp bụng ngựa, rời khỏi đội ngũ, chạy về hướng tây.

Bạch mã nghĩa quân ở gần đó trở nên hoảng loạn, không biết hắn có ý gì.

Công Tôn Toản lập tức ra lệnh: "Giờ ta lệnh cho các ngươi chạy về hướng nam, đi Bắc Bình tìm nhị muội Công Tôn Việt của ta, không được phép theo ta nữa."

Bạch mã nghĩa quân nghe mà ngơ ngẩn cả người.

Tôn Vũ một tay ôm chặt Công Tôn Toản, một tay cầm soái kỳ "Công Tôn", xuyên thẳng ra khỏi đội ngũ, thúc ngựa chạy điên cuồng về hướng tây. Tiếng đại kỳ phần phật trong gió truyền đến bên tai, Tôn Vũ nghĩ trong lòng: "Ta thật oan uổng, đang yên đang lành là một nhà khoa học, giờ biến thành siêu nhân đi làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân mất rồi. Lại còn là trong lòng ôm một người, trên lưng cõng một người."

"Rào rào!" Trong đại quân Ô Hoàn bộc phát ra một loạt tiếng huyên náo ầm ĩ, có kẻ hét lớn: "Công Tôn Toản rời khỏi đội hình, chạy về hướng tây."

"Giết Công Tôn Toản!"

"Không được để Công Tôn Toản chạy thoát!"

...

Mấy vạn người cùng nhau hò hét!