Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 13: Nhuyễn Muội Tử, Đừng Như Vậy




Chư tướng rầm rầm đồng ý, quay người đi ra đại điện. Lúc sắp đi ra ngoài, Nghiêm Cương còn vỗ vai Tôn Vũ nói: "Tiểu tử, chuyện tiền nong đừng quá lo lắng, đỡ phải trở thành trò cười cho mọi người."

"Cười nhạo cái gì?" Tôn Vũ ngẩn ngơ gãi đầu, trước đó hắn một lòng nghiên cứu khoa học, đối với tâm ý nữ nhân biết rất ít, căn bản không nhìn ra Công Tôn Toản thích hắn, cho nên hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại là cái gì.

Ai cũng không chú ý tới, Vương Môn lúc đi ra đại sảnh, trong đôi mắt bắn ra hàn quang đầy tàn nhẫn.

Trông thấy mọi người đều đi ra ngoài nghỉ ngơi rồi, Tôn Vũ cũng ôm quyền muốn trở về.Chợt trông thấy Công Tôn Toản ngồi trên điện đỏ mặt nói: "Tầm Chân tiên sinh, ngươi có thời gian theo bản tướng quân tản bộ quanh huyện thành không?"

Ách... Có ý tứ gì? Tôn Vũ trong lòng ngạc nhiên nói, nhuyễn muội tử muốn cùng ta tản bộ làm gì? Chẳng lẽ là muốn điều tra ta có phải gian tế hay không. Ách... Vì tiền đồ của ta, phải tạm thời ứng phó.

Hắn làm ra vẻ thật cao hứng , cười nói: "Đương nhiên là có thời gian!"

Công Tôn Toản mừng rỡ, nghĩ thầm, ta hẹn hắn , hắn đã vui vẻ đáp ứng rồi, xem ra hắn đối ta cũng có tình ý. Nàng mang khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đi xuống điện tới, cười nói: "Đi thôi, đi tản bộ đi... A? Tiểu nha hoàn này luôn luôn theo phía sau ngươi?"

Khổ người Tôn Vũ to lớn. Triệu Vân gắt gao đi theo hắn lại có thân hình quá mỏng manh, cho nên luôn luôn bị hắn che ở phía sau. Công Tôn Toản ngồi trên ghế chủ vị không hề động đậy, hiển nhiên là nhìn không thấy. Lúc này nàng đi xuống dưới điện mới nhìn ra Triệu Vân phía sau Tôn Vũ đang vươn ra hai cái nhỏ bé trắng như tuyết, túm lấy quần áo của Tôn Vũ.

Tôn Vũ cười gượng một tiếng nói: "Việc này... Không có biện pháp. Nàng sợ ta vừa đi rồi không trở lại, cho nên bất luận núi đao biển lửa cũng muốn theo ta, đi tới chỗ nào cũng dứt không ra."

Trong lòng Công Tôn Toản khẽ động, chăm chú quan sát Triệu Vân. Chỉ thấy Triệu Vân sắc mặt tái nhợt, loắt choắt đáng thương, như một con mèo con bị bỏ rơi. Hai cái tay nhỏ bé nắm chặt quần áo Tôn Vũ, bởi vì quá gắng sức nên da non trên mu bàn tay căng căng trắng bệch. Nàng mới mười hai tuổi, thân thể còn không có phát dục, không ngực không mông, hết sức ngây ngô.

Phù, ta còn tưởng rằng có nữ nhân tới tranh chồng với ta chứ. Hóa ra là một tiểu nha đầu. Công Tôn Toản thở phào nhẹ nhõm. Nàng kiêu ngạo ưỡn bộ ngực sữa của mình, lắc lắc eo lưng khỏe đẹp, một tay cầm tay áo của Tôn Vũ, ôn nhu nói: "Tầm Chân tiên sinh, chúng ta đi thôi!"

Lúc này sắc trời đã tối, dân huyện đều đã ngủ, bạch mã nghĩa quân cũng bắt đầu nghỉ ngơi chuẩn bị ngày mai đi truy kích. Trác huyện chìm trong yên tĩnh, chỉ có y quán còn có ánh đèn lập lòe, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng rên rỉ của người bệnh.

Tôn Vũ dắt Triệu Vân, Công Tôn Toản đi bên cạnh, ba người dạo bước trong Trác huyện. Trên bầu trời có trăng sáng, miễn cưỡng còn có thể nhìn thấy cảnh vật.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Công Tôn Toản đỏ như trái táo, đáng tiếc trong bóng đêm Tôn Vũ thấy không rõ lắm, nàng ôn nhu nói: "Tầm Chân tiên sinh là từ đâu đến?"

Tôn Vũ hơi hơi suy tư, lập tức đáp: "Một nơi gọi là tiểu sơn thôn Bắc Kinh, trong thôn không mấy hộ người."

Thôn trang trên núi quá nhiều, Công Tôn Toản tuy rằng chưa từng nghe qua Bắc Kinh, nhưng cũng không nghi ngờ, chỉ cười nói: "Tên của thôn này thật khí phách, cư nhiên gọi là kinh. Cũng đúng, có tên hay như vậy, mới có thể sinh ta một người đại tài như tiên sinh."

Công Tôn Toản lại nói: "Trong nhà Tầm Chân tiên sinh phụ mẫu có còn hay không?" Nàng hỏi điều này kỳ thực là muốn mang cha mẹ của Tôn Vũ tới đàm luận việc hôn nhân...

Rốt cuộc Tôn Vũ lại cho rằng nàng đang tra hộ khẩu, vội vàng nói: "Bọn họ đang ở một thế giới khác." Hắn cũng không không nói bậy, cha mẹ xác thực ở một thế giới khác. Nhưng Công Tôn Toản cho rằng cha mẹ hắn đều đã mất, sợ động đến chuyện thương tâm của hắn, vội nói: "Thật xin lỗi, ta không biết..."

Công Tôn Toản lại nói: "Tầm Chân tiên sinh đã từng cưới vợ chưa?"

Tôn Vũ nghĩ thầm, việc tra hộ khẩu còn chưa có để yên: "Chưa cưới vợ, mỗ lẻ loi một mình, không có bận tâm ..."

Nói đến đây, Triệu Vân bên cạnh đột nhiên kéo kéo góc áo của hắn nói: "Tiên sinh, người không phải lẻ loi một mình rồi, người còn có một nha hoàn, đã quên ta rồi."

"Ách..." Tôn Vũ nói: "Mỗ độc thân hai người, không có bận tâm!"

"Phì!" Công Tôn Toản nhịn không được nở nụ cười, nam nhân này thật không sai a, nhìn đẹp trai, tuổi còn trẻ, có võ tướng kỹ, còn có chút khôi hài nữa chứ. Nàng trong lòng đắc ý, đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, ôi chao một tiếng, khẩn trương hỏi: "Tầm Chân tiên sinh có thể có ý trung nhân?"

"Ách..." Tôn Vũ thận trọng suy nghĩ. Việc này hình như không có, trước kia toàn bộ tâm huyết của mình đều dành cho NM01, làm sao có thời gian yêu đương. Hắn nghiêm túc nói: "Chưa từng có ý trung nhân!"

Công Tôn Toản mừng rỡ! Nàng vặn vặn góc áo, nhẹ giọng hỏi: "Lần này truy kích Ô Hoàn... Tầm Chân tiên sinh có hứng thú đi không?"

Khụ khụ! Ngươi là lão bản phát tiền lương, ngươi muốn ta đi ta có thể không đi sao? Loại sự tình này lại cần phải hỏi ta có nghĩ không nữa? Tôn Vũ chảy mồ hôi ròng ròng, đao chém lửa thiêu, cung tiễn như mưa, ta còn mang theo cái con ghẻ Triệu Vân, đương nhiên là có thể không đi thì tốt rồi.

Tôn Vũ giả bộ chăm chú, nói: "Chủ công, Trác huyện mới trải qua chiến hỏa, huyện lệnh Lưu Ngu đại nhân lại bị trọng thương. Còn lại một đống quan viên đều không biết võ tướng kỹ, nếu như ta đi lúc này, bách tính Trác huyện khổ sở xiết bao. Thuộc hạ tự nguyện lưu lại Trác huyện chờ lệnh, xử lý tốt hậu quả mọi việc."

Công Tôn Toản nghe lời này có chút thất vọng. Nàng còn muốn dọc đường đi có Tôn Vũ đồng hành cùng đối phó Ô Hoàn chứ. Có điều Tôn Vũ nói cũng có lý, cục diện Trác huyện còn rối rắm cần người chỉnh đốn. Quan văn kỹ của Tôn Vũ vừa lúc thích hợp xử lý giải quyết tốt hậu quả công việc.

Nàng vén mái tóc đen, ôn nhu nói với Tôn Vũ: "Vậy thì làm phiền Tầm Chân tiên sinh rồi. Chờ ta chiến thắng trở về, sẽ gặp lại nhau."

Dọa người, lời này cũng nói được, ta và ngươi rất thân sao? Tôn Vũ trong lòng tưởng tượng một chút, còn nói chờ ta chiến thắng trở về, đó là lúc gặp lại nhau. Thế nào nghe được lời này trong đầu lại mơ hồ. Hắn cẩn thận suy nghĩ, đổ mồ hôi, không phải là lời mà trong thế giới kia nam nhân thường nói với nữ nhân sao? Không ngờ... Hiện tại đổi thành một nữ nhân nói với ta!

Tôn Vũ buồn bực tranh thủ tiếp lời: "Ta không ở lại thủ thành, ta cũng đi đánh Ô Hoàn!" Bị một nữ nhân nói một câu như vậy, khoa học gia ta đây cũng đành phải ra chiến trường rồi, ôi.

"A? Ngươi không phải vừa mới nói muốn ở lại thủ Trác huyện sao?" Công Tôn Toản ngạc nhiên nói.

Tôn Vũ kiên trì giải thích: "Ta đột nhiên nhớ ra, việc binh đao không có mắt, nếu như chủ công bị thương, chúng ta… làm thuộc hạ làm gì còn mặt mũi sống tiếp. Cho nên ta quyết định theo chủ công đi thảo phạt Ô Hoàn, bảo hộ chủ công."

Công Tôn Toản sao biết được hắn đang nói bậy, còn tưởng nam nhân này quan tâm đến mình. Nàng trong lòng ngọt ngào, mặt mày đều ẩn ẩn nhu tình, nhẹ nhàng nói: "Vậy... Được rồi... Ôi... Ta về trước đi ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải dậy, ngươi cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi." Nàng nói xong đưa chân chạy, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Ách, vị nữ tướng quân này là phi cơ à? Tôn Vũ buồn bực nghĩ, rõ ràng là một nữ anh hùng, sao lại càng lúc càng như nhuyễn muội tử vậy chứ?

Tôn Vũ dẫn theo Triệu Vân quay trở về phòng nhỏ của mình, đặt đầu xuống ngủ tức thì.Nhưng Triệu Vân lại ngủ không được, nàng đứng ở cửa phòng Tôn Vũ, khiếp đảm thốt lên: "Tiên sinh, ta... rất sợ. Chúng ta không ra chiến trường được không?"

Tôn Vũ xoay người ngồi dậy, nhìn thân thể gầy yếu của Triệu Vân, than thở: "Sợ chiến tranh?"

"Vâng!" Triệu Vân ra sức gật đầu.

Thường Sơn Triệu Tử Long như nào lại thành ra thế này vậy? Cô nàng này so với Triệu Vân trong thế giới kia của ta khác biệt cũng quá lớn rồi. Tôn Vũ phiền muộn nói: "Tử Long, nếu như ngươi sợ, cứ ở lại chỗ này đi, ta sẽ cho ngươi đủ lương thực, ngươi sẽ không chết đói đâu."

"Không được!" Triệu Vân cả kinh kêu lên: "Ta... Cha ta cùng mẫu thân không muốn ta, cũng nói như thế với ta, ta không muốn ở lại chỗ này, ta muốn đi theo người."

Thật đau đầu! Tôn Vũ dự định kiếm được tiền rồi sẽ đi khắp thế giới này, nói không chừng sẽ gặp rất nhiều sơn phỉ cướp đường. Cuốn vào khói lửa chiến tranh càng nhiều, Triệu Vân vẫn luôn giữ bộ dạng hiện tại này, tất nhiên không thể mang theo.