Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 107: Gạo Nấu Thành Cơm




Tôn Vũ bi kịch nhắm mắt lại, cảm nhận được Mi Trinh hơi nhích người ở trong ngực mình, da thịt ** hai người động chạm lẫn nhau, Tôn Vũ thoải mái đến độ thiếu chút nữa rên ra ngoài. Mẹ kiếp, ta đúng là tiện nha, rõ ràng là nàng muốn cường X ta, sao ta lại cảm giác được rất sướng?

Tiếc nuối chính là tay chân vô lực, không thể biến bị động thành chủ động ... không đúng, ta nghĩ đến chỗ nào rồi vậy, nếu ta có thể động, tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra! Tôn Vũ thiếu chút nữa nghĩ lệch rồi.

Qua hồi lâu, Tôn Vũ cũng không còn cảm giác được Mi Trinh cử động nữa. Ơ? Nàng sao bất động vậy? Cứ nằm trong ngực ta giống đầu đất vậy? Không phải muốn cường X ta sao? Ta đang thống khổ chờ chịu bị lăng nhục đây.

Tôn Vũ mở mắt ra xem thử, Mi Trinh co lại thành một đoàn, toàn thân run rẩy, bộ dáng kia còn khẩn trương hơn so với Tôn Vũ.

- Ngươi đang làm gì vậy?

Tôn Vũ hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi không phải là muốn gạo nấu thành cơm sao? Bây giờ lại sợ?

Hỏi ra những lời này, Tôn Vũ mới phát hiện mình không ngờ lén kỳ vọng nàng nhanh bò lên trên người mình. Hóa ra mình thật sự là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, thật bi kịch.

Có điều càng bi kịch hơn còn ở phía sau!

Mi Trinh đỏ mặt, có chút thẹn thùng đáp lại:

- Bây giờ không phải là đã gạo nấu thành cơm sao? Ngươi chối cũng không được, chúng ta đã là phu thê rồi.

- Cái gì? Ngươi nói gì?

Tôn Vũ không thể tin được lỗ tai của mình, hắn tranh thủ thời gian hỏi:

- Như vậy liền tính là phu thê rồi? Đây là gạo nấu thành cơm ngươi nói?

Mi Trinh nghiêm túc gật gật đầu, đáp:

- Phu thê không phải là cởi hết nằm ở trên một cái giường sao? Ngươi cho rằng còn phải làm gì?

- Phì!

Một ngụm máu tươi thiếu chút nữa từ ngực Tôn Vũ vọt tới cổ họng, cũng may hắn liều mạng mà ép xúc động muốn hộc máu trở về. Cảm tạ trời cao, cảm tạ mẹ, cảm tạ thời đại này còn chưa phổ cập giáo dục kiến thức sinh lý ... không ngờ khiến ta bảo vệ được đồng trinh, không lãng phí ở trên tay nữ nhân mình tạm thời còn chưa yêu thích, bảo lưu lại tôn nghiêm của một nam nhân, không chân chính sa đọa thành một đầu heo chỉ dùng nửa người dướisuy nghĩ.

Tôn Vũ cảm giác mình thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được khóe miệng cũng nhếch lên mỉm cười, đương nhiên, sâu trong đáy lòng hắn vẫn có một chút thất vọng, nhưng điểm thất vọng này so với giữ được thân phận xử nam của mình mà nói, cũng không tính là gì.

Nhưng Mi Trinh không phải người ngu, lập tức cảm thấy cảm xúc Tôn Vũ biến hóa ... Nàng ngồi dậy khẩn trương, ép hỏi:

- Ngươi sao thầm thở phào nhẹ nhõm? Ta hiểu rồi, quê hương các người .. cũng chính là thôn tên Bắc Kinh kia, có phải đối với việc trở thành phu thê còn có yêu cầu khác? Nói mau ... ngươi không nói ta liền cắn ngươi!

- Không có ... tuyệt không có! - Tôn Vũ miệng vội nói gấp:

- Giống chỗ các người, cởi hết áo quần nằm ở trên giường liền xong! Thật đó, ta không lừa ngươi đâu.

Mi Trinh mừng rỡ, nàng ngồi thẳng người, dùng hai tay che kín bộ ngực trắng nõn của mình, sau đó cười nói:

- Vậy ta bây giờ có thể thử xem một chút võ tướng kỹ của ta rồi, ta không phải là phế vật, võ tướng kỹ của ta cũng chắc chắn không phải là võ tướng kỹ vô dụng nhất thiên hạ, ta muốn biến ngươi thành nam võ tướng cường đại.

Mi Trinh nói xong hai câu này, lắc mình một cái, ánh lục từ trên người nàng bắn ra, ánh sáng nhạt màu lục chiếu trong phòng sáng lên, khiến Tôn Vũ có thể thấy rõ da thịt mềm mại cùng ngũ quan thuần mỹ của nàng. Trong phòng sáng, Mi Trinh cũng càng ngượng ngùng, hai tay nàng che ngực càng chặt hơn, nửa người dưới cũng cố ý ngồi qua bên cạnh, để Tôn Vũ không thấy bộ vị ** của nàng. Nhưng Tôn Vũ lại thấy được vòng mông mỹ lệ, đường cong uyển chuyển kia hết sức mê người.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu Mi Trinh cũng ngưng kết ra hai chữ "Vượng phu", nàng bất chấp ngượng ngùng, buông tay phải che ngực ra, đưa tay chỉ về phía Tôn Vũ, một ánh lục theo tay nàng chỉ bắn về phía Tôn Vũ, bao phủ hắn giữa ánh lục.

- Biến thành lợi hại đi, trượng phu của ta!

Mi Trinh lẩm bẩm:

- Sau đó chứng minh ta không phải là phế vật.

Nhưng mà lúc này chuyện lạ đã xảy ra, chỉ thấy một ít chùm ánh lục ở trên người Tôn Vũ bắn ra, đột nhiên xoẹt một cái phản xạ trở về, nổ ra ở cả trong phòng nhiều lưu quang vỡ vụn màu lục...

- Ngươi ... Thân thể của ngươi không chấp nhận võ tướng kỹ của ta! - Mi Trinh kinh hãi, nàng cũng không thèm che ngực mình nữa, lập tức nhào lên người Tôn Vũ, hai tay đè ngực hắn, vội la lên:

- Vì sao? Sao không chấp nhận "Vượng phu" của ta? Ta hiểu rồi, ngươi vốn không xem ta là thê tử của ngươi, không có xem mình là trượng phu của ta, nam nữ quê hương các ngươi thành thân, nhất định còn có yêu cầu khác đúng không? Mau nói cho ta biết!

Tôn Vũ thở dài, ngậm miệng không đáp, nghĩ thầm: Ta đến từ đời sau, trong lòng căn bản không có tư tưởng cố hóa đã xảy ra quan hệ nhất định phải kết hôn, trong lòng ta tất phải thừa nhận ngươi là thê tử ta, ngươi mới có thể là thê tử của ta, cho dù ngươi Bá vương ngạnh thượng cung, cùng ta xảy ra quan hệ, ta cũng nhiều lắm xem thành chuyện một đêm. Căn bản không chấp nhận vị trí của ngươi trong lòng ta, điều này không thể chỉ dùng sức mạnh là được?

Mi Trinh ngơ ngác nửa ngày, đột nhiên nói:

- Ta hiểu rồi, là sinh đứa nhỏ mới tính là phu thê sao? Được rồi, chúng ta bây giờ sẽ sinh đứa nhỏ ... Đứa nhỏ phải làm sao để sinh? Ngươi không nói, ta liền đi hỏi Trịnh Huyền lão sư.

- Ài ... nha đầu ngốc, đừng giằng co nữa.

Tôn Vũ thở dài nói:

- Thành thân là một loại khế ước trên tinh thần, ta tán thành ngươi là thê tử của ta ngươi mới có thể phải, cho dù sinh đứa nhỏ, ở quê hương ta cũng không phải là không kết hôn thì không thể được.

Mi Trinh trong nháy mắt ngơ ngẩn ...

Nàng nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, thở dài một hơi, khôi phục bộ dáng trấn định của tiểu thư khuê các, sau đó trầm giọng nói:

- Ta hiểu rồi, ngươi không quan tâm ta, cho nên cho dù ta làm cái gì, võ tướng kỹ của ta cũng không dùng được trên người của ngươi ... Ta làm hết thảy chuyện này căn bản chính là phí công.

Tôn Vũ nhẹ gật đầu, mặc dù đây đối với Mi Trinh mà nói thực tàn nhẫn, nhưng lúc nên gật đầu thì phải gật đầu, thái độ nam nhân nên rõ ràng một chút.

Mi Trinh đứng dậy, không che dấu thân thể mình nữa, thân hình mỹ lệ của nàng hoàn toàn hiện trước mặt Tôn Vũ, hạ giọng nói:

- Mặc dù quê hương của ngươi như vậy không tính là thành thân, nhưng ở chỗ ta, nam nữ thụ thụ bất tương thân, ta và ngươi trần truồng ** ôm nhau, ta đã không lấy ai khác ngoài ngươi loam chồng được nữa rồi. Ta liều chết đến cùng, bỏ ra bất cứ giá nào! Ngươi không quan tâm ta, ta cũng không cách nào tìm nam nhân khác biết võ tướng kỹ tới chứng minh giá trị của ta ... Ta đây cứ chết là xong.

Chết liền xong? A! Ta sao quên Mi phu nhân ở trong lịch sử chính là hạng người tự sát, người này trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa" tự sát không chút chớp mắt, Triệu Vân chỉ là liếc mắt một cái, Mi phu nhân liền nhảy giếng tự vẫn, ta cũng đừng khiến một màn này tái diễn ở trong thế giới này chứ.

- Đừng chết! Ta đáp ứng!

Tôn Vũ vội hô, trong đáy lòng Mi Trinh quả nhiên là nghiêm túc với cuộc hôn nhân này. Tôn Vũ thở dài nói:

- Được rồi, ta lấy ngươi, có điều chúng ta không cần sinh đứa trẻ gì đó, ngươi cũng đừng lại trần truồng chui vào trong lòng ta, đợi đến ngày nào đó khi ngươi yêu ta, ta cũng yêu ngươi, chúng ta lại hưởng thụ cá nước thân mật, ở trước khi đó ... ta chỉ biết thừa nhận ngươi là thiếp của ta trên danh nghĩa, sẽ không xảy ra quan hệ phu thê thật với ngươi".

Tôn Vũ có giới hạn làm người của hắn, không hề có tình yêu, không thể làm!

- Ngươi lần này ... vẫn gạt ta?

Mi Trinh không tin hỏi.

- Không, lần này ta nghiêm túc

Tôn Vũ nghiêm nghiêm túc túc nói:

- Bây giờ ngươi là thiếp của ta.