Manh Nữ Cùng Kỹ Nữ

Chương 6




Lâm tiên sinh vừa khóc vừa liên tục nói, hắn luôn giải thích, Lý Giai chỉ có thể một bên khuyên nhủ, hắn đúng là chưa uống quá nhiều, Lâm tiên sinh bắt đầu nói liên miên, nguyên lại hắn là một nhà văn, có ý tưởng viết về một nhân vật nữ tử bán thân để kiếm sống như Lý Giai, nhưng hắn khổ nỗi không hiểu nhiều lắm cuộc sống hay tâm trạng của các nàng ấy, mãi tìm không được xúc cảm để viết, lúc này hắn nghĩ mới tới khách điếm để tiếp xúc với các nàng, cũng đi tìm rất nhiều loại cô gái, tất cả đều làm cho hắn cảm giác không hợp, hắn cũng không muốn tìm đến những người đó, mãi đến khi gặp Lý Giai, hắn mới phát hiện, nhân vật trong cuốn tiểu thuyết của hắn là đây, chính là nữ tử này, cho dù lưu lạc phong trần nhưng tận sâu bên trong vẫn là một tâm hồn thuần khiết, sở dĩ đó là vì sao hắn luôn đặc biệt tới để nói chuyện phiếm với nàng, trò chuyện về tuổi thơ của nàng, nói chuyện qua lại, Lâm tiên sinh phát hiện ra, cho dù mình ly khai, đắm chìm trong công việc, thì trong đầu hắn vẫn thường xuyên hiện ra hình ảnh nụ cười tươi sáng của Lý Giai, lâu ngày, hắn ý thức được mình thực sự động tâm với nàng, nhưng hắn lại là một nhà văn có uy tín danh dự, thế nào lại ân ái trên người một kỹ nữ, Lâm tiên sinh vì thế trong lòng vô cùng thống khổ, mặc dù Lý Giai trong mắt hắn là một thiếu nữ tinh khôi, nhưng ánh mắt người đời và những lời đồn đãi vô căn cứ hắn không thể coi nhẹ, cứ như vậy hắn ngấm ngầm chịu đựng, cuối cùng tối nay, lại vì rượu mà làm ra chuyện bất kính.

" Xin lỗi... Xin lỗi...." Lâm tiên sinh ngữ giọng khổ sở hổ thẹn, "Ta là thực yêu thích ngươi, nhưng ta không thể cưới ngươi. Xin lỗi...." Kỳ thực những lời này, hắn không nói để Lý Giai nghe, đúng hơn là hắn tự nói với chính mình, hắn từng khuyên nhủ bản thân mình, không nên lại trầm luân thêm, thân phận khác xa nhau, không thể có kết quả tốt.

Nhìn tình cảnh như vậy, Lý Giai chợt cảm thấy rất trào phúng, dùng ngữ điệu mỉa mai nói: "Thích ngươi nhưng không thể cưới ngươi", giống như nếu hắn bằng lòng cưới nàng, chính bản thân hắn sẽ trở nên tầm thường như nàng, kỳ thực, cái gì gọi là ý niệm tôn trọng đều là sự giả dối, dưới tận đáy lòng hắn, căn bản là chưa bao giờ đem nàng và hắn hai người cùng đặt vị trí ngang hàng, hắn giống như là đang cao cao tại thượng, mà Lý Giai thì chỉ có thể quỳ xuống bên dưới nhận lấy sự ân huệ bố thí của hắn, mặc cho Lâm tiên sinh cố gắng che đậy, đây mới thực sự là quan hệ hai người trong lòng hắn.

"Lâm tiên sinh, không cần như vậy, ta cũng chưa dám mộng tưởng sẽ gả cho ngươi, tới nơi này là phải hài lòng, ngươi khóc như vậy, ông chủ sẽ nghĩ ta đối đãi khách không tốt." Lý Giai hướng nụ cười ôn nhu mà lãnh đạm. Lâm tiên sinh lại cuống quýt tránh ánh mắt Lý Giai. "Đừng như vậy, ta thực xin lỗi, chỉ lúc này thôi, ta sau đó sẽ tuyệt đối không tái đối với ngươi làm ra loại sự tình này, chúng ta có thể như trước được không ? Giống như lúc trước đơn thuần làm bằng hữu."

"Tốt, Lâm tiên sinh nói thế thì hảo rồi" Lý Giai không đến gần hắn, nàng ngồi ở ghế sô pha đem y phục chỉnh sửa lại. Lâm tiên sinh thấy Lý Giai không hề đối mặt, tâm tình cũng ổn định, hắn thở dài nói: "Ta thực xin lỗi... ta kỳ thực không muốn như vậy..."

"Ân, ta hiểu." Lý Giai cười gật đầu, nếu Lâm tiên sinh đầu óc tỉnh tảo, tuyệt đối sẽ không cùng nàng làm ra chuyện này, hắn cuối cùng so với tất cả nam nhân đều không bất đồng, đều là cầm thú, hắn là khoác giả lên người diện mạo đứng đắn nhưng thực ra cũng chỉ là một cầm thú mà thôi. Rượu có khi cũng có chỗ tốt, nói trắng ra thì cho người khác có một chút can đảm, nói dễ nghe hơn thì khiến người ta trở nên thẳng thắn, lộ ra bộ mặt thật, trong lòng muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, không so tính đến hậu quả ra sao.

Lý Giai hướng đến Lâm tiên sinh, thật giống như cái nghề mại dâm hướng đến Lý Giai, lý trí đều tố cáo bọn chúng, đây là dị thường, là bất hảo, khi dục vọng cùng hiện thực trước mặt bọn chúng, bọn chúng vẫn chính là cúi đầu bại trận khuất phục.

Cuối cùng, Lâm tiên sinh hướng Lý Giai mà cấp nàng một ngàn đồng, biểu tình vô cùng hối hận, Lý Giai cũng không hướng hắn mà khách sáo, chính là vẫn cười tiếp nhận, liên tục nói lời cảm ơn. Chuyện đêm nay của Lâm tiên sinh, tuy rằng khiến cho Lý Giai có một chút buồn, nhưng nàng nhận rõ bản chất nam nhân, bất quá cho dù ra làm sao, người ta vẫn hướng nàng vung tay rộng rãi, điểm ấy với Lý Giai mới là quan trọng, cái gì mà nào là đơn thuần là bằng hữu, tại đây, trong nơi chốn của sắc đẹp, có thể có mấy phần tình cảm, đều không phải toàn bộ hào nhoáng bên ngoài đều giả dối sao. Nghĩ tình cảm, trong đầu Lý Giai, không hiểu sao lại dần dần hiện ra nụ cười ngây ngốc của Tiểu Văn.

Xách theo hai cái bánh bao, hộp sữa và một chút trái cây, Lý Giai hơi kích động mở cảnh cửa ra, bởi vì tối qua kiếm được không ít, nên nàng mua cho Tiểu Văn một cái hộp âm nhạc, nàng nhĩ phụ mẫu Tiểu Văn thường ngày đối với nàng không được tốt, nhất định sẽ chưa từng bao giờ mua đồ chơi cho nàng. Không ngờ khi vừa vào phòng, thì phát hiện ra Tiểu Văn đang ngồi co ro trên giường, nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống, nàng vội vàng quăng hết đồ đạc chạy phóng tới kéo Tiểu Văn ôm vào lòng, "Làm sao thế, có phải bị ngã nữa không ?", vừa nói vừa kiểm tra thân thể Tiểu Văn xem có vết thương nào không.

Tiểu Văn nức nở, càng rút vào lòng Lý Giai, " Xin lỗi... Xin lỗi... Tiểu Văn tham ăn, đem đồ ăn ngon của Lý Giai cấp ăn hết rồi, ngươi mắng ta đi." Nàng chính là muốn để lại cho Lý Giai, chính là ăn một cái lại muốn ăn tiếp, lòng tham không đáy, cuối cùng nàng cũng đã ăn hết sạch, làm sao lại như thế này, Giai Giai đối với nàng thực tốt, nhưng nàng lại đem đồ ăn ngon ăn hết, Tiểu Văn trong lòng tự trách, thảo nào mẹ nàng lúc trước đều mắng nàng là vô dụng, ngoại trừ chỉ có ăn thì không làm được việc gì khác.

"Ăn cái gì ngon ?" Lý Giai nhất thời bối rối không nghe được Tiểu Văn nói hết, đem tay lau đi nước mắt trên mặt Tiểu Văn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng trông thật đáng thương.

Tiểu Văn lại vừa thút thít, nhỏ giọng nói: "chính là đồ ăn ngon mà Lý Giai đem về hôm qua ấy."

Lý Giai hướng trên bàn, lấy hộp bánh bích quy ra xem thử, nàng chợt nhiên hiểu được mọi sự, nàng nâng khuôn mặt Tiểu Văn lên, nhẹ nhàng hôn một cái, " Mấy thứ đó vốn mua cho ngươi, ngươi ăn ta mới vui."

"Thế nhưng... chính là ta muốn cùng Giai Giai ăn ngon, ta cũng muốn ngươi được ăn." Tiểu Văn vừa nói, lệ lại thi nhau lã chã. " Đừng khóc... Đừng khóc... Ngoan." Cũng là khóc, nhưng những giọt nước măt của Lâm tiên sinh chỉ khiến Lý Giai cảm thấy mỉa mai. Nhưng nước mắt Tiểu Văn lại như làm tan chảy tâm can Lý Giai, khiến nàng đau vô cùng, Lý Giai đem Tiểu Văn ôm vào lòng, mang nàng đến bên bàn, lấy ra trong túi nhựa một cái hộp bánh quy khác, tháo ra một gói trong đó, đem đến một cái bánh đút cho Tiểu Văn, "Đến đây, nếm thử xem, có đúng cái này ăn ngon không ?"

Tiểu Văn há miệng nhỏ xinh cắn một cái, không để ý một bên mép còn vương một mảnh nhỏ bánh quy, lui vào lòng Lý Giai, "Cái này cũng ngon a, hảo ngọt, nhưng không giống với cái kia, không giống vị ngọt như thế ."

Cái miệng nhỏ nhắn này hảo lợi hại, Lý Giai dở khóc dở cười, chỉ có thế tiếp tục nói " nếu cái này ngon thế, chúng ta cùng ăn có được không ?"

Mặc cho bao tử đang kêu gào vì đói, Tiểu Văn môi chúm chím, nhỏ nhỏ thanh âm hỏi " Giai Giai không giận ta sao?"

"Ngươi không ăn ta mới giận đó chứ" Lý Giai thuận tay đem bánh bao bữa sáng mới mua nóng hổi cùng hộp sữa mang đến, lau đi những giọt lệ còn vương trên mặt Tiểu Văn, bắt đầu đút nàng ăn bữa sáng.