Manh Nữ Cùng Kỹ Nữ

Chương 42




Lý Giai đem Tiểu Văn ôm vào lòng, đối với Tân U cùng Seven nói, "Ta trước tiên mang nàng quay về phòng đi thôi." Sau đó liền đem Tiểu Văn mang vào phòng, đóng cửa phòng lại. Thấy cửa phòng khép lại, Tân U xoay người nhéo lỗ tai Seven, tức giận nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi a ? Ngươi thế nào lại chọc tiểu hài tử làm chi ? Hiện tại được rồi a? Ngươi vui rồi chứ ?" Seven tự biết mình đuối lý, lập tức nhận sai xin lỗi, khiến cho Tân U đối với nàng một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể ngồi ở ghế sô pha thở dài.

Lý Giai yêu thương gắt gao ôm lấy Tiểu Văn, một bên lau nước mắt cho nàng, một bên lại dỗ dành, Tiểu Văn khóc đến độ ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tất cả đều là lệ, Lý Giai cực kỳ tự trách mình , thế nào bao giờ cũng không nhớ, hung dữ với nàng để làm chi, có chuyện gì hảo hảo nói không được sao.

"Ngoan, đừng khóc có được không, đợi lát nữa cổ họng sẽ đau đấy, là ta hư, lần sau ta không bao giờ hung ác Tiểu Văn nữa có được hay không, ngoan, đừng khóc...." Nàng nhẹ nhàng hôn lấy gương mặt Tiểu Văn, không ngờ Tiểu Văn lại tức giận xoay người đi, né tránh Lý Giai, thở phì phò đáng thương nói, "Giai Giai xấu xa, ngươi không yêu ta, ta không bao giờ cho ngươi hôn nữa."

"Sao lại thế ? Ta thích nhất Tiểu Văn, ai nói ta không thích ngươi."

"Ta nói yêu, yêu !!! Không phải thích, thích và yêu không giống nhau, ngươi không yêu ta !!!" vừa nói những lời này, Tiểu Văn nước mặt lại không ngừng rơi xuống, cảm thấy rất là ủy khuất, Giai Giai thế nào có thể không yêu nàng, thật xấu.

Lý Giai nhất thời sửng sốt, không có nghe lầm chứ, Tiểu Văn vậy mà nhấn mạnh yêu và thích khác nhau ?! Trong lòng nàng bỗng nhiên mọc lên những cảm xúc hỗn loạn khó hiểu, nàng khẩn trương sát đến bên cạnh Tiểu Văn, run run dè dặt hỏi, "Ngươi... biết rõ yêu và thích khác nhau ? Vậy ngươi yêu ta không ? " Nàng cảm giác được trái tim đang đập kịch liệt, từng nhịp "thịch thịch" như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tiểu Văn vỗ vỗ miệng, hầm hừ tức giận nói, "Yêu, Tiểu Văn rất yêu Giai Giai, chính là Giai Giai không yêu Tiểu Văn, thật xấu."

Đây là lần đầu tiên từ miệng Tiểu Văn nghe được nàng nói yêu mình, cho dù Tiểu Văn hiện tại có hay không đã chân chính hiểu được ý nghĩa từ này, đối với Lý Giai mà nói, đây là một thiên đại vui sướng cùng cảm động, ánh mắt của nàng dường như bắt đầu nhòa đi, tay vô pháp khống chế run rẩy, nàng nhịn xuống nghẹn ngào nhẹ nhàng nói, "Ngươi thế nào biết ta không yêu ngươi?"

Lý Giai mở mắt to tròng ngạc nhiên nhìn Tiểu văn, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống hai bên má "Sở dĩ vì thế, ngươi từ tối hôm qua cho tới hôm nay liên tục tức giận không chú ý ta, là vì nghĩ ta không yêu ngươi ?"

Tiểu Văn chu miệng, nho nhỏ thanh âm ủy khuất nói "Ta biết nhâm tính thật không tốt, không nên không ngoan như thế, chính là ta rất khó chịu, Giai Giai cũng không yêu ta, ta nhất định không để ý ngươi."

Lý Giai cũng không thể khống chế được tình cảm của mình nữa, một phen ôm lấy cổ Tiểu Văn, khóc nỉ non, "Đứa ngốc, ngươi thực sự là một đứa ngốc, ta không yêu ngươi thì còn có thể yêu ai, mỗi ngày đều nhớ ngươi, sợ ngươi có ngày hiểu chuyện sẽ ly khai khỏi ta, ngươi cư nhiên còn có thể lo lắng ta không yêu ngươi, có đúng hay không ta làm còn chưa đủ tốt, vậy ngươi nói ta biết, còn muốn ta thế nào thì mới là yêu ngươi, ngươi mới là đồ xấu xa, chỉ vì chuyện này mà không để ý đến ta, ngươi có biết ta lo lắng nhiều thế nào hay không, ngươi mới là hư...." Lý Giai cũng giống như một tiểu hài tử, chôn đầu vào cổ Tiểu Văn khóc ô ô, nàng cũng là một nữ hài tử, chỉ so với Tiểu Văn lớn hơn có 3 tuổi, không phải không biết buồn, không phải không biết ủy khuất, không phải sẽ không khóc, chỉ là người nàng yêu quá đơn thuần, người nàng yêu cần được bảo vệ, cho nên nàng chỉ có thể liều mạng kiên cường chống đỡ, không ngại tất cả được hay mất, nhưng nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng người nàng yêu vậy mà còn trách không yêu hắn, điều này làm cho Lý Giai làm sao có thể nhẫn nại thêm nữa, lòng của nàng cũng đau như vạn kim châm. Cảm giác được nước mắt Giai Giai rơi trên cổ mình, Tiểu Văn vội vàng nắm lấy tay Lý Giai, khẩn trương xin lỗi, tự mình thế nào lại để Giai Giai khóc, ngực đau quá, nàng giơ bàn tay nhỏ bé ra sức tự đánh mình, "Giai Giai không khóc, ngươi đánh ta, đừng khóc..... là ta không tốt.... ngươi khóc Tiểu Văn hảo khó chịu, đau quá..." Lý Giai hai mắt đẫm lệ nhẹ nhàng hôn cổ Tiểu Văn, khổ sở nói "Ta khóc Tiểu Văn sẽ đau, vậy khi Tiểu Văn khóc, ta cũng đau, ngươi biết không ? Ngươi mỗi lần khóc, trái tim của ta đều cũng rất đau, ngươi có thể tính được không, ngươi đã khóc bao nhiêu lần, ta đã đau bấy nhiêu lần ."

Tiểu Văn yên lặng suy nghĩ thật lâu, nàng hoàn toàn không nhớ được tự mình đã khóc bao nhiêu lần, chỉ biết là khi tự mình không vui sẽ khóc, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới cảm nhận của Giai Giai, "Xin lỗi..." Tiểu Văn cắn môi dưới, vỗn dĩ tự mình vẫn như thế này thất thường làm Giai Giai đau nhiều lần như vậy, nhưng lại chưa từng dỗ dành Giai Giai, khi nàng khó chịu Giai Giai đều có thể ôm chặt lấy nàng, Tiểu Văn xoay người ôm chặt lấy Lý Giai, "Tiểu Văn sau này sẽ không khóc nữa, Tiểu Văn không muốn Giai Giai đau, muốn Giai Giai vui vẻ."

Lý Giai nhắm mắt lại nhẹ nhàng ôm Tiểu Văn vào lòng, "Muốn ta vui vẻ thì nói lại lần nữa yêu ta có được hay không?"

"Ân, Tiểu Văn yêu nhất Giai Giai, Giai Giai cũng phải yêu ta."

*******************

Yêu, chỉ thế này một chữ, có thể từ miệng Tiểu Văn nói ra, bao nhiêu khổ cực cũng đáng. Lý Giai khóe miệng nhàn nhạt cười, cảm giác thân thể Tiểu Văn phong phanh, còn có nàng lần đầu yêu thương ôm lấy mình.