Mạnh Như Ký

Chương 70: 70: Làm





"Được rồi, đặt ra mục tiêu, ngươi nói thử xem, định làm thế nào?" Mạc Ly hài lòng nhìn Mạnh Như Ký, tràn đầy mong chờ hỏi: "Để ta nghe thử, ngươi muốn dùng sự thật lòng khiến hắn nóng lên kiểu gì!"
Vừa nói dứt lời, Mạnh Như Ký ngẩn người tại chỗ, cảm giác gò má nóng rực cũng lạnh đi: "Chuyện này...!không phải là ngươi nên nói, còn ta nghe sao?"
Trong mộng cảnh màu xám, Mạc Ly khoanh tay và Mạnh Như Ký chớp mắt nhìn nhau.
Sau khi bọn họ phát giác được sự ngây ngô trong chuyện này của đối phương, Mạc Ly bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm:
"Phu thê các ngươi cùng tiến mà lại bảo ta đưa ra ý kiến? Hợp lý quá ha? Chuyện này tất nhiên phải do ngươi tự nghĩ rồi."
"Ngươi làm mối không phải có rất nhiều cách sao, bước một chân vào cửa rồi mà ngươi không có chút kế hoạch nào?" Mạnh Như Ký cũng cảm thấy không thể tin nổi.
"Con đường này, ta ngoại trừ tạo ra ít cơ hội cho các ngươi thì không phải những chuyện còn lại đều do các ngươi tự hoàn thành sao, ta lập kế hoạch cái gì?" Mạc Ly nói thẳng: "Tiểu Mạnh, có phải ngươi không biết không?"
Phải, nàng không biết!
Sau giây phút cạn lời ngắn ngủi, Mạnh Như Ký day mi tâm: "Ta chỉ từng nuôi trẻ, chưa từng nuôi nam nhân..."
"Ai bảo ngươi nuôi, bảo ngươi câu dẫn!"
"...!Câu dẫn hắn còn khó hơn nuôi hắn..."
"Vậy trước kia ngươi làm được thế nào thế?"
"Ta..." Mạnh Như Ký nghẹn họng: "Ta không làm gì mà..." Nói đến đây, nàng quả thực nghi hoặc rồi: "Tại sao hắn lại rung động với ta?"
Mạc Ly cảm thấy vô lý: "Ngươi không biết?"
"Không biết." Mạnh Như Ký kiên nhẫn học hỏi: "Ngươi gợi ý xíu đi."
"Ta đương nhiên cũng không biết!"
"..."
Nhìn khuôn mặt trắng quá mức này của Mạc Ly, Mạnh Như Ký thật muốn in một vệt hồng lên đó, để hắn tỉnh táo hơn chút.
"Vậy ngươi chọn ta làm gì!" Mạnh Như Ký hỏi.
"Không phải là vì trước đây chọn cho hắn rất nhiều người nhưng đều vô dụng sao, không phải lần này ngươi tình cờ tới vùng đất Vô Lưu cùng hắn sao, rơi bên Nại Hà..."
Mạnh Như Ký hoàn toàn cạn lời: "Những gì ngươi làm, chỉ để bọn ta biến thành mối quan hệ người chết dở và vật Treo Mệnh..."
"Ta nói rồi, chỉ có chút xíu thôi."
Mạc Ly biện hộ cho bản thân:
"Có điều chút xíu này cũng tốn rất nhiều công sức của ta, phải loại bỏ vật Treo Mệnh vốn có của ngươi, còn phải lấy được vật Treo Mệnh của hắn, cuối cùng biến hắn thành vật Treo Mệnh, rồi kéo các ngươi lại gần nhau, khó lắm đấy! Vì chuyện này mà ta ngủ ở Nại Hà một thời gian, sau này mới tìm được các ngươi, Tiểu Mạnh, ngươi tôn trọng lão già này chút đi."
Mạnh Như Ký thở dài: "Bỏ đi, nói mấy chuyện này vô ích." Nàng xoa cằm suy nghĩ: "Ngươi phân tích cùng ta một chút, tính đến trước mắt, Mục Tuỳ rốt cuộc tại sao lại thích ta?"
Mạc Ly cũng bắt chước Mạnh Như Ký xoa cằm, im lặng hồi lâu mới do dự nói: "Lâu ngày sinh tình?"
"Vậy tại sao hắn không sinh tình với con thỏ?"
"..." Mạc Ly hiển nhiên là nghĩ đến bộ dạng của con thỏ, sau đó hỏi: "Ngươi thực sự có nghi vấn này à?"
Dường như cũng nhận ra không ổn lắm, Mạnh Như Ký đổi ví dụ: "Nói thế này đi...!Lần trước hắn tới vùng đất Vô Lưu, trở thành thành chủ thành Trục Lưu, mỹ sắc, chân tâm, đồng hành, hắn muốn gì cũng có.


Lần này, tại sao ta lại trở thành ngoại lệ?"
"Có lẽ..." Mạc Ly ngẫm nghĩ: "Chỉ vì ngươi là ngươi."
Mạnh Như Ký lắc đầu.
"Nếu hắn chỉ là Mục Tuỳ mất đi ký ức, ta sẽ tin hắn chỉ đơn thuần là thích một người.

Nhưng hắn đã nhớ lại tất cả rồi, hắn từng là thiên thần, trải qua rất nhiều chuyện, trở thành người, hắn nhìn thấy lòng người tăm tối, cũng hiểu rõ sự hỗn loạn của thế gian, hắn sẽ không vô duyên vô cớ rung động."
Mạc Ly bị Mạnh Như Ký thuyết phục, vì thế cùng nàng rơi vào trầm tư.
"Nhất định là có gì đó không giống trước kia..." Mạnh Như Ký lẩm bẩm, đột nhiên giống như giác ngộ, Mạnh Như Ký lập tức mở to mắt: "Người chết dở và vật Treo Mệnh! Đúng rồi! Nhất định là vì cái này."
Mạc Ly không hiểu: "Lần trước hắn đến cũng có vật Treo Mệnh mà, con thỏ, đúng không?"
"Không phải!" Mạnh Như Ký kiên quyết: "Lần trước hắn đến với thân phận người chết dở, người chết dở không thể rời khỏi vật Treo Mệnh.

Nhưng thân là vật Treo Mệnh, về mặt tinh thần, sẽ có sự ỷ lại khó mà khống chế với người chết dở! Con thỏ rất ỷ lại Mục Tuỳ, cho dù bây giờ nó không phải vật Treo Mệnh của Mục Tuỳ nữa thì sự ỷ lại vẫn duy trì."
Mạc Ly nhướng mày: "Thế nên, ngươi cho rằng Mục Tuỳ rung động là do ảo giác mà vật Treo Mệnh mang lại?"
"Không phải ảo giác, là thời cơ." Mạnh Như Ký lý trí phân tích: "Ban đầu hắn không nhớ gì cả, vì thế mà ỷ lại vào ta do quy tắc của vật Treo Mệnh, khát vọng chạm vào ta, sau đó mặc dù hắn đã khôi phục ký ức thì gốc rễ suy nghĩ muốn chạm vào ta vẫn ở trong đầu hắn!"
Mạc Ly cảm thấy rất có lý, gật đầu lia lịa.
"Thế nên..." Mạc Ly tràn đầy hy vọng tiếp lời: "Để hắn càng ỷ lại ngươi, ngươi định sau này..."
"Ôm hắn nhiều hơn!!"
"Làm hắn!!"
Ôm, là Mạnh Như Ký nói.
Làm, là Mạc Ly nói.
Âm lượng tương đồng nhưng ý! nghĩ! bất! đồng!
Cũng vì hai câu buột miệng này, khiến hai người lại không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Mạnh Như Ký nhắm mắt, hít thở, vò đầu, từng bước đều rất thuần thục: "Ta với ngươi..." Nàng hít một hơi: "Ta với ngươi quả thực không thể nói chuyện được..."
Mạc Ly cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, cảm thấy nàng hơi có bệnh:
"Tiểu Mạnh, bây giờ ngươi phải cứu tất cả mọi người, tất cả mọi người đó, ngươi muốn dựa vào một cái ôm để cứu người? Ngươi không tôn trọng người ta quá đó."
"Ngươi đừng có dở người!" Mạnh Như Ký hơi suy sụp: "Cách ngươi nói thì tôn trọng người ta lắm à!"
Mạc Ly càng lúng túng: "Trước đây ngươi phân tích nhiều như vậy, không phải có ý này sao?"
"Ý của ta là tiếp xúc hắn nhiều hơn! Khiến hắn càng nảy sinh sự ỷ lại!"
"Cách của ta không phải là tiếp xúc nhiều nhất ỷ lại nhiều nhất sao?"

Im lặng.
Sự im lặng càng chết chóc.
Mạnh Như Ký quả thực không nhịn được nữa, trực tiếp rời khỏi mộng cảnh.
Nàng mở mắt, vỗ mông đứng dậy, đang định đi thì một bóng người nhảy từ trên cây xuống, là Mạc Ly vừa rồi ngồi trên cây.
Mạc Ly chặn đường nàng, nghiêng đầu nhìn nàng: "Tiểu Mạnh, ngươi vẫn là con nít à? Sao lại bỏ chạy?"
Mạnh Như Ký trợn trắng mắt: "Ta làm theo cách của ta, cách của ngươi...!ngươi tự mà làm."
"Nếu ta là ngươi thì ta làm lâu rồi, nhưng hắn không thích..."
Chưa nói dứt lời, Mạnh Như Ký liếc thấy dưới tán cây phía trước có một bóng người đang đứng.

Mạnh Như Ký nặng nề ho một tiếng, Mạc Ly kịp thời im miệng, bĩu môi: "Mệt cả ngày rồi, ta phải nghỉ ngơi đây."
Mạc Ly biến thành hòn đá, nhanh như chớp lăn đến bên chân Mạnh Như Ký.
Mặc dù trong lòng Mạnh Như Ký vẫn có chút ngột ngạt, nhưng nàng vẫn nhặt hòn đá lên.

Nàng muốn đặt hòn đá vào thắt lưng, nhưng liếc thấy bóng người phía trước, hòn đá trong tay xoay chuyển, cuối cùng được nhét vào trong tay áo.
Mạnh Như Ký men theo ánh trăng đến đó, thấy Mục Tuỳ đang đứng dưới gốc cây, khoanh tay, lạnh mặt, im lặng nhìn chằm chằm nàng.
Ánh trăng phác hoạ những đường nét quá mức sạch sẽ trên khuôn mặt đẹp này, càng khiến ngũ quan hắn sắc bén hơn, như thể thiên thần trên trời, lạnh nhạt điềm tĩnh.
Nhưng dưới ánh nhìn lạnh nhạt thế này, trong đầu Mạnh Như Ký lại lặp đi lặp lại một chữ đáng sợ...
"Làm!"
"Làm!"
"Làm!"
Đáng sợ quá!
Mạnh Như Ký rùng mình vài cái, vỗ vỗ mặt mình mới khiến âm thanh kia biến mất trong đầu.
Vừa ngẩng đầu, thấy Mục Tuỳ đang nhíu mày nhìn chằm chằm mình.
"Ngươi nói chuyện gì với hắn trong mộng?" Mục Tuỳ hỏi, hiển nhiên đã đoán ra vừa rồi bọn họ làm gì.
"Không có mà, ta vừa ngủ một giấc." Mạnh Như Ký nói dối không chớp mắt: "Mộng cảnh gì, có thể nói gì chứ..."
Mục Tuỳ càng nhíu chặt mày.
Mạnh Như Ký vội vàng chuyển chủ đề: "Không phải ngươi đang điều tức sao? Theo qua đây làm gì?"
Mục Tuỳ nghe vậy thì không giãn mày, nhưng hắn nhìn về hướng khác, cứng đầu trả lời: "Bên này...!dễ điều tức hơn."

Lời hắn nói không khác gì câu "ngủ một giấc" của Mạnh Như Ký vừa rồi.
Mạnh Như Ký mím môi, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng quyết định nhân từ với hắn một chút.

Cái gì mà "Đất bên đó dính mông sao" thì nàng không hỏi nữa.
"Vậy ngươi điều tức đi.

Ta đi ngủ tiếp." Mạnh Như Ký tuỳ tiện chỉ về một hướng, vốn muốn đi, nhưng vừa nhấc chân lên nàng lại có suy nghĩ khác.
Nàng xoay người, tìm một chỗ đất bằng, ngồi xuống lẩm bẩm: "Ở đây bằng phẳng hơn."
Mục Tuỳ nhìn nàng với vẻ kỳ lạ.
Thấy hắn không qua, Mạnh Như Ký chủ động vỗ xuống chỗ cạnh mình, mơ hồ nói: "Không phải ngươi muốn điều tức sao, ngồi qua đây."
Mục Tuỳ khẽ nhướng mày, nhưng cũng không nói gì mà qua đó ngồi.
Gốc cây, ánh trăng lay động.
Mạnh Như Ký ngồi cạnh Mục Tuỳ, Mục Tuỳ không điều tức, Mạnh Như Ký cũng không nghỉ ngơi.
Mạnh Như Ký nhìn Đông nhìn Tây cũng không nhìn Mục Tuỳ.
Nàng chuẩn bị tâm lý một hồi, sau đó lặng lẽ dịch mông, để bản thân gần Mục Tuỳ hơn một chút, đến khi cánh tay như có như không chạm vào nhau.
Nàng không nhịn được mà quay đầu nhìn hai cánh tay chạm nhau.
Nhưng cái nhìn này...
"Không ngủ?" Mục Tuỳ hỏi nàng.
Mạnh Như Ký như bị bỏng, lập tức dịch ra, thậm chí khoảng cách còn xa hơn vừa rồi...
Động tác nàng lớn, khiến Mục Tuỳ càng thêm kỳ lạ.
Mạnh Như Ký gãi đầu, ổn định cảm xúc rồi chỉ xuống đất: "Côn...!côn trùng...!ta né một chút..."
Mục Tuỳ: "..."
Mạnh Như Ký bật ra không nhìn thấy biểu cảm của Mục Tuỳ, vì nàng đã chôn vùi mặt mình vào đầu gối co lại.
Cứu mạng...
Nàng thực sự không biết...
Làm thế nào...
Sau khi có suy nghĩ xấu, đến ôm nàng cũng không biết nữa...
Mạnh Như Ký vùi đầu, thở dài.
Không thì sao nói nàng là mệnh vất vả chứ, bây giờ không cần vất vả vì tiền nữa thì lại bắt đầu vất vả vì "tình"...
Còn không bằng bảo nàng đi kiếm tiền...
Nghe tiếng thở ngắn than dài của Mạnh Như Ký, Mục Tuỳ liếc nàng, chỉ thấy Mạnh Như Ký cong lưng, gập chân, cả người ngồi như một quả bóng, một tay nàng nắm tóc, một tay đặt trên đất, nhặt đá nhổ cỏ.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng sự ngượng ngùng và khó xử của nàng còn khiến Mục Tuỳ cảm nhận được dù cách rất xa.
Trong mộng, hòn đá đó rốt cuộc đã nói với nàng những gì...
Mục Tuỳ nghĩ rồi, ánh mắt bất chợt lạnh đi.
"Ngày mai, đám con thỏ có lẽ sẽ tìm thấy chúng ta." Mục Tuỳ ngăn lại cảm xúc dâng trào trong lòng, chủ động mở miệng: "Không thể quay về thành Trục Lưu nữa, nhưng vẫn cần ngàn vàng, ta cần đến một nơi, tìm một người."

"Hửm?"
Mục Tuỳ chủ động mở miệng nhắc đến chuyện khác, sự ngượng ngùng trong lòng Mạnh Như Ký đã giảm đi không ít.

Nàng tiếp lời: "Con thỏ có thể tìm thấy chúng ta sao?"
"Ừm, trước đây lúc đi tìm ngươi, ta đã để lại thuật pháp cho nó."
"Được.

Ngươi muốn đi đâu? Tìm ai?"
"Người có ngàn vàng."
Mạnh Như Ký nghe vậy liền quan sát Mục Tuỳ, bắt đầu ngẫm nghĩ.
Vùng đất Vô Lưu còn có người có ngàn vàng mà không tự dùng sao? Hơn nữa, bây giờ đi tìm người có ngàn vàng đó? Tại sao trước đó không đi tìm? Tìm người đó lấy ngàn vàng, còn khó hơn kiếm ngàn vàng ở thành Trục Lưu sao?
Bất luận thế nào, bây giờ nàng phải nghe theo Mục Tuỳ, thân phận của người chết dở và vật Treo Mệnh là thứ yếu, bây giờ chuyện quan trọng nhất là nàng phải chăm kỹ hắn.

Không thể để hắn lấy được ngàn vàng rồi chạy về nhân gian...
Trong lúc suy nghĩ miên man, Mạnh Như Ký chà xát cỏ xanh mà mình nhổ lên trên tay một hồi, bắt đầu đan bện.
Mục Tuỳ nhìn nàng, thấy ngón tay nàng như đang nhảy múa với đám cỏ xanh, không bao lâu sau, một con châu chấu cỏ thành hình.
Mạnh Như Ký gần như bện châu chấu cỏ dựa trên ký ức, lúc quay đầu vừa hay bốn mắt nhìn nhau với Mục Tuỳ, nàng đưa con châu chấu ra:
"Này, cho ngươi chơi."
Mục Tuỳ nhìn con châu chấu, rồi lại nhìn nàng.
Mạnh Như Ký cầm một cọng cỏ treo con châu chấu, trong làn gió đêm, con châu chấu động đậy như thể còn sống.

Nhưng trong sự im lặng ngắn ngủi, Mạnh Như Ký lại giống như xấu hổ đến chết...
Nàng quả nhiên không biết câu dẫn nam nhân...
Nàng chỉ biết nuôi trẻ thôi!
Cái gì mà đan châu chấu cho hắn chơi...
Trước đây không nói, bây giờ hắn là thiên thần có ký ức muốn diệt thế đó...
Con châu chấu đung đưa trong không khí một hồi, Mạnh Như Ký muốn lặng lẽ thu nó lại, nhưng một bàn tay thon dài đột nhiên vươn đến, nhận lấy con châu chấu.
Hắn không trực tiếp cầm con châu chấu phía dưới, mà cầm cọng cỏ bên trên.
Ngón tay chạm nhau, ban đầu chỉ cảm thấy chút hơi ấm, đợi sau khi con châu chấu chuyển từ bàn tay này qua bàn tay khác, làn da tiếp xúc đó càng giống như bị bỏng, chậm rãi nóng lên.
Mạnh Như Ký ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy hắn nghiêm túc đung đưa con châu chấu trong tay, con châu chấu nhảy lên nhảy xuống, giống như nhịp tim.
"Không phải muốn đối đầu với ta sao?" Mục Tuỳ quay đầu nhìn nàng: "Phu nhân."
Dưới ánh trăng, ánh mắt hắn như có nước, dịu dàng hiếm thấy.
"Ít nhất..." Mạnh Như Ký chậm rãi mở miệng, trả lời: "Không phải bây giờ.".