Mạnh Như Ký

Chương 69: 69: Dẫn Đường Lạc Lối





Ánh sáng lúc nàng cứu Trản Diệp, đã đánh thức Mục Tuỳ đang ngủ say...
Mạnh Như Ký sững sờ giây lát: "Thế nên...!Trản Diệp nói, lúc hắn ở trên hồ băng đợi chết lại may mắn được thần linh để mắt, có được lệ khí, là vì..."
Mục Tuỳ không giấu giếm: "Là vì ta ngủ say mấy ngàn năm, lệ khí trong cơ thể tuôn ra bị hắn hấp thu."
"Thế nên vận mệnh mà hắn nghĩ..."
"Là vận mệnh của ta." Mục Tuỳ nói thẳng: "Trận chiến tiên thần, thiên thần thua trận, tiên nhân định đuổi cùng giết tận chúng thần, trong lúc đường cùng, chư thần hợp lực tước bỏ thần cách của ta.

Bọn họ chuyển hết thù hận, oán than, không cam lòng cho ta, đây chính là lệ khí."
Mạnh Như Ký nghe vậy liền nhìn Mục Tuỳ, nhất thời không nói nên lời, im lặng hồi lâu, nàng cúi đầu nhìn mu bàn tay Mục Tuỳ: "Thiên thần định diệt nhân thế, nhiệm vụ của ngươi chính là giết hết tất cả mọi người, đúng không?"
Mục Tuỳ mặc nhận.
Mạnh Như Ký ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: "Nhưng lần này ngươi lại cứu ta và tất cả mọi người ở vùng đất Vô Lưu..."
Thế nên Trản Diệp mới không cam lòng, không hiểu nổi như vậy.
Rõ ràng chuyện hắn ta cần làm chính là chuyện Mục Tuỳ nên làm, nhưng Mục Tuỳ lại lựa chọn đứng ở một bên.
Tại sao?
Mạnh Như Ký không hỏi câu này, vì nàng nhớ đến trước đó Mục Tuỳ từng trả lời: Trước khi hắn kịp phản ứng lại, cơ thể hắn đã đưa ra lựa chọn rồi.
Lựa chọn cứu nàng.
Lựa chọn cứu người.
Có hồn phách thần linh lại có được cơ thể phàm nhân, bước trên con đường Diêm La, nhưng lại sinh lòng từ bi.
"Kẻ lạc đường..." Mạnh Như Ký cười khổ: "Mệnh này phán cũng khá chuẩn."
Nghe Mạnh Như Ký cảm thán như vậy, Mục Tuỳ quay đầu nhìn nàng một cái, nhưng cũng không dám nhìn nhiều, sợ ánh mắt của mình rơi vào đồng tử của nàng.
"Mệnh vất vả, ngươi cũng không kém." Mục Tuỳ cúi đầu trêu đùa.
Mạnh Như Ký bĩu môi, nhìn thành Trục Lưu trong màn đêm phía xa, dưới ánh trăng, nàng có thể nhìn thấy rõ ánh sáng ngày càng tụ tập nhiều vào trong thành.
"Người đến ngày càng nhiều rồi, không biết bao nhiêu người sẽ khẳng định người sử dụng lệ khí là ngươi..."
"Tất cả đều sẽ khẳng định." Mục Tuỳ nói: "Lạc Nghênh Phong cũng tới rồi, xử Trản Diệp, hắn sẽ không bỏ qua cho ta.

Chưa nói đến việc người dùng lệ khí quả thực là ta, cho dù không phải thì trong lời hắn, ta cũng nên giết."
Trong đầu Mạnh Như Ký xuất hiện bộ dạng của Lâm Lam sơn chủ đó, lúc ném bọn họ xuống sông, hắn ta ít nhiều cũng có bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

Mục Tuỳ đoán vậy cũng hợp tình hợp lý, đây là chuyện mà tên đó sẽ làm.
"Cân bằng lợi hại, hoặc địch hoặc bạn, người làm ăn ở vùng đất Vô Lưu đều rất vô tình."
"Con người đều vậy."
Cũng phải.

Mạnh Như Ký gật đầu, bĩu môi hỏi Mục Tuỳ: "Không biết mấy kẻ đó định ở thành Trục Lưu bao lâu, trong thời gian ngắn e rằng ngươi không quay về được rồi, tiếp theo ngươi có dự định gì?"
"Ngàn vàng mua mạng, quay về nhân gian."
Nghe vậy, Mạnh Như Ký nhướng mày: "Ngươi định tiếp tục sứ mệnh của mình?"
"Ừm."
"Ngươi..." Mạnh Như Ký do dự hỏi hắn: "Thực sự có thể giết hết tất cả sao?"
Mục Tuỳ liếc nàng một cái: "Không phải đang đúng lúc nhân gian xuất hiện nhân thần muốn diệt thế sao." Hắn dùng vẻ đùa cợt để che giấu tất cả cảm xúc: "Ta từng nói với ngươi, lần trước ta dùng ngàn vàng mua mạng quay về nhân gian, lấy đi nội đan của ngươi, tình cờ bắt gặp một đám quái vật màu đen."
Mạnh Như Ký gật đầu: "Ngươi nói bọn chúng đã phá phong ấn của ta, định cướp nội đan của ta...!Ngươi đang lừa ta?"
"Không lừa ngươi." Mục Tuỳ nói: "Ta đánh nhau với bọn chúng một phen, cướp được nội đan, nhưng lại bị thương, cơ thể xuất hiện thay đổi."
"Biến nhỏ lại." Mạnh Như Ký tiếp lời.
Mục Tuỳ liếc nàng một cái: "Tuổi tác nhỏ lại."
Mạnh Như Ký gật đầu: "Bây giờ xem ra lại lớn hơn một chút."
"Ừm, hấp thu lệ khí của Trản Diệp, dù không thích hợp nhưng không phải chuyện xấu đối với ta." Mục Tuỳ nắm tay, tiếng "lắc rắc" của xương cốt đột nhiên vang lên, như thể đang tuyên bố nó đang thay đổi: "Khi đó ta không biết chúng là thứ gì, bây giờ biết rồi, chúng là minh quái do lệ khí của nhân thần tụ thành.

Nhân thần muốn cướp nội đan của ngươi, có lẽ, phương pháp nàng ta nghĩ đến cũng giống ta."
"Thế nên..." Mạnh Như Ký lại gần hắn, nhướng mày hỏi: "Phương pháp các ngươi nghĩ đến là gì? Chỉ giết người? Có thể giết hết tất cả?"
Mục Tuỳ khựng lại, ánh mắt xoay chuyển, rơi trên mặt Mạnh Như Ký: "Muốn moi thông tin?"
"Cũng không hẳn." Mạnh Như Ký mặt dày nói: "Nói nhiều như vậy rồi, nói thêm chút nữa thì có sao?"
"Không thể nói nữa.

Ngươi sẽ cản ta."
Bị nhìn thấu rồi, Mạnh Như Ký ngồi nghiêng về sau một chút: "Ngươi đã cứu người của vùng đất Vô Lưu, Mục Tuỳ, có lẽ ngươi không kiên định như vậy, nhiệm vụ này, cũng không phải không hoàn thành không được."
"Không hoàn thành không được."
Mạnh Như Ký nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, định tìm ra dao động trong mắt hắn, nhưng hắn khẽ nhắm hai mắt, giấu đi cảm xúc của mình, khiến Mạnh Như Ký không thể nhìn rõ.
"Giết hết tất cả, nhiệm vụ này, nghe có vẻ vừa hoang đường vừa khó thực hiện." Mạnh Như Ký tiếp tục khuyên hắn: "Chuyện đã qua lâu như vậy, người và tiên bây giờ cũng không phải người và tiên khi đó..."
"Mạnh Như Ký." Mục Tuỳ ngước mắt, ngắt lời nàng: "Ngươi nhất định sẽ ngăn cản ta?"
"Ta cũng là người." Mạnh Như Ký nói: "Ngươi muốn giết tất cả mọi người, vậy cũng bao gồm ta và người ta quan tâm, ta đương nhiên phải ngăn cản ngươi."
"Người đến vùng đất Vô Lưu đều là người chết dở, ngươi có thể ở lại."
"Vậy núi Hoành Hư thì sao? Người trên núi thì sao, người dưới núi thì sao? Người vô tội thì sao? Người giống như Diệu Diệu thì sao?"
"Thế nên ngươi nhất định sẽ ngăn cản ta." Mục Tuỳ lặp lại, không phải nghi vấn, mà là trần thuật.
"Đương nhiên."
"Đây là chuyện ngươi nhất định sẽ làm." Mục Tuỳ nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, lời lẽ chắc chắn: "Ta giống ngươi, cũng có chuyện nhất định phải làm, con đường nhất định phải đi."
Mạnh Như Ký đứng dậy, lùi lại một bước: "Vậy ngươi sẽ là kẻ địch của ta."

Mục Tuỳ vẫn ngồi, không lùi không tránh, hắn nhìn nàng: "Chúng ta vốn đã là địch."
Người và thần, từ mấy vạn năm trước, đã là địch rồi.
Gió đêm nổi lên, nhưng cũng không dám thổi quá lớn giữa hai người họ.
Nhưng ngay lúc căng thẳng này, một giọng nói truyền ra từ thắt lưng của Mạnh Như Ký: "Diệu gì mà Diệu!" Mạc Ly xuất hiện, chắn giữa Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ.

Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, tuỳ tiện ngồi ở bên cạnh, hóng chuyện không sợ to chuyện: "Trực tiếp đánh! Ta làm trọng tài!"
Mục Tuỳ hít sâu một hơi, nghiêng đầu đi, mắt không thấy tim không phiền.
Mạnh Như Ký trợn trắng mắt, lập tức mắng Mạc Ly: "Ngươi có tai không? Nghe hiểu trọng điểm không? Vừa rồi hắn nói phải giết hết tất cả mọi người! Ngươi còn không nhân lúc hắn đang ở vùng đất Vô Lưu mà trói hắn lại cho ta!"
Mạc Ly liếc Mục Tuỳ một cái.
Mục Tuỳ lạnh lùng ngồi ở chỗ cũ, quanh người có chút lệ khí.

Nhìn thì tuỳ ý, nhưng dường như chỉ cần Mạc Ly dám tiếp cận hắn thì chỗ lệ khí này sẽ đâm xuyên qua hắn.
Mạc Ly gãi mũi: "Ai da, nếu ra tay thật, trước đây ta còn vài phần thắng, nhưng bây giờ...!chủ yếu là ta đã bị thương..."
Nhắc đến trước đây, Mạnh Như Ký càng tức giận: "Trước đây ngươi có phần thắng, còn nhìn được mệnh cách của hắn mà không ngăn cản hắn, còn bảo hắn kiếm ngàn vàng mua mạng, quay về nhân gian cướp nội đan của ta?! Làm tròn lên thì ngươi đang mở đường cho hắn đó!"
Mạc Ly lại bĩu môi: "Kẻ lạc đường mà, có thể nhìn thấy mệnh cách hay không thì khác gì nhau, hắn cũng là lần mò tiến về phía trước..." Ánh mắt Mạc Ly lúc thì bay đến trên người Mục Tuỳ, lúc lại bay đến trên người Mạnh Như Ký, thâm sâu nói: "Cũng không có con số xác định."
Nghe đến đây, Mạnh Như Ký đột nhiên bừng tỉnh.

Nàng im lặng, ánh mắt cũng xoay chuyển trên người Mục Tuỳ.
Mục Tuỳ coi như không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, tiếp tục ngồi thiền điều tức.
Mạnh Như Ký im lặng một hồi, sau đó vỗ Mạc Ly: "Ngươi qua đây, theo ta qua bên đó."
"Làm gì?"
"Điều tức!" Mạnh Như Ký trừng hắn, thầm nghĩ Mạc Ly rõ ràng biết nàng muốn làm gì mà còn giả ngốc.

Mạnh Như Ký xoay người đi trước.
Mạc Ly nhìn bóng lưng nàng, vỗ mông đứng dậy, rồi lại liếc Mục Tuỳ đang giả bộ bình tĩnh tiếp tục điều tức: "Ai da, Tiểu Mạnh cũng thật dính người.

Thiên Sơn Quân, ngươi điều tức cho tốt, ta nói chuyện với Tiểu Mạnh một lúc rồi về."
Mạc Ly nhàn nhã đi theo Mạnh Như Ký.
Mục Tuỳ nhắm mắt, như thể không chút quan tâm.

Nhưng ngay khi bóng dáng Mạc Ly biến mất trong rừng, Mục Tuỳ vẫn mở mắt.

Ánh mắt như thể không chịu khống chế mà nhìn theo hướng bọn họ rời đi.
Mạnh Như Ký đi đến cuối khu rừng, tìm một nơi thích hợp ngồi xuống, tiến vào mộng cảnh.
Một lần lạ hai lần quen, Mạnh Như Ký đã rất quen việc đứng trong không gian mộng cảnh của mình rồi.

Nàng đợi một lúc liền thấy trong mộng cảnh màu xám có Mạc Ly đang chậm rãi bước tới.
"Tiểu Mạnh, ngươi đã là người có chồng rồi, còn ra hiệu cho ta gặp ngươi trong mộng, không ổn không ổn."
"Đừng nhiều lời." Mạnh Như Ký nói: "Rõ ràng ngươi biết chúng ta phải tìm nơi để nói chuyện, trong này thích hợp nhất."
Mạc Ly cười: "Tiểu Mạnh muốn nói gì?"
"Về chuyện của Mục Tuỳ, có phải ngươi đã có cách rồi không?"
Mạc Ly nhướng mày: "Sao Tiểu Mạnh lại nói vậy?"
"Đừng diễn nữa, ngươi có thể nhìn thấy mệnh cách của ta, cũng có thể nhìn thấy mệnh cách của hắn, thiết nghĩ cho dù ngươi không vào được mộng cảnh của hắn, không nhìn thấy quá khứ của hắn, thì ngươi có lẽ cũng luôn biết thân phận của hắn, ngươi chắc chắn cũng muốn ngăn cản hắn."
"Trong mắt ngươi, ta lương thiện như thế à?"
"Trong mắt ta, ngươi lương thiện hơn ta nhiều." Mạnh Như Ký nhìn vẻ kinh ngạc của Mạc Ly, kiên quyết nói: "Ta chỉ muốn cứu người ta quan tâm và người quan tâm ta.

Ngươi ở vùng đất Vô Lưu nhiều năm như vậy, người muốn cứu e rằng không chỉ có một hai người.

Ngươi thậm chí còn muốn cứu nhân thần gần như đã bước lên số mệnh của mình, đúng không?"
Mạc Ly sững sờ chớp mắt, sau đó cúi đầu khẽ cười: "Lần đầu tiên nghe có người nói ta lương thiện."
Mạnh Như Ký không so đo chuyện này nhiều, chỉ nói: "Trước đây ta và Mục Tuỳ thành thân, ngươi thêm mắm dặm muối là chuyện khó chối.

Ta tới vùng đất Vô Lưu, hắn trở thành vật Treo Mệnh của ta, có lẽ cũng do ngươi động tay động chân."
Mạc Ly khẽ cười: "Đôi chút."
"Trước đây ta không hiểu ý đồ của ngươi, đến vừa rồi ta mới hơi hiểu ra.

Mệnh của ta là mệnh vất vả, bất luận đi thế nào đều không thoát khỏi hai chữ vất vả, đây là số mệnh đã được định sẵn.

Nhưng mệnh của hắn là kẻ lạc đường, mệnh này dù đã định thì cũng xem như chưa định, đi thế nào thì phải xem lựa chọn của bản thân hắn."
Mạc Ly không nói lời nào, chỉ nhìn Mạnh Như Ký với vẻ tán thưởng, nghe nàng nói tiếp.
"Lựa chọn trở thành người cứu người, hay là trở thành thần giết người, Mục Tuỳ vẫn đang lạc lối, hắn cũng chưa quyết định, nên mệnh của hắn vẫn có thể sửa."
Mạnh Như Ký nâng tay, liếc nhìn vòng mây mà Mục Tuỳ làm cho nàng trên cổ tay: "Ngươi muốn hắn quyến luyến người hơn chút nữa.

Đúng không?"
"Dùng tình bố cục, muốn mượn điều này cứu người, có phải ngươi muốn nói ta ngây thơ?"
"Ta muốn nói..." Mạnh Như Ký nhìn chằm chằm Mạc Ly: "Chiêu này của ngươi, rất hay."
Mạc Ly sững sờ.

Mạnh Như Ký nghiêm túc phân tích:
"Ta không biết thần linh như thế nào, nhưng bây giờ Mục Tuỳ là người, người không phải đều sống vì vướng bận sao, thiên thần bị diệt, một mình hắn gánh vác sứ mệnh, người trong thiên hạ đều là kẻ thù của hắn, vướng bận duy nhất của hắn trên thế gian này là thù hận.

Cắt đứt thù hận rất khó, nhưng muốn thêm vướng bận cho hắn lại rất dễ, khiến hắn càng lưu luyến nhân thế nhiều hơn thì càng tốt.

Hơn nữa...!kẻ lạc đường như hắn, trước khi gặp ta và ngươi, thì hắn đã như vậy rồi."
"Mặc dù không biết sau khi tỉnh trong hồ băng, trước khi tới vùng đất Vô Lưu thì hắn đã trải qua những gì, nhưng sở dĩ hắn do dự, chắc chắn là vì vốn đã có lưu luyến với thế gian này."
"Hắn nhất định cũng từng gặp người ấm áp, gặp chuyện ấm áp, thế nên mới cảm thấy lạc lối trong sứ mệnh huyết hải thâm thù.

Hắn khác Trản Diệp, hắn vốn không phải kẻ giết chóc lạnh lùng.

Vậy thì dùng càng nhiều vướng bận níu giữ hắn lại là được!"
Mạnh Như Ký sáng mắt nhìn Mạc Ly:
"Nếu ta có thể vinh hạnh trở thành nỗi vướng bận này, vậy ta nhất định sẽ giữ chặt hắn.

Dẫn đường cho kẻ lạc lối là hắn!"
Một tràng lời, Mạc Ly nghe mà trầm mặc, một lúc lâu sau, hắn mới khẽ cười mở miệng: "Tự tin lên chút, đừng nói là vinh hạnh trở thành, ngươi đã trở thành nỗi vướng bận này rồi." Mạc Ly nói: "Trên cây Nhân Duyên, tên của Mục Tuỳ sáng như vậy là vì khi gặp ngươi, máu nóng trong tim quá mức nóng bỏng."
Mạnh Như Ký ngẩn người, nhớ lại hai chữ chói mắt đó.

Nàng bừng tỉnh, cây Nhân Duyên đó, không ngờ thực sự phát sáng vì tình yêu...
Trong mộng cảnh, Mạnh Như Ký cũng cảm thấy hai má mình hơi nóng.
Nhưng nàng vẫn bình tĩnh lại rất nhanh, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Mạc Ly: "Như vậy rất tốt, sau này, ta cần ngươi giúp ta."
Mạc Ly nhướng mày.
"Chúng ta hợp tác, nghĩ cách khiến máu hắn càng thêm nóng!"
"Tiểu Mạnh, ngươi đang tình nguyện hy sinh thân thể vì người đời đó."
"Đừng nói bậy." Mạnh Như Ký nghiêm túc sửa lại: "Ta đang dùng sự thật lòng."
Mạc Ly gật đầu lia lịa: "Là ta nói sai.

Phu thê hai ngươi đây gọi là cùng tiến lên."
Mạnh Như Ký mím môi, không phủ nhận.

Chỉ là khi cúi đầu, nàng cảm thấy gò má mình lại nóng hơn một chút.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệt thế cái gì! Yêu đương đi!
Ngày mai! Tiếp tục update! Không up là tró!.