Mạnh Như Ký

Chương 67: 67: Ta Thích





Mục Tuỳ đưa Mạnh Như Ký đáp xuống từ trên trời đêm.
Chính điện thành Trục Lưu đã bị phá huỷ một nửa, nhưng thành Trục Lưu vẫn chưa bị ảnh hưởng nhiều.
Mạnh Như Ký muốn tìm Trản Diệp, Mục Tuỳ liền cảm nhận khí tức của Trản Diệp, đến bên dưới cây Nhân Duyên.
Nàng đã nghe nói đến cây Nhân Duyên rất nhiều lần, thậm chí còn từng thấy ảo ảnh cây Nhân Duyên do Mục Tuỳ tạo ra, nhưng khi cái cây này thực sự xuất hiện trước mặt, Mạnh Như Ký vẫn cảm thấy chấn động.
Tán cây cực lớn, như một đám mây che trên đỉnh đầu, bên trên có rất nhiều nụ hoa, giống như Diệu Diệu nói, đã đến mùa cây Nhân Duyên nở hoa.
Trong những thân cây thô ráp, mơ hồ chảy xuôi ánh sáng màu đỏ.
Từng tia sáng đều liên kết với tên của hai người, chữ rất nhỏ nhưng rất rõ ràng, có ánh sáng nhân duyên rực rỡ chói mắt, có ánh sáng lại tăm tối khó phân.
Mạnh Như Ký không tốn nhiều công sức đã nhìn thấy tên của mình và Mục Tuỳ trên thân cây.
Không vì gì khác, chỉ vì bây giờ bọn họ là hai cái tên sáng nhất trên cây, tuy nhỏ, nhưng lại phát ra ánh sáng chói mắt.
"Cái cây này dùng tình yêu để phát sáng sao?" Mạnh Như Ký tuỳ tiện trêu chọc một câu: "Hình như chúng ta yêu khá sâu đậm đó."
Mục Tuỳ vừa đáp đất đã nhìn thấy chữ trên cây, nhưng hắn không nói gì, lúc này nghe Mạnh Như Ký trêu chọc thì cũng không nói, có điều ánh mắt lại liếc thêm một cái trên cái tên "dùng tình yêu phát sáng" đó.
Trước đó ở trên trời đánh nhau, âm thanh kinh thiên động địa, bây giờ mới yên tĩnh được một lúc, rất nhiều người trong thành vẫn chưa ra, vì thế xung quanh cây Nhân Duyên cũng không có người, chỉ có...
"Ngươi dùng lệ khí liên lạc với thiên thần đó bằng cách nào?"
Mạnh Như Ký đi vòng quanh thân cây thô ráp, nhìn thấy Mạc Ly đang ngồi xổm trước mặt Trản Diệp ở phía sau, nghiêm túc hỏi hắn ta: "Liên lạc lúc nào?"
Chỉ biết, lão già này cứu hắn ta nhất định là có mục đích.
Mạnh Như Ký đảo mắt nhìn Trản Diệp ở một bên.
Lúc này hắn ta đang tựa vào thân cây, cơ thể uể oải, mái tóc tán loạn, giống như một con rối gỗ bị vứt bỏ, trong sự nhếch nhác có sự tuyệt vọng với thế giới.
Đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Mạnh Như Ký, Trản Diệp đang im lặng mới động đậy tai, khẽ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt phủ kín sẹo lúc này trắng bệch đến không còn huyết sắc.
Trản Diệp liếc Mạnh Như Ký một cái, sau đó dời mắt đến Mục Tuỳ sau lưng nàng.
"Ta thường mơ thấy một giấc mộng." Bất luận Mạc Ly hỏi thế nào cũng không mở miệng, nhưng lúc này Trản Diệp lại khàn giọng nói với Mục Tuỳ: "Sau khi được Mạnh Như Ký cứu về từ hồ băng đó, ta thường mơ thấy, trong cơn hỗn loạn, các thiên thần dùng cột băng chọc thủng da thịt ta, róc xương cốt ta.

Ta cho rằng bọn họ đang ban cho ta lệ khí, đang chỉ dẫn ta để ta giết hết tất cả mọi người.

Ta cho rằng bọn họ đã chọn ta.

Nhưng thì ra...!thứ ta nhìn thấy là quá khứ của ngươi, thứ ta có được là lệ khí của ngươi, thứ ta nghe thấy...!là sứ mệnh của ngươi."
Lời này của Trản Diệp khiến Mạnh Như Ký kinh ngạc, nàng nghiêng đầu nhìn Mục Tuỳ ở bên cạnh.
Sắc mặt Mục Tuỳ lạnh như băng, nhưng không hề phản bác Trản Diệp.
Tim Mạnh Như Ký càng siết chặt.
Nàng đột nhiên nhớ đến rất nhiều chi tiết trước đó, thái độ của Mục Tuỳ với tượng thần, sự do dự và nghi hoặc khi cứu người...
Nếu lời Trản Diệp nói là thật, vậy...!người thực sự muốn giết sạch tất cả, thực ra là Mục Tuỳ.
Hắn mới là "người" phải diệt thế?

"Chuyện ta làm, vốn là chuyện ngươi phải làm, nhưng ngươi lại lựa chọn ngăn cản ta, từ bỏ thần linh, sứ mệnh." Trản Diệp cười giễu: "Ta biết tại sao ngươi lại như vậy?"
Trản Diệp nhìn Mạnh Như Ký.

Hắn ta dường như tìm thấy một tia hơi thở trong sự tuyệt vọng và mệt mỏi, ngừng lại.
Nhưng Mạnh Như Ký lại nhíu mày, có chút không thoải mái.
Trản Diệp nói tiếp: "Nếu người trên thế gian đều giống nàng ấy, có lẽ ta, sẽ có một chút vui thích với nơi này, nhưng...!đáng tiếc." Trản Diệp rũ đầu: "Hầu hết đều khiến người khác ghét bỏ, sau này, có lẽ ngươi sẽ có thể nhìn thấy."
Trản Diệp nhìn về sau lưng Mục Tuỳ, dường như đã nghe thấy tiếng bước chân đang tụ tập đổ về đây.
"Ngươi phản bội sứ mệnh của mình để cứu bọn họ, nhưng bọn họ sẽ thần phục trước nỗi sợ hãi trong lòng, sau đó tìm một lý do chính nghĩa mà bọn họ đều tiếp nhận được...!để xử quyết ngươi."
"Ta đã sớm nhìn thấy lòng người." Mục Tuỳ nhàn nhạt nói: "Không cần ngươi dạy ta."
Trản Diệp nghe vậy, khẽ cười: "Nhưng bây giờ ngươi đã sa vào sự ấm áp rồi.

Ta không giống ngươi, ta lựa chọn con đường đó, nhưng ngươi...!ngươi được con đường đó lựa chọn.

Ta từng thấy quá khứ của ngươi, ngươi không thoát được."
Mục Tuỳ khẽ rũ mắt, như bị lời nói của Trản Diệp đâm trúng.
Gió đêm hiu hiu, trên cây Nhân Duyên như có hoa nở, cánh hoa được gió thổi bay, từ từ rơi xuống.

Trản Diệp nhìn hoa bay trước mắt, chút ánh sáng cuối cùng trong mắt hoàn toàn biến mất.
"Thực ra ta biết, ta sẽ thất bại." Dưới thân cây tượng trưng cho tình yêu, Trản Diệp nhắm mắt: "Mạnh Như Ký, ta học không bằng ngươi, ta không bỏ qua được quá nhiều chuyện.

Ta không muốn sống cùng một thế giới với hầu hết những người thế này.

Ta cực đoan, đúng, ta và thế giới này, đều không ưa lẫn nhau."
Giọng nói yếu dần, đôi mắt như thể vĩnh viễn mang theo thù hận của Trản Diệp, không bao giờ mở ra nữa.
Mạnh Như Ký hơi kinh ngạc, Mạc Ly lại mở lòng bàn tay Trản Diệp ra, trong lòng bàn tay hắn ta có một đồng tiền của vùng đất Vô Lưu, trên đồng tiền, ánh sáng của thuật pháp vừa biến mất.
"Hắn lấy tiền ở đâu ra?" Mạnh Như Ký không hiểu.
"Tiền ở vùng đất Vô Lưu là ý niệm của con người, ý niệm cuối cùng của hắn ngưng tụ thành một đồng tiền, kết liễu chính mình." Mạc Ly thở dài, nhìn cơ thể đã dần hoá thành điểm sáng bay lên của Trản Diệp, cười buồn: "Manh mối lại đứt đoạn rồi, muốn hỏi tung tích của một thiên thần, thật khó."
Mạnh Như Ký nhìn Trản Diệp đã gục đầu không còn hơi thở, nàng bước qua những cánh hoa và điểm sáng mà Trản Diệp hoá thành, đến trước mặt Mục Tuỳ, nâng tay yêu cầu Mạc Ly: "Đưa ta đi."
Mạc Ly đưa cho Mạnh Như Ký: "Sao thế? Cố nhân rời đi vẫn thấy thương tiếc?"
Mạnh Như Ký không lên tiếng, sau khi nhận lấy đồng tiền, nàng khẽ siết tay, đồng tiền lập tức hoá thành bụi phấn.
Mạc Ly sững sờ, Mục Tuỳ ở bên khác cũng tỏ vẻ bất ngờ.
"Muốn đi, vậy thì đi hết.


Đừng lưu lại ý niệm nữa."
Mạnh Như Ký nâng tay, bụi phấn dần dung hoà với điểm sáng, cùng bay về phương xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của họ.
"Bây giờ, đến lượt chuyện của ngươi rồi." Sau khi đưa mắt nhìn ánh sáng biến mất hết, Mạnh Như Ký chỉ nhắm mắt yên tĩnh một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Mục Tuỳ.

Cánh hoa bay qua, cũng không khiến ánh mắt nàng hỗn loạn: "Phu quân, đưa ra lời giải thích đi."
"Ngươi muốn giải thích chuyện gì?"
"Lệ khí, quá khứ, mục đích của ngươi.

Chuyện gì cũng muốn."
"Nhưng bây giờ ta, không chắc có thời gian để nói với ngươi." Mục Tuỳ nghiêng đầu, nhìn về phía xa: "Hầu hết những người mà Trản Diệp nói, e rằng sắp đến..."
"Thành chủ ca ca!" Một tiếng gào vang vọng của tráng hán truyền đến.
Nghe giọng biết người.

Mạnh Như Ký không cần quay đầu cũng biết người đang lao như điên đến phía sau là ai.
Bước chân chấn động mặt đất, con thỏ trượt chân quỳ rạp xuống dưới chân Mục Tuỳ, khóc lóc thảm thiết ôm lấy Mục Tuỳ: "Thành chủ ca ca! Sao người! Sao người lại dùng lệ khí! Không phải người vẫn luôn muốn giấu sao! Bây giờ tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi! Chúng ta xử lý thế nào đây!"
Nghe nó nói vậy, Mạnh Như Ký kinh ngạc, Mục Tuỳ càng kinh ngạc.
"Ngươi biết!?" Mạnh Như Ký kinh ngạc.
"Ngươi biết lúc nào?" Giọng nói lạnh lùng của Mục Tuỳ càng nhắm chuẩn phạm vi.
Mạc Ly ở bên cạnh huýt sáo: "Thú cưng biết mà phu nhân không biết."
Tai trái của Mạnh Như Ký nghe thấy, sau đó vô thức liếc Mục Tuỳ một cái.
Mục Tuỳ cảm nhận được, nghiến răng mắng con thỏ: "Trả lời!"
"Lần trước người đến, ta là vật Treo Mệnh của người đó!" Con thỏ khóc thảm: "Người ngủ còn không tránh ta! Sao ta không biết được chứ!"
Mạnh Như Ký bừng tỉnh: "Ồ."
Con thỏ tiếp tục tuôn ra: "Ta còn biết sự kiềm chế và đau khổ của người, sự vùng vẫy và bất an của người, ta..."
Mục Tuỳ nâng tay bịt miệng con thỏ, bắt nó nuốt hết những lời còn lại vào trong cổ họng.
Ngón tay Mục Tuỳ thon dài, đặt lên mặt Mạnh Như Ký có thể dễ dàng che cả khuôn mặt, nhưng đặt trên mặt con thỏ thì hơi miễn cưỡng, dù sao người ta cũng có râu...
Mục Tuỳ nhắm mắt, như thể nhớ lại quá khứ, cũng giống như đang khống chế cảm xúc.

Cuối cùng, hắn mở mắt hỏi: "Giữ lại ngươi còn có tác dụng không?"
"Có!" Con thỏ lập tức nói: "Ta tới đưa tin! Thành chủ ca ca! Trước đó khi tới núi Lâm Lam xin tiền Lạc Nghênh Phong, không phải người còn bảo Lạc Nghênh Phong thông báo cho tất cả những người có máu mặt ở vùng đất Vô Lưu về nguy cơ của thành Trục Lưu sao! Sau đó thì mọi người đều biết hết rồi!"
"Nói trọng điểm."
"Khi trên trời xuất hiện cái hố lớn đó, mấy kẻ có học đều đồng loạt ra tay, chế ngự cái hố, tên Lạc Nghênh Phong bị thương cũng tới ngoài thành Trục Lưu chúng ta!"

"Trọng, điểm."
"Trọng điểm là! Trước đó người dùng lệ khí gây ra động tĩnh lớn trên trời như vậy! Mấy kẻ có học đang giúp lấp hố đều nhìn thấy rồi! Bọn họ đều đang chạy về phía này! Lạc Nghênh Phong tới nhanh nhất! E rằng sắp tới đây rồi!" Con thỏ gấp gáp: "Bạn cũ của nữ nhân xấu xa đã nghĩ cách giữ chân một đám người rồi."
Mạc Ly xen vào: "Con rể thứ hai của ta cũng khá đáng tin."
Mạnh Như Ký quát hắn: "Ngươi câm miệng, đừng thêm chuyện!"
Mục Tuỳ liếc xéo Mạc Ly một cái, sau đó quay đầu nhìn con thỏ: "Đây chính là trọng điểm của ngươi?"
"Đúng vậy! Thành chủ ca ca! Bọn họ tới thành Trục Lưu đông như vậy, biết người có lệ khí, nhất định sẽ bất lợi cho người! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây! Ca ca!"
Nghe giọng nói hùng hậu của con thỏ hét lên câu này trong màn đêm hoa rơi, Mục Tuỳ thở dài.
Mạnh Như Ký cũng day mi tâm: "Trọng điểm của ngươi chính là hỏi làm thế nào?"
"Đúng vậy!"
Mạnh Như Ký liếc Mục Tuỳ: "Thú cưng tốt, đúng là biết cách làm lỡ thời gian của ngươi."
"Nữ nhân xấu xa, ngươi có ý gì!?"
Mạnh Như Ký căn bản không để ý đến nó, bước mấy bước đến trước mặt Mục Tuỳ, nắm lấy tay hắn.
Hành động này kiên định quả quyết, khiến Mục Tuỳ hơi ngẩn người, nhìn Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký chỉ bận quát con thỏ: "Còn có thể làm gì, đương nhiên là kéo ca ca ngươi phu quân ta chạy đi rồi! Bằng không ở đây đợi người tới bắt sao!"
"Đây là thành Trục Lưu, là địa bàn của thành chủ ca ca, ngươi muốn đưa thành chủ ca ca của ta chạy đi đâu!? Đây không phải là khiêu khích đám người kia sao!"
Mạnh Như Ký vung nắm đấm: "Nếu ngươi còn không đi dụ đám người kia giúp thành chủ ca ca của ngươi như Diệp Xuyên, bây giờ ta sẽ đốt lửa nướng thịt thỏ ở đây!"
Con thỏ bị doạ cho vô thức rụt người, quay đầu nhìn Mục Tuỳ.
Mục Tuỳ vốn không có cơ hội lên tiếng, trực tiếp bị Mạnh Như Ký cầm tay kéo đi.
Mạnh Như Ký vừa chạy vừa hét: "Lão già đi theo!"
Mạc Ly biết điều hơn con thỏ, lập tức đáp một tiếng "Ài" rồi hoá thành hòn đá, chui vào trong thắt lưng Mạnh Như Ký: "Vừa đón tên Trản Diệp kia từ trên trời xuống, hao tổn không ít công sức của ta, ta phải nghỉ ngơi."
Mạnh Như Ký bận kéo Mục Tuỳ chạy vào một con đường mòn, không quan tâm đến Mạc Ly.
Con thỏ bị vứt lại dưới cây Nhân Duyên một mình, nó nhìn Mục Tuỳ bị Mạnh Như Ký kéo đi, thấy Mục Tuỳ không hề phản kháng, thấy hắn theo sau Mạnh Như Ký một bước mà vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Mạnh Như Ký chăm chú, còn thấy khoé miệng khẽ cong lên của Mục Tuỳ.
Cuối cùng con thỏ quay đầu, nhìn thấy hai cái tên sáng đến chói mắt trên cây Nhân Duyên...
Không.
Nói chính xác, là một cái tên - "Mục Tuỳ".
Vì hai chữ này quá sáng, đến mức khiến ba chữ Mạnh Như Ký bên cạnh cũng sáng hơn những chữ khác.
Con thỏ tức đến giậm chân: "Thành chủ hồ đồ!"
Con thỏ vẫn là nghe theo Mạnh Như Ký, đi dụ người.
Mà một bên khác, Mục Tuỳ bị Mạnh Như Ký kéo đi, men theo bậc thang của thành Trục Lưu xuống dưới, bước vào một con hẻm nhỏ.
Thành Trục Lưu dựa vào núi, chính điện ở nơi cao nhất, bên dưới là một khoảng đất đặt cây Nhân Duyên, dưới nữa là khu dân cư.

Khu dân cư được bố trí nhiều hẻm nhỏ, đan xen nhau xuyên khắp thành Trục Lưu.
Mạnh Như Ký đi được một lúc liền hơi mất phương hướng trong màn đêm.
"Lo trước tính sau, ngươi còn đường nào không?" Nàng hỏi Mục Tuỳ.
Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, Mục Tuỳ nhìn vào mắt nàng một lúc rồi mới nói: "Không cần trốn, lệ khí xung quanh đã bại lộ thì không cần giấu nữa.

Bọn họ dám tới thì ta dám giết."

Mạnh Như Ký nghe vậy liền trợn trắng mắt: "Giết bao nhiêu?"
"Bao nhiêu người muốn giết ta thì ta giết bấy nhiêu." Hắn hỏi Mạnh Như Ký: "Bọn họ, ngươi cũng muốn cứu?"
Mạnh Như Ký khó chịu đấm lên ngực Mục Tuỳ một cái, Mục Tuỳ vốn không phòng bị với nàng, bị đấm cho rên lên một tiếng, nhẫn nhịn vị tanh ngọt ở cổ họng.
"Cứu bọn họ?" Mạnh Như Ký lạnh lùng nói: "Thực sự cho rằng ta không nhìn ra? Trận pháp đoạ thiên lớn như vậy, ngươi nói huỷ là huỷ? Ngươi biết dùng lệ khí, nhưng lệ khí sẽ cho ngươi một cơ thể bất tử chắc?"
Mục Tuỳ bị mắng, im lặng không nói.
"Bây giờ ta chỉ muốn cứu ngươi!"
Mạnh Như Ký mắng xong thì không nhìn hắn nữa, nàng ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy ở đường chân trời đã có ánh vàng bay tới, nhất định là một trong những "kẻ có học" ở vùng đất Vô Lưu đã đuổi đến.
Trước đó bọn họ xem như chung tay đánh địch từ xa, cố gắng xoay chuyển tình thế, cứu vùng đất Vô Lưu, nhưng bây giờ người tới lại không biết là địch hay bạn.
Thực ra Trản Diệp nói cũng không sai, lòng người tăm tối, luôn rất khó lường.
"Người tới sẽ chỉ nhiều chứ không ít, nhưng bọn họ tạm thời có lẽ sẽ chỉ đuổi tới thành Trục Lưu, chúng ta rời thành trước thì hơn." Mạnh Như Ký hỏi Mục Tuỳ: "Trước đây xây thành, ngươi có giấu mật đạo ra khỏi thành không?"
Mục Tuỳ không đáp.
Mạnh Như Ký cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn Mục Tuỳ, chỉ thấy người này vẫn đang nhìn chằm chằm mình trong tình huống nguy cấp.
"Hỏi ngươi đó."
"Ngươi muốn cứu ta?"
Ông nói gà bà nói vịt.
Mạnh Như Ký hơi tức giận: "Không thì ta đang làm gì? Chơi trốn tìm à?"
"Ngươi đã nghe thấy lời Trản Diệp nói rồi.

Ngươi hiểu hàm ý của hắn là gì."
Mạnh Như Ký ngẩn người, sau đó im lặng một hồi: "Rất khó không hiểu."
Trản Diệp muốn diệt thế chỉ là một phàm nhân hiểu sai ý của thiên thần.

Người thực sự có sứ mệnh diệt thế, là Mục Tuỳ.
"Vậy ngươi cũng tình nguyện cứu ta?"
"Không phải ta đang đợi khi cứu được ngươi ra rồi nghe ngươi kể rõ sao?"
Mục Tuỳ nghe vậy, cũng im lặng một hồi: "Ta nói gì ngươi cũng tình nguyện tin sao?"
"Đương nhiên là không." Mạnh Như Ký lập tức phản bác, dứt khoát nói: "Ta có phán đoán của mình."
Mục Tuỳ đột nhiên bật cười thành tiếng: "Mạnh Như Ký, tính cách của ngươi, rất khó khiến người khác không thích."
Mạnh Như Ký lại trợn trắng mắt, liếc nhìn tia sáng thứ hai trên trời.

Nàng vừa quan sát vừa nói: "Phải, đáng tiếc phu quân của ta luôn bất đồng với ta, luôn không thích ta."
"Ta thích."
Đôi mắt nhìn chằm chằm bầu trời của Mạnh Như Ký nhất thời thất thần.
Nàng quay đầu nhìn Mục Tuỳ.
Mục Tuỳ không né tránh.
Mạnh Như Ký áp chế trái tim đập điên cuồng, giả bộ lạnh lùng nói: "Thiên Sơn Quân, bây giờ không phải lúc ngươi bày tỏ tâm ý."
"Ừm." Mục Tuỳ gật đầu, cũng cùng nhìn lên bầu trời, nhìn tia sáng thứ ba tới, hắn nói: "Ra ngoài nói.".