Đàm Thu đổi kiểu tóc trông cả người càng thêm có tinh thần.
Đảo mắt cái, bộ dạng này mà bảo là đồ ngốc thì cũng chẳng ai tin.
Ăn cơm xong, Tưởng Thiếu đưa cậu đến chỗ huấn luyện.
Nơi này là do Tưởng Thiếu chuẩn bị sau khi bị kéo vào trò chơi kinh dị, nhưng nhìn bộ dạng của cậu là biết có huấn luyện lúc nào.
Sau đó cậu lại quyết định tận hưởng lạc thú trước mắt.
Dù sao trước đó, cậu có ý định bất chấp tất cả, lại càng không có tâm tư huấn luyện.
Nhưng giờ ôm được đùi vàng, cậu lại nghĩ tới việc này.
Chỉ cần cậu ôm chặt cái đùi này, khẳng định có thể bảo vệ mạng.
Tiếp theo đương nhiên là phải tập luyện, ít nhất cũng không kéo chân sau.......Không nói chuyện khác, nếu chỉ chạy thôi cũng không kịp, thì cũng chẳng thể bắt người khác cõng đi!
Tưởng Thiếu liếc nhìn dáng người Đàm Thu, thầm nghĩ, Đàm ca hình như cũng không cõng nổi cậu!
Nếu như chết bởi vì chạy không nổi, cậu cho chết cũng phải đội mồ sống dậy!
Quá oan uổng.
"Đàm ca có tập không?" Tưởng Thiếu vui sướng kêu: "Thiết bị nơi này cậu tùy tiện dùng, để tôi thêm quyền hạn cho cậu."
Đàm Thu nhìn thoáng qua, lắc đầu, "Không được."
Tưởng Thiếu: "Đàm ca cậu không thử luyện tập sao?"
"Không được." Đàm Thu vẻ mặt đương nhiên, "Tôi là một dẫn đường yếu ớt."
Tưởng Thiếu: "......"
Đừng đùa, lúc ngài đập quỷ hút máu sao không thấy hai chữ yếu ớt ở đâu.....!Còn có, ngài biết "yếu ớt" viết như thế nào không?
Nói xong....."Vậy, Đàm ca cậu định ngồi học ở đây sao?"
Đàm Thu càng kỳ quái, "Vì sao phải học, tôi là một đứa ngốc!"
Tưởng Thiếu: "......"
Đã hiểu, Đàm ca, ngài chính là muốn lười biếng!
Cơ mà thực lực người ta đủ để vượt phó bản nên còn có thể lười biếng một chút, bản thân Tưởng Thiếu lại không được như vậy.
Chỉ có thể cực khổ đi huấn luyện, ngẩng đầu lên là thấy Đàm Thu đang ngồi thảnh thơi gặm đồ ăn.
Nhìn thấy cậu thì nói hai chữ, "Cố lên!"
Không, tôi không muốn, tôi muốn làm một con gà.
Huấn luyện cmn vất vả vl.
Nhưng xem người khác huấn luyện thì có vất vả đâu, Đàm Thu dùng nửa buổi chiều xem xét nơi này, cũng học được đại khái cách dùng của những thiết bị này.
Thuận tiện gắn cho Tưởng Thiếu cái mác "nhược kê", tuy thấy trước kia cậu ta chẳng ra làm sao cả, nhưng hiện tại càng khẳng định, thể lực này cũng chỉ nhỉnh hơn người bình thường một chút.
Cái này còn là nhờ gien tốt của lính gác, nếu không có, hiện tại cậu ta còn thảm hại hơn.
"Tưởng Tiểu Thiếu, đừng có quên cậu là lính gác nha......"
"Không, Đàm ca, trong mắt cậu, 80% lính gác đều là rác rưởi!" Tưởng Thiếu nói.
Đàm Thu co rút khóe miệng nghĩ, không, là do cậu cùi bắp mà thôi.
Đàm Ngọc Vi chắc còn mạnh hơn cậu.
Người ta lại còn là nữ lính gác cơ.
Bất quá, đây là tiểu đệ số một của cậu ở thế giới này, cũng là tiểu đệ duy nhất, Đàm Thu vẫn lương thiện không đả kích đối phương.
Ngược lại dạy cậu phương pháp hô hấp, giúp cậu ta có thể nhẹ nhàng hơn.
Tưởng Thiếu cẩn thận ghi nhớ, mười phần cảm ơn, hận không thể gọi ba ba.
Đàm ca nhà cậu thực sự quá lợi hại, còn biết cả phương pháp này.
Trách không được dù Đàm ca lười như vậy mà vẫn lợi hại, chẳng lẽ sau này có một ngày cậu cũng sẽ mạnh như vậy?
Mức độ sùng bái của Tưởng Thiếu đối với Đàm Thu đã đạt đến mức không cần hỏi vì sao Đàm Thu cần giả ngốc.
Tất cả các vấn đề linh tinh kỳ quái gì đó chỉ có một giải thích duy nhất, đó là vì Đàm Thu mạnh, Đàm ca nhà cậu lợi hại.....!Suy nghĩ của đại thần đâu phải muốn hiểu là hiểu được, chuyện này chẳng phải rất bình thường sao?
Đặc biệt là hôm nay được dạy thêm phương pháp hô hấp, cậu ta càng chân chó hơn.
Cho nên đến buổi tối, lúc Tưởng Thiếu tự mình đưa Đàm Thu về, bộ dáng đủ khiến Đàm gia câm nín!
Tưởng thiếu gia, tính cách ngài đâu phải liếm cẩu như vậy!
Nhưng mà Tưởng Thiếu đâu có quan tâm bọn họ nghĩ cái gì, cho dù biết thì cũng chỉ đồng tình bọn họ vô tri mà thôi.
Bọn họ nào biết Đàm ca có bao nhiêu lợi hại, cậu chỉ đưa tiền, còn Đàm ca lại cho cậu hạt giống mà trò chơi khen thưởng, còn dạy cậu phương pháp hô hấp, mấy thứ này có tiền cũng không mua nổi!
Hiện tại, Đàm Thu đến cơm cũng không ăn ở Đàm gia, dù sao trên bàn cơm bọn họ cũng đấu đá không nghỉ, cậu cũng lười ứng phó.
Cho nên khoảng thời gian này rất ít người nhìn thấy cậu, mỗi ngày trở về còn thấy cậu cầm một đống đồ ăn vặt.
Đàm Ngọc Hồi tức điên, nói, "Trong nhà cấm đồ ăn vặt, chúng ta đều phải ăn lén ăn lút, nó thì hay rồi, cứ như sợ người khác không nhìn thấy nó có."
Cậu ta hiện tại vẫn phải ngồi xe lắn, không tiện đập phá đồ đạc nên lại bắt đầu trò tại chỗ đập xe lăn.
"Mấy người nói tôi không cần nhắm vào nó, bảo nó chỉ là đứa ngốc mà thôi, giờ thì sao, nó trèo lên được Tưởng gia kia kìa."
"Tưởng gia gì chứ, chẳng qua là Tưởng Thiếu mà thôi, cậu ta còn chả tiếp xúc với cơ nghiệp Tưởng gia, toàn chủ tinh này ai không biết cậu ta ngu đâuu."
Đàm Tử Huyên ngồi bên kia, lúc này mới mở miệng nói: "Là chuyện nhỏ thôi, Tưởng thiếu không chừng là thấy mới mẻ nên mới mang nó chơi mấy hôm mà thôi.
Lại nói, cho dù nó có thể trèo được Tưởng gia thì nó lại làm được cái gì, một đứa ngốc......!bảo tính kế có khi còn tình không ra được cái gì."
"Nhưng em vẫn tức!" Đàm Ngọc Hồi nói: "Dựa vào đâu mà thằng ngu đấy được ăn quà vặt ở nhà."
"Thế mẹ đã cấm con ăn cái gì!" Đổng Thu Mạn đau đầu: "Hơn nữa, từ nhỏ con đã có tiền tiêu vặt, hâm mộ nó làm gì.
Nó cũng chỉ sung sướng được khoảng thời gian này, chờ Tưởng thiếu chơi chán nó, nó còn có tiền sao?"
Đàm Ngọc Hồi lập tức cao hứng, "Đúng vậy, nó đâu có tiền tiêu vặt."
Từ giản nhập xa dễ, từ xa nhập giản khó a......!
"Vậy con chờ cái ngày mà nó không còn thứ gì."
Mấy ngày kế tiếp, Đàm Thu liền phát hiện mỗi khi cậu trở về, Tưởng Ngọc Hồi đều nhìn cậu.
Ánh mắt mang theo điểm đắc ý, rồi còn có một tia chờ mong, sau đó lại là thất vọng.
"Cũng không biết lại phát điên gì!"
Đàm Thu cũng lười phản ứng cậu ta.
Cậu chỉ ra ngoài đi dạo, ăn ăn uống uống, bởi vì là một kẻ ngốc nên cũng chẳng cần phản ứng ai.
Chỉ có mình Tưởng Thiếu biết chân tướng cũng chẳng cần cậu phí đầu óc ứng phó, ngược lại Tưởng Thiếu còn giúp cậu xử lý rất nhiều việc nhỏ.
Mỗi ngày đều thật sung sướng.
Chờ tới một ngày, tự nhiên có người nhắc cậu hôm nay không được ra ngoài chơi, bởi vì phải tham gia yến hội.
Quần áo tới giờ thì có người đưa tới, bao gồm cả một ít trang sức phối đồ gì đó.
Đàm Thu chỉ cần mặc vào là được, những việc khác thì không cần quản.
Hôm nay dẫn bọn họ đi là Đàm gia đại thiếu, anh trai thân sinh của Đàm Tử Nhan, Đàm Ngọc Thịnh.
Nghe nói yến hội hôm nay toàn là người trẻ tuổi, do Tưởng gia tổ chức.
Sở dĩ bị biến thành tiệc thân cận là bởi vì có tin tức Hoắc Cảnh Hành cũng sẽ tham gia.
Mà vị Hoắc đại thiếu này không chỉ có gia tộc hiển hách, năng lực của bản thân cũng vượt xa người khác, tuổi trẻ đã sáng lập được Hoắc thị, hơn nữa còn là lính gác cấp SS.
Quả thực là đối tượng trong mộng của vô số dẫn đường, vừa nghe hắn sẽ tham gia lại còn định chọn đối tượng phù hợp, tất cả mọi người đều kích động.
Cho dù thật hay giả thì cũng phải đi xem thử.
Những thứ khác không nói, tinh thần lực của nguyên chủ dù gì cũng là cấp S, hơn nữa có vẻ ngoài xuất sắc.
Huống hồ nguyên chủ chỉ là do sốt hỏng đầu óc nên mới không thông minh, vẫn khác so với ngốc bẩm sinh nên cũng bị Đàm gia xếp vào đội hình.
Đàm Tử Huyên liếc thoáng qua Đàm Thu bên cạnh, trong lòng khó chịu.
Nếu biết rằng chuyện của Tiêu Trác Nhiên không cần dùng tới thằng ngốc này, không chỉ không chia rẽ được Tiêu Trác Nhiên cùng Đàm Tử Tình, còn làm Đàm Thu lộ diện.
Còn khiến Tưởng thiếu tò mò.
Ả đã hỏi dò, ban đầu chuẩn bị cho Đàm Thu một bộ tây trang màu trắng, phối cùng tóc đen mềm mại khiến cậu trông có vẻ ngoan ngoãn.
Kết quả Tưởng Thiếu lại dẫn cậu ra ngoài nhuộm trắng, bọn họ cũng không nhuộm lại, còn muốn đổi phong cách, hiện tại cả người cậu càng có vẻ thanh xuân hoạt bát, tinh thần phấn chấn.
Cũng vô cùng nổi bật......
Dù sao hôm nay số người nhuộm tóc trắng hẳn là rất ít.
Đàm Thu làm như không nhận ra ánh mắt ả, dù sao cậu cảm thấy một đứa ngốc thì không nên nhạy bén như vậy.
Ngáp một cái chuẩn bị chợp mắt chốc lát, đêm qua chơi trò chơi quá hăng, đánh suốt một đêm không ngủ, ban sáng cũng không ngủ bù đủ, lúc này có chút mệt nhọc.
Đàm Tử Huyên nhìn một màn này lại càng bực, cho dù đẹp thì sao, chẳng phải vẫn là một đứa ngốc.
Nếu nàng có gương mặt này.....
Tới chỗ, Đàm Thu tự tỉnh, tự xuống phi hành khí.
Đàm Ngọc Thịnh cùng Đàm Tử Nhan cũng xuống từ phi hành khí khác, mang bọn họ vào trong.
Bốn người cùng nhau vào, không lâu sau, Đàm Ngọc Thịnh bị bằng hữu gọi đi, Đàm Tử Huyên tất nhiên sẽ không bao giờ muốn đi cùng Đàm Thu, liền lấy cớ rời đi.
Nhưng thật ra Đàm Tử Nhan lại giống như lần trước bảo, đi đâu cũng mang theo Đàm Thu.
Đàm Thu liếc một vòng, không thấy Tưởng Thiếu, chắc là đang bận cái gì.
Dù sao hôm nay yến hội cũng tổ chức tại nhà cậu ta, cho dù không tiếp nhận sinh ý trong nhà thì cũng có một số việc cần đến cậu ta.
Cậu cũng chẳng có nhiệm vụ quản tiểu đệ, ngược lại đầu óc thả trên mây trực tiếp đi theo sau Đàm Tử Nhan.
Lúc Đàm Tử Nhan dừng lại cùng người khác nói chuyện, thi thoảng cũng sẽ nhắc tới Đàm Thu.
Trong trường hợp này, dù người khác biết Đàm Thu ngốc thì cũng sẽ không bày trò nói gì, bởi vậy bầu không khí cũng coi như hài hòa.
Cũng có người nhỏ giọng thầm thì, "Vị kia chưa tới sao?"
"Vẫn chưa thấy." Đàm Thu nghe một người khác nói: "Tin tức này cũng không biết có đúng hay không, nói chung là có khả năng......!Nhưng là hắn cùng Tưởng gia có quan hệ không tồi, chắc là sẽ tới thôi."
Đàm Thu buồn ngủ ngáp một cái, đối với chuyện này cậu thực sự không có hứng thú.
Trên lầu, Hoắc Cảnh Hành liếc một cái là thấy được quả đầu trắng bóc.
Hôm nay cuối cùng hắn cũng thấy rõ mặt mũi đối phương, là một thiếu niên xinh đẹp lại tinh xảo.
Người này cũng giống hắn không muốn tới đây.
Nhìn vẻ mặt thờ ơ kia, chỉ lúc nhìn thấy đồ ăn thì đôi mắt mới sáng được một chút.
Hắn là lính gác đẳng cấp cao, cho dù cách xa như vậy thì vẫn có thể nghe được thanh âm từ dưới truyền lên.
Chẳng qua phần đa hắn sẽ xem nhẹ, nhưng hôm nay hắn lại nghe thấy bên trong nhắc đến tiểu bạch mao.
"Tên tóc trắng kia? Nhìn không giống kẻ ngốc lắm!"
"Đúng là không giống!" Người bên cạnh nói: "Nếu cậu ta giống ngốc thì Tiêu Trác Nhiên không nhận ra mới thật sự ngốc, nghe nói cậu ta vẫn có thể nói chuyện đơn giản được, lúc ấy còn chỉ đường cho họ Tiêu kia.....!Đến lúc hắn coi trọng Đàm Thu, Đàm gia xấu hổ nói Đàm Thu chỉ là một tên ngốc hắn còn không tin cơ, hắn tưởng người ta không muốn gả dẫn đường cấp S cho hắn."
"Nhưng thật sự quá đẹp lại còn là dẫn đường cấp S, đáng tiếc là một đứa ngốc."
Hoắc Cảnh Hành nhíu mày, những người này nói lớn tiếng vậy làm gì, không thấy người ta sắp đến trước mặt hay sao.
Cho dù là một đứa ngốc thì nghe thấy mấy lời như vậy cũng sẽ.......
Nhưng mà nhìn lại tiểu bạch mao vẫn còn đang nhìn theo mấy cái bánh kem trên bàn rồi lại đờ đãn lẽo đẽo theo sau một nữ dẫn đường, nhầm người còn chẳng biết.
Ngốc ngốc ngốc ngốc......
"Hiếm có nha, cậu thế mà cười." Tưởng Chiếu bận xong liền tranh thủ sang bên này, vừa tới liền nhìn thấy một màn băng sơn hòa tan, ngạc nhiên nói: "Phía dưới có gì vậy?"
Hắn thăm dò nhìn, lại thấy em trai ngốc nhà mình vui sướng chạy đến một người, miệng còn kêu: "Đàm ca, Đàm ca."
Theo trước theo sau, bận rộn trong ngoài.
Rất là ân cần.
"Chậc, thằng nhóc kia còn chưa săn sóc với anh trai như vậy đâu."
Hoắc Cảnh Hành khóe miệng hơi nhếch, thấy hai người chạy khuất mới nói: "Tôi đi hậu viện một lát.".