Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu

Chương 7-3




Cô ngủ, con chó kia cũng vậy

Adam lẳng lặng ôm cô nằm ở trên giường, anh không đuổi con chó kia ra ngoài, anh chỉ nhắm hai làm như không nhìn thấy nó.

Bài báo ngày đó là L.T viết.

Lúc đó anh thắc mắc tại sao nội dung là do L.T viết còn tấm hình không phải L.T chụp.

Anh rất yêu thích L.T gì đó, anh biết L.T là nữ lại không nghĩ rằng đó chính là cô.

Nội dung bài báo ngày đó khiến lòng người rung động, bài viết còn sâu sắc hơn cảm nhận từ tấm hình, lại nghĩ đến cô từng ở trong hoàn cảnh như vậy khiến anh hoảng sợ.

Nói thật ra anh thấy may mắn khi cô an toàn trở về.

Cô còn quá trẻ lại dồn quá nhiều tình cảm vào công việc mới không có cách nào đối diện với sự thật tàn khốc như vậy.

Anh để máy tính lên bàn mới hoàn hồn nhớ tới mình mới viết được nửa chương trình, mới vừa rồi xảy ra chuyện kia anh đã quên tắt máy tính.

Thấy cô ngủ yên giấc, anh cẩn thận lấy tay cô trên người anh xuống, không một tiếng động bước xuống giường ngồi vào ghế xem lại dữ liệu trong máy tính, vừa quay đầu lại thấy con chó ngủ trên giường kia đã tỉnh, ngẩng đầu dùng cặp mắt to đen tuyền tỏa sáng nhìn anh, hướng anh lắc mạnh cái đuôi.

Anh ra hiệu cho nó, nó nghe lời nhảy xuống giường, sau khi anh mở cửa ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Adam đứng ở cửa đang định đóng cửa lại thì thấy bên cạnh ti vi có một hộp giấy.

Tay anh cầm nắm cửa, xoay người nhìn về phía cô gái đang ngủ say trên giường.

Cô khép đôi mắt sưng đỏ lại trên mặt còn vương nước mắt, cho dù là trong lúc ngủ xem ra cô vẫn rất đau lòng.

Anh hơi chần chờ một chút đi lên phía trước đắp lại chăn cho cô, vuốt lại mấy sợi tóc mềm mại trên trán, lau đi nước mắt ở khóe mắt cô rồi mới xoay người đi ra ngoài thuận tiện đóng luôn cửa lại.

Đi tới phòng khách anh mở hộp giấy bên cạnh ti vi ra, quả nhiên đồ vật bên trong đúng với suy nghĩ của anh, anh lấy từng cái ra ngồi dưới đất nghiên cứu chúng.

Con chó kia tò mò đi đến ngửi ngửi, anh ra lệnh cho nó ngồi xuống, sau đó giữa đêm khuya khoắt và im lặng tiếp tục lắp ráp những vật bên trong hộp giấy.

***
Đường Lâm không biết tại sao mình lại tỉnh có lẽ vì mất đi hơi ấm của anh.

Trong đêm tối chỉ có ánh đèn đường xuyên qua rèm cửa chiếu vào gian phòng chỗ nằm của anh đã lạnh.

Cô hơi hoảng hốt tưởng rằng anh ở phòng tắm một giây sau cô thấy ánh đèn ngũ sắc xuyên qua khe cửa, thỉnh thoảng lại đổi màu giống như đèn dành cho khiêu vũ.

Đó là cái gì?

Cô khẽ nhíu mày nghi hoặc mở chăn ra bước xuống giường.

Lưng anh quay về phía cô ngồi trên sàn phòng khách áo sơn mi màu đen thấm ướt mồ hôi dính chặt vào tấm lưng cường tráng của anh, trong tay đang cầm đèn Led trang trí cho cây thông No-ell, những bóng đèn kia chớp lóe chớp lóe thay nhau tỏa sáng.

Trước mặt anh là những thứ cô mua để lắp cây thông Noel giả còn bên tay phải là hộp giấy đựng những món đồ trang trí cây thông.

Kiều Khả để anh đội cho mình một cái mũ ông già Nô-en, nó nằm trên mặt đất hai chân trước đang ôm vài quả cầu màu vàng kim, màu đỏ và màu bạc, nó ôm những quả cầu đó giống như đang cang giữ kho báu của mình.

"Shit!" Adam thấp giọng mắng một câu, tay phải nhanh như tia chớp bỏ những dây đèn Led ra dùng sức vẫy hai cái.

Anh bị điện giật.

Đường Lâm biết mình nên đến giúp anh, nhưng cô không có cách nào cử động được, cảnh tưởng kia thật quá...

Cô đứng cạnh cửa nhìn bóng lưng của anh, không khỏi đưa tay che miệng hốc mắt liền ướt.

Anh lại giằng co với sợi dây kia cuối cùng cũng gỡ chúng ra được rồi cuốn nó lên cây thông Noel sau đó lấy vật trang trí trong hộp giấy ra.

Anh lấy cây gậy nhỏ màu đỏ và tiểu thiên sứ đáng yêu ra cẩn thận từng ly từng tí treo chúng lên cành thông, cô thấy cẩm động không thôi.

Theo! anh ra lệnh Kiều Khả giao quả cầu ra nhưng nó không hề nhúc nhích.

"Con chó ngu dốt, trả quả cầu cho tao! Chết tiệt! Mày đừng tưởng rằng ta không dám đánh mày..."

Anh mắng liên tục những vẫn không động thủ, Kiều Khả dùng chân trước ôm chặt quả cầu của nó, chết cũng không buông chỉ ngước đôi mắt vô tội lên nhìn anh.

Anh buồn bực thấp giọng mắng: "Đó là để treo lên cây! Không phải đồ chơi của mày! Nhấc đầu mày lên để tao lấy quả cầu nào!."

Nó phát ra những tiếng rên tội nghiệp nhưng chết cũng không ngẩng đầu.

Đáng giận, nếu biết nó thích những thứ gì tỏa sáng lấp lánh thì anh không lấy những quả cầu đó ra trước rồi.

Giành nhau với nó? Không có biện pháp, Adam với nó mắt to trừng mắt nhỏ, đe dọa phải không, anh lại liếc nhìn hộp giấy bên trong còn lại một ngôi sao rất lớn màu vàng, anh cầm lên nhìn về phía cây thông, nếu khôn lầm thì cái này được treo ở trên cùng chắc thiếu nó cũng không sao đâu nhỉ?

Anh nghĩ một chút, vẫn nên đem ngôi sao này đổi với con chó kia để lấy mấy quả cầu thì hơn.

"Có muốn cái này không?" Anh lắc lắc ngôi sao trước mặt Kiều Khả, sau đó ném về phía sô pha, thừa dịp nó đi nhặt anh dùng tốc độ nhanh nhất lấy những quả cầu kia cất vào trong hộp giấy.

Kiều Khả ngậm ngôi sao quay về thì phát hiện không thấy mấy quả cầu kia đâu nữa, lỗ tai liền cụp xuống.

"Cho mày ngôi sao là tốt lắm rồi, mày còn bày ra cái vẻ mặt gì thế hả?" Anh tức giận nói.

Kiều Khả nằm xuống mặt đất, khôi phục tư thế cũ chỉ là lần này gác đầu lên ngôi sao vẻ mặt ai oán nhìn anh.

"Con chó nhu ngốc."

Adam hí mắt mắng một câu, nhưng vẫn lấy ra một quả cầu ném cho nó, Kiều Khả vui mừng dùng chân trước chặn quả cầu lại vội vàng ôm vào ngực coi như là bảo bối.

Adam mỉm cười vẻ mặt dịu lại ôm hộp giấy bên phải đi về phía cây thông Noel, mới đứng lên đã thấy hốc mắt cô chứa đầy nước mắt nhưng miệng lại nở nụ cười đang đứng tựa vào cửa.

Lúc này anh cảm thấy hơi xấu hổ. Anh đứng im tại chỗ nhìn cô thật lâu sau mới mở miệng hỏi: "Làm ồn đến em sao?"

Cô lắc đầu đứng tại chỗ nhìn về phía anh vẻ mặt lai rất dịu dàng.

Bị nhìn khiến Adam mất tự nhiên, mặt mày nhăn lại lớn tiếng nói: "Chỉ là anh thấy lễ Giáng Sinh sắp đến rồi."

Cô cười, một nụ cười nhạt, mang theo nước mắt mỉm cười. Tim anh thắt lại, giống như bị cô bóp chặt, sau đó cô đi về phía anh, kiễng chân lên kiễng chân lên hôn lên môi anh.

"Cám ơn..." Cô cười mà rớm nước mắt nhẹ giọng nói: "Cám ơn anh, Adam..."

Cổ họng anh thắt chặt, thấy nước mắt cô lại rơi nước mắt liền đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng khàn khàn nói: "Đừng khóc nữa, anh làm cái này không phải để muốn nhìn em khóc."

Sau khi nghe, nước mắt cô càng rơi, vừa khóc vừa cười đưa tay lên mặt lau nước mắt, mỉm cười nói: "Xin lỗi..."

"Thôi." Anh lẩm bẩm sau đó lấy một quả cầu màu vàng đưa cho cô.

Cô đưa tay nhận lấy, cùng anh treo tất cả những quả cầu còn lại lên cây thông.

Không lâu sau đã hoàn thành cây thông noel. Đèn led sáng lấp lãnh giữa cành lá, quả cầu màu vàng, màu bạc, màu đỏ phản xạ ánh sáng thành tia sáng ngũ sắc, còn có một số đồ trang trí kỳ quái, ngoại trừ ngọn cậy không có ngôi sao lớn kia thì nhìn nó y chang cây thông noel năm ngoái cô làm.

Cô tắt đèn lớn đi, ngồi cùng một chỗ với anh trên sàn. Ngước lên nhìn cây thông noel rực rỡ nhiều màu sắc trước mắt, cô thấy cảm động không thôi.

Lúc trước mua gốc cây giả này chủ yếu vì nhà trọ không có thang máy, qua noel còn phải dọn dẹp cây và cũng không bảo vệ môi trường, dùng loại này sẽ đơn giản hơn. (Người ta thường dùng cây thông thật cho nên sau noel phải dọn =.= ý chị là vậy.)

Nhưng năm nay... cô không có ý định lắp ráp nó...

Sau khi từ châu Phi về, cô đã mấy đi rất nhiều hứng thú, áy nát quá sâu cho nên nếu cô đối tốt với mình cũng sẽ cảm thấy rất sa sỉ, tất nhiên trừ lễ Quốc Khánh.

Anh ôm cô từ phía sau, ôm cô vào lòng. Mưa ngoài cửa sổ không biết tạng từ bao giờ.

Kiều Khả ôm bảo bối mới nằm bên cạnh họ. Nhìn cây thông tỏa sáng lấp lánh trong bóng tối, Đường Lâm cầm bàn tay đang đặt trên eo mình lên, đan tay mình vào tay anh, nhiệt độ trong phòng tương đối thấp nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp.