Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu

Chương 5-1




Cơ thể người đàn ông này thật là sinh đẹp. Một tay cô chống mặt, mằn nghiêng nhìn anh đang ngủ say.

Trong đêm tối, đèn đường mờ ảo xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân hình hoàn mỹ của anh.

Ngũ quan rõ ràng, dáng người phập phồng hấp dẫn, lồng ngực rộng lớn cơ bụng rắn chắc, cánh tay cường tráng cái mông vểnh cao, toàn thân trên dưới không có một tý thịt thừa, da tay anh co giãn, hơn nữa cũng không có sẹo ít nhất đến bây giờ cô chưa từng thấy một vết sẹo nào.

Anh siêng năng luyện tập nên cơ thể rất cơ bắp, trên thực tế cô thường hoài nghi tại sao quần áo trên người anh không bị những bắp thịt to khỏe đó xé nát.

Đôi khi ở cùng nhau cô cảm thấy mình như một mãnh thú luôn vươn móng vuốt chuẩn bị làm thịt con mồi, sức lực của anh luôn làm cô kinh hãi, nhưng anh vẫn rất cẩn thận khống chế sức mạnh của mình, nhưng cũng có thời điểm không khống chế được.

Thân thể của họ rất phù hợp, có khi làm tình lại hết sức cuồng dã.

Mỗi lần anh phát hiện mình lưu lại vết thương trên cơ thể cô thì sẽ lấy thuốc bôi cho cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho đến khi vết thương tiêu hết mới thôi, nhưng mấy ngày sau đó anh sẽ kiểm tra lại lần nữa.

Anh giống như một võ sĩ khiến người khác kinh ngạc nhưng lại rất cẩn thận và dịu dàng.

Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve từ trán chuyển xuống cánh mũi thẳng tắp rồi lại đến đôi môi mọng lưu luyến chuyển xuống cằm anh rồi đến yết hầu và dừng lại ở lồng ngực phập phồng.

Cô mở tay ra, lòng bàn tay có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.

Kỳ thật thì anh không tính là đẹp trai, chỉ có thể xem là thuận mắt, tuy nhiên dáng người cao to khôi ngô lại rất tao nhã.

Khe khẽ thở dài, ngón tay tiếp tục miêu tả cơ ngực và cơ bụng của anh.

Người đàn ông này đúng là bụng sáu múi nha, người này toàn thân đều phát ra sức quyến rũ nam tính mê hoặc đầu óc của cô.

Anh lại giống người bí ẩn, không thích nói chuyện cũng không thích ra khỏi nhà, anh chưa bao giờ nói về chuyện của mình, cho đến bây giờ cô cũng chỉ biết anh tên là Adam, ở đối diện nhà cô, không thích ra ngoài, thích xem phim điện ảnh cũ, thích sạch sẽ và cuồng vận động.

Đúng rồi anh còn không cam tâm tình nguyện mà cho cô số điện thoại.

Nghĩ đến biểu tình lúc đó của anh, cô không nhịn được bật cười ra tiếng, khi đó cô còn tưởng rằng chiếc di động nhỏ xinh của mình đã bị anh phá hỏng rồi chứ.

Cho nên... có phải anh quan tâm cô không?

Mấy ngày ở Newyork, cô thật sự muốn gọi điện cho anh nhưng lại không có số điện thoại của anh, sau lại cảm thấy có lẽ anh không phát hiện mấy ngày nay cô không có ở nhà, không nghĩ tới...

Môi hồng giương nhẹ, cô lại nằm xuống giường, tâm tình rất vui vẻ.

Lúc đầu cô hơi lo lắng, cho rằng chỉ có mình nhiệt tình, cũng may không phải như vậy.

Không phải sao?

Cô lại lo lắng nhìn anh.

Tốt nhất không phải.

Bởi vì cô không có thói quen quan hệ với người khác đơn thuần chỉ là quan hệ trên giường.

Hi vọng không phải như vậy...
***
Vào trung tuần tháng mười hai thời tiết rất ấm áp, nhưng hai ngày nay lại có một đợt không khí lạnh.

Mặc dù lạnh nhưng cô vẫn dậy sớm, mặc đồ thể thao ra ngoài chạy bộ.

Trời lạnh nên ở trên đường không có nhiều người, mây dày đặc giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có mưa tuyết, mỗi lần cô thở ra đều tỏa ra một làn khói trắng.

Hai chân có quy luật luân phiên nhau, cảnh vật gần biến mất ở phía sau, sau khi chạy được một vòng cô lại suy nghĩ lung tung....

Cuộc sống, mỗi ngày đều trôi qua: Buổi sáng, cô sẽ chạy bộ khi về thuận tiệnmua bữa sáng cho Adam rồi cùng anh nói chuyện và ăn sáng. Sau đó anh nghỉ ngơi còn cô đến phòng khám thăm Kiều Khả rồi về nhà làm một số chuyện vặt và xem tiểu thuyết trinh thám. Buổi tối khi anh thức dậy sẽ qua nhà cô có đôi khi cô qua nhà anh.

Cuộc sống, thật sự có chút nhàn nhã.

Cô từng nghĩ đi tìm việc làm, trừ chụp hình kỳ thật cô không biết mình có thể làm công việc gì.

Không phải cô chưa từng thử cầm lên máy chụp hình, ngày đó Á Lệ Toa lại gọi điện đến dò xét ý tứ của cô, tuy nhiên cô vẫn từ chối, chiều hôm qua cô mở cái rương đã đi theo cô hơn nửa địa cầu, chỉ là mở ra chứ cô không có cách nào cầm máy chụp hình lên được.

Cô đấu tranh thật lâu, cuối cùng vẫn là đóng cái rương lại.

Dù tiền tiết kiệm cô gửi ngân hàng vẫn đủ để cô sống, cô trốn tránh, tự nhủ với bản thân như vậy sau đó tiếp tục cuộc sống an nhàn.

Kỳ quái là cho đến bây giờ người đàn ông kia vẫn không hỏi cô làm nghề gì, có lẽ là không cần thiết đi...

Nghĩ vậy cô liền thở dài. Cô luôn không hiểu anh đang nghĩ gì, tuy rằng anh cho cô số điện thoại nhưng sau đó họ không có tiến triển gì.

"A, xin lỗi!" Không cẩn thận đụng phải người khác, lấy lại tinh thần vội nói xin lỗi, đối phương và cô cùng nói.

Cô vừa nhìn đã nhận ra đối phương là bác sĩ ở phòng khám thú y.

"Jonathan?" Cô hơi sửng sốt.

"Đường Lâm?" Jonathan mỉm cười, "Thật trùng hợp."

"Đúng nha, anh cũng chạy bộ sao?" Thấy anh đổ mồ hôi ướt đẫm bộ quần áo quần áo thể thao, cô hơi kinh ngạc trong thời tiết như vậy đa số mọi người đều không ra khỏi nhà, lúc trước bởi vì có liên quan đến nghề nghiệp cần phải duy trì thể lực tốt cho nên cô mới có thói quen chạy bộ mặc kệ gió mưa, tuy nhiên bây giờ cô đã không cầm máy chụp hình nữa nhưng nó đã trở thành thói quen.

"Đúng rồi, thói quen chạy bộ từ nhỏ, nếu không chạy bộ tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu." Anh cười nói.

"Ừ!" Cô nở nụ cười, gật đầu tán thành.

"Cô cũng chạy bộ mỗi ngày sao? Tại sao trước giờ tôi chưa từng thấy cô?"

"Chắc tại chúng ta chạy khác đường! Tôi đều từ..."

Khó khăn lắm mới gặp được người cùng sở thích, hai bất giác trao đổi từ chuyện chạy bộ đến Kiều Khả rồi từ Kiều Khả tới các động vật khác, đợi đến khi cô phát hiện thì họ đã chạy đến dưới nhà cô rồi.

"Chúng ta hẹn thời gian ngày mai cùng chạy bộ đi?" Trước khi rời khỏi anh đề nghị.

Cô sửng sốt, nghĩ lại cũng không có gì bất tiện liền gật đầu đồng ý, "Được thường ngày mấy giờ anh bắt đầu chạy?"

"Sáu giờ." Anh mỉm cười nói: "Ngày mai gặp nhau ở đầu đường."

"OK!" Cô cười cười, phất phất tay với anh mới xoay người vào nhà.