Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu

Chương 4-1




Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc Adam tỉnh lại.

Điều đầu tiên anh ý thức được là bên cạnh có người, một cô gái, nho nhỏ, rất ấm áp, cô rúc vào trong ngực anh, hơi thở thơm như hoa lan, tay cô đặt trên ngực anh, trên người có mùi hoa lài.

Anh mở mắt ra, thấy cô, mới nhớ được trước đó đã phát sinh chuyện gì.

Anh đã từng nghĩ đến cảm giác khi được ở bên cạnh cô, nhưng lại không nghĩ rằng nó đẹp đến vậy.

Phản ứng nhiệt tình của cô, gần như khiến anh lập tức đạt tới cao triều, anh chưa từng có ham muốn dục vọng với ai như với cô, cảm giác này rất mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi khiến anh sợ hãi.

Sau khi điên cuồng làm tình, lần thứ hai họ thả chậm tốc độ, nhưng lần thứ hai so với lần thứ nhất càng làm cho anh kinh hoảng (kinh ngạc và hoảng sợ), bởi vì cái loại cảm giác này chẳng những khônggiảm mà ngược lại càng tăng.

Anh dời tay cô ra, bước xuống giường mặc quần áo.

Anh không thích như vậy, sự tình hình có phần không khống chế được rồi.

Vốn là anh không tính làm quen với cô, nhưng vụ tai nạn kia đã thay đổi mọi thứ.

Đáng chết, anh không muốn cùng dây dưa với người khác quá nhiều, nhưng khi đó cô lại dùng vẻ mặt như vậy nhìn anh, suy nghĩ của anh căn bản không hoạt động được, dục vọng của cô khiến đầu óc anh nhất thời hôn mê, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả.

Cô không phải đối tượng tình một đêm của anh, hơn nữa cô lại ở đối diện nhà anh.

Anh thích nơi này, mọi thứ ở đây đều tốt, thật sự anh không muốn chuyển đi nơi khác, đặc biệt nguyên nhân là vì một cô gái.

"Hi, chào buổi sáng."

Phía sau vang lên giọng nói lười biếng và khàn khàn, anh nhanh chóng xoay người.

Cô đã dậy, nhưng vẫn nằm trên giường, giống như một con mèo mới tỉnh giấc, ôm chiếc gối đôi mắt sáng khép hờ, lười biếng ngáp một cái, mỉm cười, "Hoặc là em nên nói chúc ngủ ngon mới đúng."

Cái chăn trượt xuống trước ngực cô, tóc dài đến vai xõa trên gối trắng, nhìn cô vô cùng gợi cảm, phía trên ngực phải vẫn in lại dấu hôn thô lỗ của anh.

Anh nhìn cô, ngưng lại động tác cài nút quần, chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, muốn trở lại giường kích động một phen, đúng lúc đó cô xuống giường, đưa lưng về phía anh, lấy áo choàng tắm đang vắt trên ghế dựa mặc vào, vừa cột tóc thành đuôi ngựa vừa hỏi: "Anh có đói bụng không? Trong tủ lạnh còn nguyên liệu để nấu mỳ Ý, anh có muốn ăn một chút không?"

Anh không nói gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là muốn lột bỏ áo choàng tắm trên người cô, đè cô lên giường một lần nữa.

Không thấy anh trả lời, cô quay đầu, khi nhìn thấy anh hơi hơi đỏ mặt.

Cô liền biết hiện tại anh muốn ăn cái gì rồi.

Cuối cùng bọn họ vẫn không ra ngoài.

Sau đó, khi anh đi tắm thì cô nấu mỳ Ý, tay nghề của cô tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, mãi đến sáng hôm sau anh với trở về nhà trọ của mình.

Cặp vợ chồng bất lương kia đã đi rồi, một người thì mắng chửi anh một trận bằng cách đánh chữ trên máy tính, còn một người thì để lại giấy ghi chú trên cuốn tạp chí, muốn anh về nhà vào lễ Giáng Sinh.

Anh định vứt bỏ tờ giấy ghi chú đó, vốn cũng muốn bỏ tờ tạp chí đó đi, nhưng cuối cùng vẫn cất chúng vào trong ngăn kéo.

***
Anh không xác định được nên làm gì với cô. Hiển nhiên anh mê luyến thân thể cô, còn có nụ cười và tài nấu nướng của cô, có lẽ còn có những thứ khác nữa nhưng anh không rõ....

Anh chưa từng trải qua chuyện như vậy, ít nhất những cô gái anh quen chưa có ai giống cô.

"Em muốn xem phim" Sau khi anh trốn tránh cô ba ngày thì cô đến trước cửa nhà nhấn chuông, anh nhìn qua màn hình máy tính thấy cô đứng trước cửa nhà, vốn định không lên tiếng, nhưng cô biết anh ở nhà, cho nên anh mới nhấn nút nói chuyện, ai biết được cô lại nói những lời này.

Anh không biết nên trả lời như thế nào, cô lại tiến lại gần chuông cửa nói thêm một câu: "Anh có muốn đi cùng không?"

Anh không xem phim, ít nhất chưa bao giờ ra khỏi nhà đi xem phim anh đang muốn từ chối thì lại thấy cô lấy tay day day thái dương, hơi ảo não cắn môi dưới, sau đó thì thào không biết đang nói gì.

Cô không biết trên cửa có gắn camera, gắn camera là vì bảo đảm an toàn, kỹ thuật rất tốt, không có dụng cụ dò xét đặc biệt thì không thể nhìn ra.

Bộ dáng cô trên màn hình rất hồi hộp và lo lắng, vẻ mặt yếu ớt.

Anh nhất thời xúc động, đưa tay mở cửa.

Cô giống y như lần trước, đầu tiên là sợ hoảng sợ, sau đó chần chờ một lúc mới đi vào.

Anh nhất định là điên rồi.

Adam nhìn cô lên cầu thang, tắt máy tính, mở cửa lầu ba cho cô, rồi đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, thuận tay đóng cửa lại đi đến phòng khách chờ cô.

Khi cô xuất hiện ở cửa cầu thang, tim anh dừng lại, cô mặc một chiếc áo khoác có nón màu nâu nhạt, bên trong là áo len màu đỏ và quần dài cũng màu nâu nhạt, gương mặt cô ửng hồng không biết vì leo cầu thang hay vì ngoài trời quá lạnh.

"Hi." Cô cười nói.

"Hi." Adam buộc mình bỏ hai tay vào túi quần, không được vuốt ve cô.

"Xin lỗi, lúc nãy em quên hỏi anh, anh đang bận sao?" Cô đứng ở cửa cầu thang, mỉm cười che giấy sự mất tự nhiên, hơi bất an nói: "Nếu anh đang bận thì thôi đi."

Lúc này nhìn cô còn động lòng hơn so với trên màn hình máy tính, cũng xinh đẹp hơn so với trí nhớ của anh.

Anh nên nhân cơ hội này mà cự tuyệt, nhưng miệng lại nói là... "Không có"

Đáng chết! Anh đang làm cái gì?

"Vậy... Anh có muốn đi cùng em không?" Cô hơi chần chờ.

"Anh không muốn ra ngoài." Anh nói.

Lần này nói đúng, nhưng anh lại cảm thấy tâm tình kém vô cùng, bởi vì nụ cười trên mặt cô cứng ngắc, giống như vừa mới bị người khác tát một cái.

"Nếu như em không ngại, có thể xem ở nhà anh nhưng anh chỉ có phim cũ thôi." Đầu chưa kịp nghĩ nhưng miệng anh đã thốt ra.

Cô mỉm cười, thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng bước lên bậc thang cuối cùng, "Được, nhà anh có phim gì?"

Anh thật sự không biết mình bị làm sao, nhưng lời đã nói ra, anh cũng chỉ có thể cầm lấy điều khiển từ xa, mở hộc tủ khác trên tủ ti vi ra để cho cô chọn phim trong số những VCD anh cất giữ.

"Oa, sao anh lại có nhiều phim như vậy?" Cô trừng lớn mắt, không thể đoán được mình có thể nhìn thấy nhiều phim như vậy, cô giống như một đứa trẻ phát hiện được kho báu, hưng phấn lục tìm bộ phim mình thích.

"Hứng thú." Anh đứng phía sau cô, vẫn còn đang tự hỏi tại sao mình lại hành động như vậy?

"Chim, Bắc Phi mưu ảnh, Loạn thế giai nhân, Roman Holiday, Chiến tranh và hoà bình..." Cô đọc tên từng bộ phim, dáng vẻ như lượm được báu vật, sau đó hai mắt cô sáng lên, lấy ra một bộ phim, kinh hô ra tiếng, "A, Quốc vương và em, em rất thích bộ phim này, diễn xuất của Vưu Bá rất tốt, mỗi lần ti vi phát lại em đều xem, chúng ta xem cái này được không?"

Anh không phản đối, cũng không có lý do phản đối, anh cho đĩa phim kia vào đầu đĩa, ngồi trên sô pha xem phim với cô. Thật ra anh không nhớ nổi nội dung của bộ phim này, trước kiaxem phim là biện pháp anh dùng nhằm trốn tránh hiện thực, anh đã xem rất nhiều, đa số anh đều đã quên nội dung.

Nhưng khi phim bắt đầu chiếu, anh liền dần dần nghĩ tới, anh bắt đầu đứng ngồi không yên, anh không thích nội dung phim này. Vị Quốc vương kia rất giống cha anh, bảo thủ tự kiêu, nhiều vợ, giàu có, còn có một đống con.

Nữ chính mang con đến sống trong gia đình kia, cũng giống như năm đó mẹ anh mang anh vào sống trong Bart gia, khác biệt là nữ giáo sư kia trong phim không có kết hôn với Quốc vương, và cuối cùng là Quốc vương chết.

Anh nhớ rõ trước kia anh rất hâm mộ bé trai người Anh kia vì không trở thành con riêng của Quốc vương, lại cảm thấy Quốc vương chết là xứng đáng, anh đã từng hy vọng cha anh cũng có vận mệnh giống vị Quốc vương này, đáng tiếc trời không thuận lòng người, người tốt sống không lâu, người xấu thì sống dai.

Anh không muốn xem bộ phim này nên anh xem cô, lại không đoán được cô lại mê mẩm như thế, cô mỉm cười trước sự vụng về của Quốc vương, cô hồi hộp thay họ vì quốc yến, cô vì cái vận mệnh lân đận kia mà đỏ hốc mắt.

Khi Quốc vương học khiêu vũ với giáo sư cô bật cười ra tiếng, Quốc vương muốn trừng phạt người vợ bỏ trốn, giáo sư dùng thân mình ngăn cản, cái roi vươn ra lại chậm chạp quất xuống, cô không tự chủ được mà nắm chặt tay anh, cảnh cuối phim Quốc vương chết, nước mắt cô rơi xuống không một tiếng động.

Khi bộ phim kết thúc, nhạc phim vang vọng cả căn phòng, nhưng cô không có cách nào ngừng khóc, anh không biết mình ôm cô vào lòng lúc nào nhưng cảm giác thật sự rất tốt cho nên vẫn không buông tay.

Cô tựa đầu nên vai anh, giọng nói khàn khàn vang lên: "Lúc nhỏ em vẫn không hiểu tại sao Quốc vương nhất định phải chết, thật sự không biết người xưa nghĩ như thế nào nữa. Sau này lớn lên mới biết nội dung phim này đã sửa đổi dựa trên truyện cổ tích. Khi đó em nghĩ mình đã trách lầm tác giả rồi. Rồi em lại lớn thêm chút nữa mới biết thì ra Quốc vương kia là một người rất già, không có khả năng nảy sinh tình yêu mãnh liệt với giáo sư cho nên mới phải sửa nội dung. Thật sự hại em đen mặt. " Cô bật cười, rồi sau đó thở dài nói: "Chẳng qua em vẫn rất thích xem phim này."

"Anh không thích Quốc vương." Anh nói.

"Tại sao?" Cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh mím môi, không muốn trả lời, nhưng thấy cô chờ đợi, nên thuận miệng nói đại một lý do: "Ông ta trọc đầu."

Đường Lâm kinh ngạc bật cười, ngồi thẳng người, vỗ vỗ ngực anh, nói đùa: "Này, anh sao lại có thể kỳ thị người đầu trọc! Vưu Bá là người đầu trọc đẹp trai nhất mà em thấy từ nhỏ đến giờ, em cực kỳ sùng bái ông ấy nha! Nếu không phải ông ấy mất sớm, em nhất định sẽ chạy tới hỏi ông ấy có muốn cưới em hay không?"

Không biết vì sao, anh càng ngày càng ghét vị Quốc vương kia.

Anh đưa tay kéo cô vào lòng mình, hôn cô.

Hương vị của cô còn mê người hơn so với trí nhớ của anh, anh rên rỉ ra tiếng, đưa tay vào trong áo len của cô, cách lớp nội y vuốt ve bầu ngực cô. Cô ở dưới thân thể anh thở gấp, mặt ửng hồng, anh thích vẻ thẹn thùng của cô giống như không có cách nào kháng cự lại anh.

Anh và cô mây mưa triền miêm trên ở trên ghế so pha, sau đó anh lại ôm cô vào phòng ngủ.

Ban đêm đi qua rất nhanh, sau khi cô ngủ say anh vẫn tỉnh táo, anh còn phải viết lập trình.

Anh vào phòng tắm, sau khi tắm xong đi ra cô vẫn nằm trên giường ngủ say, hơn nữa nhìn rất đáng yêu.

Chư từng có người phụ nữ nào ngủ trên chiếc giường này, nhưng anh lại cảm thấy cô ngủ trên đó vốn không có gì bất ngờ, anh hoang mang đứng bên giường nhìn cô thật lâu, lại không biết nên làm gì với cô.

Thôi, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, hiện tại anh cũng chỉ có thể nhìn.

Đáng ghét!

Phiền não xoa xoa mái tóc ẩm ướt, anh nhíu mày thầm mắng một câu, xoay người ra khỏi phòng ngủ, quay trở lại phòng làm việc.