Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu

Chương 3-1




Hàng cây ngoài cửa sổ đang rụng những chiếc lá cuối cùng.

"Mình nghe nói cậu đã từ chức tại tập chí ‘Vòng quanh tráí đất’ rồi."

"Mùa đông năm nay rất lạnh, không biết mấy hôm nữa có tuyết rơi không?" Đường Lâm cắt bò bít tết, hỏi một đường trả lời một nẻo.

"Thật sao?" Á Lệ Toa không để ý đến sự né tránh của cô, tiếp tục mở miệng hỏi tới.

Đường Lâm dừng động tác cắt thịt bò, nhìn mỹ nữ tóc vàng trước mặt, biết cô ấy sẽ không buông tha, Đường Lâm thu tầm mắt lại nhìn đĩa thịt bò bít tết của mình, tự nhiên lại không muốn ăn nữa.

"Đúng vậy." Cô trả lời.

"Tại sao?"

Cô để dao nĩa xuống, thở dài trong lòng, rõ ràng có thể nhận thấy bữa ăn này đã bị phá hủy. "Cậu biết tại sao mà."

Cô không tin Á Lệ Toa lại không biết nguyên nhân, dù sao cô cũng công khai bí mật rồi.

"Cho nên đó là sự thật. Cậu không thể cầm máy chụp hình được nữa? Không thể bấm máy được nữa?" Á Lệ Toa cũng để dao nĩa xuống, thu hồi nụ cười, nghiêm nghị nhìn người trước mặt từng được khen là thiên tài chụp ảnh thế hệ mới.

Nhìn Đường Lâm cam chịu, cô đơn giản không thể tin được.

"Đường Lâm, ngay cả khi cậu bị gấu đuổi, bị thổ dân vây bắt, bị voi rượt, thậm chí đi lạc trong rừng mà bị sốt rét và thương hàn nhưng vẫn tiếp tục kiên trì chụp hình, bây giờ cậu lại nói từ bỏ? Đừng có nói đùa!"

"Tại sao cậu lại quan tâm đến vấn đề này?" Cô giương mắt nhìn Á Lệ Toa, nói thẳng vào vấn đề.

Á Lệ Toa là bạn cùng phòng với cô khi học đại học, nhưng hai nguời không phải là bạn thân, sau khi tốt nghiệp tỉnh thoảng có liên lạc cũng vì cả hai đều ở Seattle mà thôi.

Á Lệ toa trời sinh giống như nữ vương, bốn năm đại học cô ấy liên tục là hoa khôi của trường, cha là trùm truyền thông, tiền trong nhà nhiều đến nỗi có thể chất đầy căn phòng các cô ở lúc đó, cô ấy đi tới đâu đều có một đám ruồi bọ chạy theo để lấy lòng.

Cho đến bây giờ Đường Lâm cũng không hiểu vị thiên kim tiểu thư này tại sao lại không chịu ở trong ngôi biệt thự sang trọng mà lại chạy đến chen chúc với các cô trong cái phòng ký túc xá nhỏ như lồng chim.

Mặc dù xét về cá tính hay gia thế hai người đều khác nhau rất xa, cuộc sống đại học vẫn là mệnh ai đó sống, sau khi tốt nghiệp đương nhiên cô xin làm việc tại một phòng chụp ảnh nhỏ này, Á Lệ Toa lại khiến mọi người kinh ngạc, từ bỏ sự che chở của cha, từ một nơi xa xôi chạy đến Seattle, xin làm một phóng viên nho nhỏ của một tờ tạp chí, quyết tâm làm từ chức thấp nhất làm lên.

Trong thành phố này không có mấy người biết Á Lệ Toa là con gái của ai, Đường Lâm vẫn tưởng rằng cô ấy sẽ giống như những vị đại tiểu thư khác làm được vài tháng sẽ từ bỏ, không ngờ rằng cô ấy không từ bỏ mà chỉ trong vòng vài năm đã làm cho tạp chí ấy sinh động hẳn.

"Tại sao lại quan tâm đến vấn đề này?" Á Lệ Toa trừng mắt nhìn cô, sau đó cười. "Bởi vì mình muốn hợp tác với cậu."

Cô nhíu mày, "Hợp tác?"

Nhìn thấy cô cũng không muốn động đến thức ăn trên bàn, Á Lệ Toa ngoắc tay, phục vụ lập tức đi tới, dọn thức ăn trên bàn xuống.

"Mình mới được thăng chức cách đây vài ngày." Á Lệ toa cầm khăn ăn lau miệng, sau đó mới lấy danh thiếp đưa cho cô. "Bây giờ mình làm Tổng biên tập. Công ty của mình định làm một chuyên mục mới về địa lý, mình cần một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhất định người đó có thể lên núi xuống biển, và không có tính tình cổ quái, có thể chụp được tấm hình có chất lượng tốt, hiểu rõ vị trí địa lý, hơn nữa còn phải có thể đột nhiên đi công tác vài tháng."

Đường Lâm cầm tấm danh thiếp mới tinh kia, im lặng một lúc lâu, sau đó cười khổ nói: "Cậu biết mình không có cách nào."

"Những lời đồn bên ngoài đều là những lý do hoang đường vốn không thể thuyết phục được mình." Á Lệ Toa nhìn cô, nghiêm túc nói: "Mình biết cậu vì chụp ảnh mà phải hy sinh những gì, mình không tin cậu có thể dễ dàng từ bỏ như vậy."

Cô nhìn cảnh ngoài phố, tự giễu nói: "Sự thật là, mình đã từ bỏ."

"Mình đã xem qua những tấm hình cậu chụp, mình nghĩ cậu rõ ràng hơn mình thế giới này không giống như trong hình. Mình biết sự kiện kia đã đả kích rất lớn đến cậu, nhưng theo mình thấy đó chỉ là việc rất nhỏ, gặp phải thử thách cậu phải vượt qua nó, trốn tránh không phải là cách hay, cậu càng trốn, nó càng sẽ bám theo cậu cả đời."

Không tự chủ nắm chặt nắm đấm, cô vẫn nhìn cảnh ở ngoài, im lặng.

Á Lệ Toa thấy thế, cũng không ép cô, lui từng bước nói: "Như vậy đi, chuyện này thật ra cũng không cấp, cậu không cần phải trả lời mình ngay bây giờ, chí ít đồng ý với mình cậu sẽ xem xét."

Cô cười khổ, cái gì cũng không nói.