Biển mênh mông phản xạ ánh nắng mặt trời, ánh sáng rực rỡ màu vàng khiến người ta không thể mở mắt ra được.
Cô ngồi ở mũi thuyền, lấy máy chụp hình ra, dùng vải sạch lau màn hình, lau thật sạch dụng cụ kiếm tiền của cô.
Địa phương quỷ quái này bừa buồn chán vừa nóng, mặc dù thỉnh thoảng trên mặt sông sẽ có gió, nhưng gió thổi vào người mồ hôi lại nhễ nhại rất khó chịu, thuyền đi thẳng tới, bình thường chỉ khi nào thuyền đi ngang qua bóng của bụi dây leo thì mới thấy mát, chỉ là dưới bóng cây rất nhiều muỗi vằn và ruồi khiến người khác phải sợ hãi.
Không lâu sau thuyền rời khỏi dòng chảy chính, ngoặt vào một nhánh sông, đi vào giữa rừng mưa nhiệt đới, thuyền ở trong dòng sông nhỏ nhô lên theo cơn sóng lớn, rong rêu, và bèo cũng nhấp nhô dao động theo cơn sóng đó.
Đường Lâm lau sạch máy chụp hình liền cất các thiết bị vào trong rương, mới lắp phim đã thấy một con rắn xinh đẹp đang cuốn vào một cành cây khô, cô ra hiệu cho lái thuyền người Ấn Độ giảm tốc độ, để thuyền chầm chầm lướt qua nó.
Cô từ các góc độ khác nhau liên tục chụp hình, đến địa phương này được vài ngày cô cũng chụp được trên trăm tấm ảnh từ thực vật đến phong cảnh.
Nói thật chỗ cô đi công tác luôn luôn cực kỳ không thoải mái, nhưng mà nơi càng xa xôi càng ít người khai thác cho nên cảnh đẹp tự nhiên khiến con rung động.
Một con vẹt xinh tươi rực rỡ bay lướt qua đầu cô, xém chút nữa là cô có thể bắt được nó, sau đó lại chụp hết một cuộn phim, cô lại đổi một cuộn mới.
Cô luôn tận lực nắm bắt cơ hội chụp ảnh, cho dù bây giờ kỹ thuật của cô đã tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên cầm máy chụp hình, nhưng mỗi lần cầm máy lên thì có thể chụp được bao nhiêu cô liền chụp, đó là theo thói quen nhiều năm kinh nghiệm khiến cô hiểu được, một tấm hình đẹp bĩnh viễn không bao giờ ít, tấm này chụp từ góc độ này thì đẹp, có lẽ góc độ đó còn đẹp hơn, bây giờ ánh sáng tốt nhưng một giây sau ánh sáng sẽ tốt hơn.
Nhánh sông nhỏ chảy sâu vào trong rừng rậm không thấy một tia mặt trời, phía trước có ánh sáng, mấy ngày trước bọn họ chọn bờ biển này làm nơi ở tạm, trong nơi ở họ đang nấu cơm, cô ở xa cũng nghe được mùi thơm của thức ăn.
Cô đeo rương thiết bị chụp ảnh của mình lên vai, chuẩn bị khi thuyền đến gần bờ thì sẽ xuống thuyền, liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông cường tráng đang đứng trên bờ biển.
Trong nháy mắt cô tưởng mình nhìn lầm, dù sao trong trí nhớ của cô người đàn ông kia trắng từ đầu đến chân, chứ không giống người đàn ông trước mặt cô, cơ thể phơi nắng da đã thành màu đồng, hơn nữa làm sao anh lại xuất hiện ở đây? Bình thường gọi anh đi công viên cứ như lấy mạng anh vậy, huống chi đây là rừng mưa nhiệt đới.
Nhưng là... cô chưa từng gặp người nào có mái tóc màu bạch kim như anh...
Thuyền càng tiến vào, tim cô đập càng nhanh, cô họng thắt chặt, khuôn mặt của anh càng ngày càng rõ ràng, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, con anh màu hổ phách lóe lên.
Người lái thuyền tắt động cơ, dùng kỹ thuật tốt nhất khiến thuyền dừng lại ngay trước nơi ở tạm.
Là anh, anh bị nắng ăn đen.
Anh lội nước đi đến cạnh thuyền, vươn tay ra vòng ra eo cô ôm cô lên bờ.
Giật mình nhìn anh, cô vẫn hơi mù mờ, không dám tin vào mắt mình.
"Anh ở đây làm cái gì?" Khi anh thả cô trên mặt đất thì cô liền hỏi.
"Em nói thử xem?" Hai tay cô vẫn đặt trên eo cô, cúi đầu nhìn cô, tức giận hỏi.
Tới đâu hai tuần, cô vẫn luôn ép mình không nên ngĩ đến anh, cô cho rằng thời gian sẽ làm phai nhạt tình cảm cô dành cho anh, nhưng giờ phút này tim cô lại đập rất nhanh, cô muốn vùi đầu vào ngực anh, hưởng sự dịu dàng của anh, muốn dùng sức lắc đầu anh ép anh nói anh yêu cô.
Cô gái vô dụng....
Đáng chết, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Cô liếc mắt nhìn anh, giọng khàn khàn đổi đề tài, "Anh đến đây đã bao lâu rồi."
"Hai tuần rồi." Cơ hồ anh nghiến răng mới nói được câu này.
Cô cứng người, bỗng ngẩng đầu nhìn anh, "Anh nói gì?"
"Sau khi em đi anh cũng theo đến đây." Anh phát điên, lo lắng và tức giận chất chứa hai tuần nay liền bộc phát toàn bộ. "Con mẹ nó, em có biết mình mới hết bệnh không? Đi nơi nào không đi lại chạy đến cái nơi gà không ỉa cứt, chim không đẻ trứng này!"
"Em..."
Anh lắc mạnh cô, nổi giận đùng đùng chửi ầm lên: "Em đang nghĩ cái gì? Em có não không vậy? Tại sao xuất ngoại cũng không nói với anh một tiếng? Số điện thoại anh đưa cho em là giả sao? Tại sao không gọi điện cho anh?"
"Anh..."
"Tại sao bọn em không đi theo lộ tuyến đã định? Cả ngày anh đều đi theo lưu vực sông của rừng mưa nhiệt đới, đi suốt hai tuần cũng không thấy tung tích của em, em có biết anh lo lắng sắp điên rồi hay không?"
Anh lại cắt đứt lời cô, Đường Lâm vốn hơi nổi cáu, nghe được những lời kia cơn tức đã vơi đi hơn nửa.
Anh lo lắng cho cô? Còn lang thang tại lưu vực sông Amazon hai tuần?
Cô nhíu mày, giơ tay lên che môi anh lại, ngăn cản anh nói tiếp: "Adam, ngậm miệng!"
Anh nheo mắt lại, vừa mở miệng định mắng tiếp thì một bàn tay nữa cũng giơ lên, đè lên môi anh.
"Em có lời muốn nói!" Cô nói.
Hai mắt anh vẫn nổi lửa, nhưng cuối cùng cũng im lặng.
"Thứ nhất nơi này không phải là nơi gà không ỉa cứt, chim không đẻ trứng, khu vực sông Amazon là báu vật mà ông trời ban cho loài người, trong rừng mưa nhiệt đới này trước mắt xác định có tám loại linh trưởng, ba trăm năm mươi loài chim, ba mươi bảy loài thằn lằn, báo, rái cá, cú mèo, khỉ."
Cô nhìn anh bình tĩnh nói: "Thứ hai em quên mở nguồn di động, khi em nhớ đến thì nó đã sơm rơi xuống sông rồi, nơi đó có cá Piranha(1)và cá sấu, cho nên em không muốn xuống nhặt, anh cũng không hy vọng em sẽ bị chúng ăn hết chứ.
(1cá Piranha: Cá răng đao có tên thường gọi là "cá cọp" (Piranha), một loại cá nước ngọt thuộc họ Hồng Nhung Characidae, có kích thước to lớn, một con cá Piranha trưởng thành có kích thước từ 14 đến 26 cm. Xuất xứ từ miền Tây Nam Brasil - Piranhas nên có tên gọi là Piranha. ) (Theo ta biết loài cá này cũng tấn công con người - Theo báo Thanh Niên đưa tin.)
Anh nghe vậy sợ trắng mặt, muốn nói chuyện nhưng hai tay cô vẫn đang đặt trên miệng anh, sau đó cô tiếp tục nói: "Thứ ba ai nói bọn em không đi theo lộ tuyến?"
Anh hí mắt nhíu mày, đưa tay chỉ chỉ tay cô đang đặt trên miệngmình, cô vừa buông tay ra liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: "Bọn em có đi theo lộ tuyến sao?"
"Á Lệ Toa là nhóm trưởng của nhóm, cô ấy định ra lộ tuyến em không có khả năng tự thay đổi chúng."
Anh cứng người, đi nhanh về phía nhà tạm, kêu lớn tên người nào đó: "Mạnh Khắc, tên đáng chết này lập tức lăn ra đây cho tôi."
"Anh tìm Mạnh Khắc dẫn đường?" Cô sửng sốt hỏi, vội vàng kéo: "Mạnh Khắc - Harris?"
"Em biết cậu ta?" Anh dừng bước lại, vẻ mặt khó chịu nhìn cô.
"Đương nhiên cô ấy biết, lần đầu tiên đi sông Amazon chính tôi là người dẫn cô ấy đi." Một người đàn ông bước từ trong nhà tạm ra, mỉm cười nhìn Adam, từ từ nói.
"Anh Mạnh!" Khi cô nhìn thấy người kia liền kêu lên, bỏ tay Adam ra chạy về phía người kia.
Mạnh Khắc ôm cổ cô, ân cần hỏi thăm: "Nha đầu, em có khỏe không?"
"Sao anh lại đến đây?" Cô vui mừng ôm lại anh, như một người anh trai, ngửa đầu nhìn anh, "Em tưởng anh về hưu rồi!"
"Á Lệ tới tìm anh, nói là có một người mới muốn đến sông Amazon tìm em." Mạnh Khắc cười tít mắt nói, "Anh nghĩ thật lâu rồi chưa gặp em, cho nên mới đến đây."
Cái gì người mới? Mẹ nó, quả nhiên tên tên khốn kiếp này cố ý mang anh đi vòng quanh khu rừng nhiệt đới!
Vẻ mặt Adam đen như than, lại thấy người đàn ông kia ôm Đường Lâm, một nỗi ghen tuông trào lên, không chịu được đưa tay kéo cô về, nổi giận nói: "Tôi còn chưa nói hết!"
"Nói cái gì?" Miệng Mạnh Khắc cắn một cọng cỏ, nhíu mày xen mồm vào.
Adam á khẩu, tức giận trừng anh ta, "Không liên quan đến cậu!"
Lại là câu này!
Thần kinh Đường Lâm căng thẳng, không hiểu sao lại tức giận, đẩy anh ra lạnh lùng nói: "Anh ấy quan tâm em cho nên chuyện của em đương nhiên liên quan đến anh ấy, anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, còn nếu không có thì quay về đi, em còn phải làm việc!"
Sắc mặt anh xanh mét trừng, không hiểu tại sao cô lại tức giận, anh từ Bắc Mĩ chạy đến đây, bị người này chỉnh hai tuần, giờ cô lại đuổi anh về?
Thấy anh một câu cũng không nói, mặt cô lạnh lùng xoay lưng đi về phía nhà tạm, anh tức giận đến nỗi không nói được câu nào, chỉ muốn một đấm đánh rụng răng người đàn ông tên Mạnh Khắc đang đứng trước cửa nhà tạm.