Mãnh Một Thân Cận Chỉ Nam

Chương 43




Tác giả: Hứa Bán Tiên

Edit: Cánh Cụt

Chu Lâm yên lặng thật lâu, không nói được lời nào, nỗi khổ trong lòng không ai biết.

Mạnh Nhất không tin được mà hỏi Chu Lâm: “Anh…… Sao anh tới nhà tôi?”

Chu Lâm nói: “Tôi muốn ăn nướng BBQ cùng cậu.”

Mạnh Nhất cười thành tiếng: “Anh có ngốc không thế?”

Chu Lâm ủ rũ nói: “Chắc vậy.” Là do muốn gặp cậu còn gì.

Mạnh Nhất hỏi: “Vậy giờ anh tính sao?”

Chu Lâm nói: “Để tôi xem hôm nay còn vé máy bay không, không còn thì sáng mai mới trở lại được.”

Chu Lâm nói cho Mạnh Nhất: “Cậu cứ sang nhà bên tìm dì Thẩm trước đi, ngày thường lúc ra ngoài tôi sợ quên mang chìa khoá nên vẫn luôn để ở chỗ dì Thẩm, cậu hỏi dì chìa khoá rồi tiếp tục ở nhà tôi đi.”

Mạnh Nhất nói: “Oke.”

Cúp điện thoại, Chu Lâm ngồi ở trước nhà Mạnh Nhất, lên mạng tìm vé máy bay.

Đúng lúc kì nghỉ hè mọi người hay đi du lịch, vé cùng ngày đều đã bán hết, còn dư lại duy nhất vé ba giờ sau khởi hành.

Chu Lâm tính thời gian, vừa rồi hắn bay đến xong gọi xe tới huyện chỗ Mạnh Nhất ở tổng cộng mất một tiếng rưỡi, lúc trở về còn phải kiểm tra xong vận chuyển hành lý, ba giờ sợ không kịp.

Chu Lâm thở dài, nghĩ thầm không kịp thì không kịp, dù sao Mạnh Nhất cũng đã trở về, sau hôm nay có rất nhiều cơ hội gặp mặt, không vội làm gì.

Vì thế Chu Lâm chọn vé quay về vào thời điểm sớm nhất sáng ngày mai, lại mất hai ngàn.

Mua xong vé máy bay Chu Lâm kéo hành lý ở khách sạn nhỏ ở gần đây, yên ổn vào nghỉ ngơi.

Nếu đã tới rồi, Chu Lâm cảm thấy không thể để một chuyến tay không như này, vì thế khi màn đêm buông xuống thì một mình ra ngoài tìm tiệm đồ nướng bản địa đặc sắc, ăn một bữa, cảm nhận khẩu vị chính tông của phương bắc.

Nhưng sau khi ăn xong, ngoại trừ giá cả hợp lí, hương vị cũng không khác tiệm dưới lầu chỗ bọn họ, Chu Lâm hơi không vừa lòng.

Đi ra từ tiệm nướng BBQ,Chu Lâm dạo một vòng chung quanh, muốn cảm nhận nơi mà Mạnh Nhất đã gắn bó nhiều năm, vậy mà trên đường gặp được đám nhóc choai choai.

Đám nhóc ai cũng cầm theo súng bắn nước đuổi nhau ở lối đi bộ, không cẩn thận làm nước bắn vào mọi người đi qua, bị mọi người kéo lại mắng một trận.

Chu Lâm đứng ở bên cạnh mỉm cười mà nhìn, nghĩ thầm Mạnh Nhất của chúng ta khi còn nhỏ chắc chắn không như vậy.

Huyện thành nhỏ cũng không có quá nhiều nơi, Chu Lâm tản bộ chưa bao lâu liền trở về khách sạn, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút, lấy tinh thần sáng sớm hôm sau ngồi máy bay về nhà.

Trước khi ngủ hắn ghé vào trên giường, định mở điện thoại tính phí chi tiêu lần ra ngoài này.

Vé máy bay đi lại lần này mất gần 4000, tiền xe cũng 600, thêm phí khách sạn cùng ăn nướng BBQ, tất cả vừa đủ 5000.

Một tháng tiền lương cứ như vậy mà ném xuống sông, Chu Lâm đau lòng nhắm mắt, cảm giác kinh nghiệm du lịch không mấy phong phú của mình sau lần này lại có thêm một bóng ma.

So sánh ra thì Mạnh Nhất bên kia thuận lợi rất nhiều, từ khi cậu quyết định trở về đến khi phi cơ bình an rơi xuống đất, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của cậu.

Ngoại trừ nhân tố ngoài ý muốn là Chu Lâm.

Thật sự Mạnh Nhất không ngờ được Chu Lâm sẽ tới quê cậu mà tìm cậu, khoảng cách xa như vậy, vậy mà người này không kêu một tiếng, nói đi liền đi.

Mạnh Nhất không hiểu mạch não của người này lắm, vừa thầm mắng hắn lại vừa thấy vui.

Khi biết rằng ở một thành phố xa xôi khác, có một người vẫn luôn nhớ thương mình như vậy, loại cảm giác này tựa như đột nhiên được ăn viên đường, ngọt ngào lại thỏa mãn.

Mạnh Nhất đặt hành lý ở cửa nhà Chu Lâm, dựa theo Chu Lâm nói, đi tới nhà bên hỏi dì Thẩm chìa khoá.

Dì Thẩm thấy Mạnh Nhất trở về nên rất vui vẻ, kích động mà nói: “Mạnh Nhất đã về rồi!”

Mạnh Nhất thấy dì Thẩm thì có cảm giác thân thiết, cười gọi: “Đã lâu không gặp dì.”

Dì Thẩm kéo Mạnh Nhất nói: “Ui trong khoảng thời gian cậu không ở đây, Chu Lâm nhà cậu sắc mặt kém lắm.”

Mạnh Nhất khẩn trương hỏi: “Anh ấy bị cảm nắng à?”

Dì Thẩm nói: “Chắc là bệnh tương tư đó.”

Mạnh Nhất sợ dì Thẩm lại nói ra gì đó giật mình, cầm lấy chìa khóa, vội vàng mở cửa trốn vào.

Cậu quen cửa quen nẻo mà về phòng mình từng ở hơn một tháng, trong phòng không có gì thay đổi, thậm chí đến sàn nhà cũng sạch sẽ như lúc cậu mới đi, Mạnh Nhất nghi ngờ trong khoảng thời gian cậu không ở đây, Chu Lâm cũng sử dụng cái máy hút bụi đắt đỏ kia.

Cậu đến cạnh bàn để hành lý xuống, nhìn thấy trên bàn trống không để một tấm thiệp, cầm lên xem, phát hiện là Trần Lê viết.

“Chúc mừng thầy Mạnh, chúc thầy có một ngày nhà giáo vui vẻ!

“Cảm ơn thầy đã giúp em trong khoảng thời gian trước, từ tiểu học lên tới cao trung, chưa từng có một người thầy nào đặc biệt quan tâm tới em như thầy, em rất rất cảm ơn thầy!

“Bạn học Hà Nghiệp vào lúc khai giảng học kì này cũng đã xin lỗi em, nói về sau không bao giờ để bạn học khác bắt nạt em, em suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định tha thứ cho cậu ấy, tương lai chúng em sẽ như bao bạn học khác.

“Lại lần nữa cảm ơn thầy đã cổ vũ và mở đường cho em, hy vọng mọi điều của thầy đều thuận lợi! Tình yêu sự nghiệp đều thu hoạch!”

Mạnh Nhất xem xong tấm thiệp mừng này, tức khắc dâng lên một cảm giác thoả mãn từ đáy lòng, loại thỏa mãn này cậu chưa bao giờ được trải nghiệm qua khi còn dạy học, đột nhiên cậu cảm thấy, mấy năm này sự nghiệp làm thầy giáo của cậu cũng được coi là thành công.

Mạnh Nhất tỉ mỉ gấp thiệp chúc mừng, sau đó mở vali rồi lấy từng thứ ra, để lại đúng vị trí khi trước.

Đang bày biện sắp xếp được một nửa, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng “gâu gâu”, Mạnh Nhất vừa nghe tưởng Nhị Nhị đói bụng, vội vàng buông đồ trong tay chạy ra ngoài ban công lấy đồ ăn.

Kết quả vừa ra ban công, nhìn thấy Nhị Nhị đang nằm ngửa giang bốn chân trên mặt đất, cái bụng tròn như ngọn núi nhỏ, trên sàn nhà có đặt một chậu rửa mặt inox bên cạnh, một nửa bên trong là thức ăn cho cún.

Mạnh Nhất nhìn đã hiểu, trước khi Chu Lâm đi hẳn là chuẩn bị thức ăn cún cho một tuần, lúc này mới có nửa ngày mà Nhị Nhị đã ăn một nửa.

Mạnh Nhất cạn lời với con cún ham ăn này, vỗ cái bụng nhỏ của nó mà phê bình một cách nghiêm túc: “Không được ngốc giống như ba của mày, biết không!”

Nhị Nhị rất có linh tính mà gật đầu lung tung, trông dáng vẻ rất muốn phủi sạch quan hệ với Chu Lâm.

Mạnh Nhất nhìn nó bất đắc dĩ mà cười, cột nó vào dây dắt chó, mang ra ngoài chạy bộ, chạy vài km, mãi cho đến trời tối mới về nhà.

Cuối cùng không biết con cún có tiêu thức ăn không, mà Mạnh Nhất lại mệt như cún*.

*Gốc là như vậy luôn ấy mn =)))

Còn ba của cún không biết gì ngủ ngon cả một đêm, ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, hắn đã trả phòng cho khách sạn, gấp không chờ nổi mà xuất phát đi sân bay.

Dọc theo đường đi Chu Lâm không ngừng cầu nguyện, hy vọng hôm nay không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, để hắn có thể thuận lợi gặp Mạnh Nhất.

Có thể là ông trời bị cảm động bởi thành ý của hắn, chuyến bay cùng ngày không trễ chút nào, tới gần giữa trưa thì đúng giờ đáp xuống sân bay.

Chu Lâm mở điện thoại, thấy Mạnh Nhất nhắn tin hỏi hỏi: “Anh tới chưa?”

Một tay Chu Lâm kéo hành lý, dùng một tay khác đánh chữ: “Tôi mới tới, giờ về nhà luôn, cậu chờ tôi.”

Lúc tin nhắn vừa gửi đi thì đồng thời nhận được trả lời: “Anh nhìn ở đằng trước đi.”

Trong lòng Chu Lâm đột ngột nhảy dựng, theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy người hơn một tháng không gặp kia đang đứng ở nơi cách hắn 5 mét, trong tay cầm điện thoại, mỉm cười với hắn.

Chu Lâm bước nhanh lên trước, cực lực kiềm chế cảm xúc hưng phấn của mình, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Mạnh Nhất cười tủm tỉm mà nói: “Tới đón anh ăn nướng BBQ.”