Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 62: Huấn Luyện Tập Trung Bắt Đầu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



23/07/2021
Edit: Nhật Nhật
...!
"Nếu sau khi tốt nghiệp, tôi thi đấu cho NBA, tại sao cậu không thể cùng đi?" Reese hỏi.

Nhiếp Xuyên choáng luôn, sau đó nở một nụ cười bất lực: "Lấy trình độ này của tôi...!Làm gì có chuyện được chơi cho NBA? Căn bản là sẽ không có đội bóng nào để mắt đến tôi cả!"
Tuy là giải sinh viên toàn quốc NCAA là cái nôi đào tạo ra lớp cầu thủ trẻ cho NBA, nhưng mà phải thực sự có tài năng xuất chúng mới được, nếu không dừng có mơ được đặt chân vào đó.

"Nếu thật sự có đội bóng gửi lời mời cho cậu thì sao? Cậu có đi không?"
"Hả?" Nhiếp Xuyên ngây người, cậu thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Có thể chơi trong giải bóng rổ của NCAA đã là vượt ngoài dự liệu của cậu rồi, còn NBA...!Thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

"Như vậy đi, nếu chúng ra đều được đội bóng rổ NBA nhìn trúng, vậy cậu chọn đội nào, tôi sẽ đi đội đó cùng cậu."
Nghe Reese nói xong Nhiếp Xuyên chết máy luôn.

Cái gì mà "Cậu chọn đội nào, tôi sẽ đi đội đó cùng cậu"?
Nói nghe cứ như gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó vậy!
"Nhưng mà cũng có thể là không có đội nào nhìn trúng tôi hết!" Nhiếp Xuyên bắt đầu thấy lo lắng.

"Nếu chúng ta cùng chơi bóng rổ cho đến khi tốt nghiệp mà không có đội nào để mắt đến như lời cậu nói, vậy chúng ta cùng đi tìm việc làm là được rồi."
"Này, ý anh nói là không có đội bóng nào vừa mắt tôi hay là không có đội nào vừa mắt anh thế hả?"
Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy tư duy logic của Reese hơi có vấn đề.

Hay là nói tư duy logic của học sinh xuất sắc, loại học dốt như cậu không bao giờ thể hiểu nổi?
"Tôi nói là cậu.

Tiếng vỗ tay tán thưởng và vinh quang khi chơi bóng rổ đối với tôi, không có ý nghĩa lớn như vậy.

Cho dù không phải là ngôi sao bóng rổ NBA, tôi cũng tự tin là mình có thể cho bản thân một cuộc sống thoải mái.

Nhưng, chơi bóng cùng ai thì lại rất quan trọng."
Reese đánh xe ra ngoài.

Nhiếp Xuyên vẫn còn đắm chìm trong câu nói kia, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.

Cho nên, đối với anh tôi cũng là một người rất quan trọng, có đúng không?
Cho nên, tôi có thể tiếp tục những ảo tưởng của mình?

Cho dù đây chỉ là lời nói động viên anh dành cho tôi, tôi cũng có thể nghĩ là, so với bóng rổ, tôi vẫn quan trọng với anh hơn, đúng không?
Mắt Nhiếp Xuyên lại bắt đầu nóng lên, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên rất sợ Reese sẽ phát hiện ra những suy nghĩ nhỏ nhen trong lòng mình.

"Này, Reese, anh có từng thật sự thích một ai đó không, rất thích, cực thích ấy?
Lúc xe dừng đèn đỏ, Nhiếp Xuyên dùng tiếng Trung hỏi.

Không biết tại sao, cậu rất muốn thảo luận về đề tài này với Reese, nhưng lại không muốn cẩn thận chú ý ngôn từ để che dấu tâm tư của mình, cho nên Nhiếp Xuyên chọn dùng ngôn ngữ mà cậu am hiểu nhất.

"Tôi chỉ từng thích có một người, có nên không có kiểu so sánh "Rất thích" hau "Cực thích" đó." Reese cũng trả lời Nhiếp Xuyên bằng tiếng Trung.

"Ừm, nhưng tôi có."
"Ồ, vậy làm thế nào để cậu xác định mình "Cực thích" một người? Reese hỏi ngược lại.

"Anh ấy khác với tất cả những người khác.

Khi tôi thích anh ấy, hơi thở của anh ấy, thậm chí là đầu ngón tay anh ấy không cẩn thận chạm vào tôi một cái thôi, tôi đều sẽ ở trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại nhớ về nó.

Hơn nữa, tôi vĩnh viễn không thể mở miệng thổ lộ...!Bởi vì tôi tuyệt đối không thể thất bại." Nhiếp Xuyên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cậu có biết chỉ số thông minh của mình không được cao lắm không?" Reese hỏi lại.

"So với anh, người có IQ gọi là cao rất ít." Nhiếp Xuyên ủ rũ trả lời.

"Ý của tôi là, những kẻ ngốc thường không tự tìm phiền não cho mình, cũng không đa sầu đa cảm như vậy.

Cậu chỉ cần làm một kẻ ngốc vui vẻ là được rồi.

Cho dù thích một ai, cho dù đó là người không thể như thế nào, trước khi kết cục tới, cậu cũng cứ làm một kẻ ngốc hạnh phúc đi."
Reese duỗi tay lại, xoa xoa sau gáy Nhiếp Xuyên.

Tay anh luôn rất mạnh mẽ hữu lực, nhưng động tác lần này lại vô cùng nhẹ nhàng.

Xong thật rồi, tôi càng thích anh hơn rồi...!Làm sao bây giờ?
Về đến phòng ký túc xá, lợi Nhiếp Xuyên vẫn hơi sưng, hiệu quả của thuốc tên cũng hết, cậu đau quá, mặt mũi nhăn hết lại như quả táo tàu.

"Tôi chơi game với cậu.

Chơi game cậu sẽ không nhớ tới cơn đau nữa."
Nghe Reese nói vậy, Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động.

Nhưng buồn một nỗi, đường mạng trong khu ký túc xá đang bảo trì, bọn họ không chơi game online được.

"Xem ra Thượng Đế cũng muốn cậu nhớ kỹ đau đớn này." Reese nói vậy.

Sau đó ngồi xuống trước bàn tiếp tục làm luận chứng cho đề toán của mình.

Nhiếp Xuyên vừa bụm mặt vừa nhìn bóng lưng Reese: "Vậy anh nói chuyện với tôi một tí đi, như vậy tôi cũng không nhớ đến đau nữa.

"Được rồi, cậu muốn nói cái gì?" Reese vẫn tiếp tục giải đề.

Nhiếp Xuyên không tin là Reese có thể một lúc làm hai việc: "Từ hồi bé anh đã mơ trở thành nhà toán học rồi à?"
"Tôi có có ước mơ gì hết, nhưng ba tôi nghĩ tôi rất thích hợp để trở thành một luật sư.

Nếu tôi chăm chỉ học pháp luật, có thể đi lên con đường mà ba tôi đã trải sẵn.

Ông ấy cảm thấy tôi sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của mình."
"Ừm...!Anh độc mồm độc miệng như vậy, rất thích hợp làm luật sư, hơn nữa anh còn có suy nghĩ, tư duy logic rõ ràng nữa." Nhiếp Xuyên bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Reese mặc vest, khuôn mặt lạnh te đứng trên toà, một phát moi hết lỗ thủng trong lời bào chữa của đối phương ra, đập tan từng cái một, dùng ưu thế áp đảo chiến thắng.

"Nhưng tôi lựa chọn học toán.

Năm đầu tiên, ông ấy hầu như không thèm nói chuyện với tôi.

Sau đó, một hôm, chúng tôi chạm mặt trong tang lễ của ông ngoại, ông ấy hỏi tôi tại sao không muốn tiến vào giới tư pháp.

Tôi nói cho ấy ấy biết, bởi vì quan hệ giữa người với người thay đổi quá nhiều, không đơn thuần như toán học.

Mà biến chuyển trong quan hệ giữa người với người trước sau gì cũng không chạy thoát hai từ Lợi ích, không giống như toán học, có vô số khả năng sẽ xảy ra.

Sau đó không hiểu sao ông ấy nghĩ thông, tuy là không mấy để ý đến chuyện của tôi, nhưng không đến nỗi không nói với nhau câu nào."
"Được rồi...!Người làm ba ai cũng vậy hết.

Ba tôi cũng hi vọng tôi học kinh doanh hoặc là kế toán gì đó." Nhiếp Xuyên chống đầu nói, "Bậc cha chú luôn hi vọng chúng ta đi trên con đường họ đã từng đi qua, hoặc là học tập những lĩnh vực mà họ quen thuộc, có kinh nghiệm của họ, chúng ta có thể sẽ bớt phải đi một chút đường vòng một chút."
"Cậu có thích khoa công nghệ thông tin mà mình đang học không?" Reese hỏi.

"Thực ra tôi thích học lập trình hơn."
"À...!Cậu thích trò chơi."
"Hà hà, có lẽ cả đời này tôi sẽ không thể trở thành niềm tự hào cho ba mình.


Cho nên tôi chỉ có thể kiêu ngạo vì chính mình." Nhiếp Xuyên nhoẻn miệng cười.

"Phù hợp với tính cách của cậu."
"Với cả Reese này, kể cả tôi có thể chơi cho NBA hay không, nếu anh thực sự thích bóng rổ, thì không nên dễ dàng từ bỏ như vậy...!Bởi vì tôi sẽ kiêu ngạo vì anh.

Có lẽ trước kia không phải...!Ngày hôm qua cũng không phải, nhưng hôm nay, vào giờ phút này, tôi cảm thấy tương lai nhất định sẽ như vậy." Nhiếp Xuyên chăm chú nhìn theo bóng lưng đối phương.

Nếu có một ngày, bọn họ không còn là bạn cùng phòng của nhau nữa, cũng không còn là đồng đội, thậm chí còn không phải kiểu bạn bè một tuần gặp nhau hai ba lần, Nhiếp Xuyên hi vọng sẽ có một nơi mà cậu có thể thường xuyên nhìn thấy đối phương.

Reese ngừng lại không nhập công thức vào máy tính nữa, anh nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu, mười mấy giây sau, anh tắt hết các giao diện, mở miệng nói: "Ngủ đi."
"Anh không biết cảm động là gì đúng không?" Nhiếp Xuyên bất mãn bĩu môi, cái đoạn mà cậu vừa nói ban nãy chính là câu nói cảm động nhất mà cậu nghĩ ra được.

"Tôi nói, ngủ." Reese xoay người lại, chọc chọc cái má bánh bao vì mới nhổ răng của Nhiếp Xuyên.

"Tôi còn chưa buồn ngủ!" Nhiếp Xuyên gạt tay Reese ra, giờ còn chưa tới mười giờ nữa mà!
"Không có game để chơi, cũng không có sô cô la, cậu còn có thể làm gì? Ngủ." Reese nhắc lại lần nữa.

Nhiếp Xuyên chỉ đành xoay người, quen thói thò tay vào trong vỏ gối.

Cậu lần lần sờ sờ mới lần, tay cũng thò vào tận trong góc, sau đó lập tức gào lên: "Gì vậy trời! Chỗ sô cô la tôi để trong gối đầu đâu hết rồi?"
Cậu trừng mắt nhìn về phía Reese, nhất định là đã bị Reese "Tịch thu" hết rồi!
"Ngủ." Reese đã cho đôi chân dài của mình vào trong chăn.

"Sô cô là của tôi đâu?" Nhiếp Xuyên vô cùng tức giận ngồi bật dậy, hoàn toàn không có ý định nằm xuống.

"Lập tức đi ngủ." Trên mặt Reese không có chút biểu cảm nào, ngay cả chút áy náy vì đã lấy đi hết chỗ sô cô la của Nhiếp Xuyên cũng không có.

"Không tìm được sô cô la của mình, tôi không ngủ được!" Nhiếp Xuyên cố chấp nói.

Đó là sô cô la Bỉ, A Mao gửi cho cậu! Cậu mới ăn được có một nửa!
"Ăn sô cô la cậu càng không ngủ được." Reese đáp.

"Có phải anh lấy sô cô la của tôi rồi không!" Nhiếp Xuyên xác định, cũng khẳng định trăm phần trăm!
"Tối hôm qua không phải cậu đã ăn hết rồi à?"
Reese rốt cuộc cũng chịu quay mặt sang, ánh mắt như muốn nói "Lẽ nào cậu còn trẻ như vậy mà đã bị bệnh đãng trí tuổi già rồi"?
"A? Là thế à?" Nhiếp Xuyên đột nhiên có chút hoài nghi, không biết có phải mình đã nghĩ oan cho Reese rồi không.

"Đúng thế.

Mỗi này đi tập cậu còn mang theo để ăn, lấy đâu ra mà còn được."
Nghĩ như thế, thì hình như Reese nói cũng có lý.

"Sao tôi vẫn nhớ là còn một thanh mà nhỉ?"
"Cậu nhớ nhầm rồi.

Giấc ngủ có thể giúp cậu cao lên, còn giúp cậu khôi phục trí nhớ đấy."
"Thật à?"
"Ừ."
"Vậy tôi đi ngủ! Ngày mai tôi muốn bên gối mình có nguyên một hộp sô cô la!" Nhiếp Xuyên kéo chăn lên.

Reese ở đối diện tắt đèn giường đi.

Mấy hôm sau, cuối cùng thì chỗ răng bị nhổ của Nhiếp Xuyên cũng hết sưng, nhưng mỗi lần trước khi đấu tập, cậu mà muốn bóc sô cô la ăn, kiểu gì Reese cũng sẽ nhắc nhở cậu bằng tông giọng lạnh như băng: "Cậu chưa trồng lại răng đâu, sô cô la sẽ bám vào khe hở đấy, cậu chắc chắn mình muốn ăn tiếp à?"
Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy cuộc đời này không còn gì tươi đẹp nữa!
"Vậy hôm nay tập xong, anh dẫn tôi đi trồng lại răng nhé?"
"Không có thời gian."
Cảm giác thê lương ngày càng tăng...!
Hai tuần cuối của tháng mười, đợt huấn luyện tập trung cho giải NCAA cuối cùng cũng mở màn.

Không chỉ có đội tuyển bóng rổ, mà đội bóng bầu dục, mà cả các sinh viên tham gia những môn thể thao khác đều tiến vào trạng thái tập luyện điên cuồng.

Hoạt động "Midnight Madness*" đến càng làm cho Nhiếp Xuyên ngạc nhiên hơn nữa.

*Kiểu tiệc hóa trang Halloween đó các cô.

Từ ngày thứ sáu trung tuần tháng mười, toàn bộ khuôn viên trường đều lâm vào trạng thái "Mất khống chế".

Trải qua hơn nữa năm chờ rồi lại chờ, sự nhiệt tình của sinh viên đã không thể đè nén được nữa.

Các đội cổ vũ của mỗi môn thể thao đều bắt đầu màn trình diễn lộng lẫy của mình, thậm chí còn đốt lửa trại trong sân trường, các sinh viên tụ lại với nhau, bắt đầu nhảy nhót.

Đội bóng rổ cuối cùng cũng bắt đầu chính thức huấn luyện.

Đội bóng rổ DK cũng mở rộng của sân bóng để những người hâm mộ có thể tới tham quan tình hình tập luyện.

Nhiếp Xuyên và Reese đến sân bóng tập hợp, lúc này mới phát hiện trên khán đài đã đầy ắp những người là người, trên mặt của họ có người vẽ huy hiệu của DK, có người thì cầm banner ghi tên cầu thủ yêu thích của mình.


Tên của Reese quá dễ kiếm, còn có Carlo và Ewing nữa.

Ngay cả Black Mount cũng có không ít fan.

Tiếng hò hét cuồng nhiệt của các cổ động viên vang vọng khắp sân bóng.

Âm nhạc vang lên, đội cổ động bắt đầu biểu diễn.

Lily nhảy dẫn đầu, thực sự rất thu hút.

Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên xem hoàn chỉnh bài biểu diễn của đội cổ động, tung người nhào lộn trên không, còn cả nhảy lộn về phía sau nữa, quả thực không kém gì vận đông viên thể thao.

"Này! Allen, cậu có ổn không đó?" Carlo vỗ tay cái độp ngay trước mặt Nhiếp Xuyên.

"Hả? Cái gì..." Nhiếp Xuyên ghé sát sang phía Carlo, ở đây quá ồn, cậu không nghe rõ Carlo nói gì.

Carlo cười ha ha hai tiếng, khoác tay lên vai Nhiếp Xuyên: "Tiếng hô hào cổ vũ này không chỉ thuộc riêng về bọn anh, mà cũng là của cậu nữa.

Ố...!Anh thấy tên của cậu kìa."
Carlo chỉ lên hàng ghế cao nhất trên khán đài, ở chỗ đó đều là du học sinh Trung Quốc, bọn họ lôi ra banner viết tên của Nhiếp Xuyên, còn đồng thay hô vang.

"Nhiếp Xuyên! Nhiếp Xuyên! Cố lên! Nhiếp Xuyên! Nhiếp Xuyên! Cố lên!"
Nhiếp Xuyên liếc mắt một cái đã thấy được Chu Bân cùng bạn gái An Tâm của cậu ta.

Cậu thực sự không ngờ được là, người luôn tỏ ra lý trí, không mù quáng đam mê cái gì như Chu Bân lại cùng những người khác chen chúc ở đây để cổ vũ cho cậu.

Còn cả An Tâm nữa, bình thường trông cô rất nhẹ nhàng nữ tính, giờ lại hò hét cổ vũ đến đỏ cả mặt.

Bọn họ chỉ lo tiếng cổ vũ của mình không đọ lại được với những người khác, thiếu điều không vác cả loa đến nữa thôi.

Lần đầu tiên Nhiếp Xuyên cảm nhận được, cậu không chỉ mang theo hi vọng của đội bóng DK mà còn là của bạn bè và những bạn học kia nữa.

Cám ơn mọi người, tôi nhất định sẽ gắng hết sức.

Khi huấn luyện viên Gordon đi ra đến giữa sân, toàn bộ sân bóng tức thì trở nên yên tĩnh.

"Cám ơn mọi người đã dành tình cảm cho đội bóng rổ DK.

Tin tôi đi, đây nhất định sẽ là một khởi đầu rực rỡ.

Năm nay, chúng ta sẽ chứng mình, DK không phải quý tộc sa sút, mà là vị vua danh chính ngôn thuận!"
Sau hai giây yên lặng, toàn sân bóng lần thứ hai sôi trào.

Trong sự sôi sục này, đội bóng bắt đầu bài huấn luyện thường quy, bao gồm cả ném rổ và thi đấu đối kháng.

Nhiếp Xuyên cứ nghĩ trong tình cảnh này cậu sẽ không thể nào tập trung tinh thần được, nhưng khi tầm mắt của cậu đối diện với Reese, tất cả âm thanh huyên náo xung quanh như đều dừng lại.

Ngoại trừ fan hâm mộ của đội bóng, còn có một vài phòng viên thể thao và trợ lý tuyển dụng của đội bóng NBA cũng tới để tìm hiểu, tất cả cầu thủ tham gia tập luyện càng có tham vọng thể hiện bản thân hơn.

Tuy Nhiếp Xuyên biết trong đội bóng đã ngầm thừa nhận cậu là thành viên chủ lực, nhưng huấn luyện viên Gordon vẫn bày tỏ một lần nữa, ông sẽ chỉ chọn người có thực lực tốt nhất, phát huy ổn định nhất trong lúc huấn luyện.

Trong suốt buổi tập, cơ bắp của Nhiếp Xuyên đều được kéo căng.

Tập luyện xong, các đội viên lần lượt đi đến phòng nghỉ ngơi bên trong, để trợ lý huấn luyện viên giúp xoa bóp thả lỏng cơ bắp.

Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên được massage chuyên nghiệp như vậy.

"Ôi? Sao mắt cá cậu vẫn còn mang theo khối chì vậy?"
Giọng của trợ lý huấn luyện viên tức thì hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi ngươi xung quanh.

"Ôi trời! Allen! Hôm nay lúc cậu chạy tới ném rổ, nhảy lên cao vậy, mà chân vẫn mang phụ trọng á!" Chuck kinh ngạc thốt lên.
.