Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 42: Còn Nấc Nữa Không






Edit: Nhật Nhật
...
Trận đấu lại tiếp tục, nhịp điệu vẫn nhanh đến nỗi làm người ta không thể thở nổi.

Thần kinh Nhiếp Xuyên cũng căng như dây đàn.
Thomas cướp bóng từ tay Black Mount, chuyền cho Wright, Nhiếp Xuyên bám sát, không ngừng quấy nhiễu, không cho Wright chuyền bóng.
Wright lừa bóng ra sau lưng, quay người muốn thoát khỏi sự đeo bám của nhiếp Xuyên, nhưng Nhiếp Xuyên lại xoay từ một bên khác qua, lần thứ hai chặn trước mặt Wright.

Cậu đã thích ứng với cách chơi của Wright rồi, nhưng Wright lại rất khó chịu với chuyện Nhiếp Xuyên cứ lớn vởn chắn trước mặt mình.
Ngay trong nháy mắt khi cậu ta chuyển hướng lần thứ hai, Nhiếp Xuyên đột nhiên cướp bóng, chạy thẳng đến dưới rổ của CBU.
Chỉ là còn chưa dẫn được bóng sang phần sân của đối thủ, bóng trong tay Nhiếp Xuyên đã bị cướp mất, xoay người nhìn theo, Owen đã dẫn bóng chạy ra xa.
Không có bất cứ loại kỹ xảo hoa mỹ nào, chỉ còn một chữ "Nhanh", nhanh đến mức Nhiếp Xuyên hoàn toàn không kịp phản ứng.
Có lẽ trong mắt những người khác Nhiếp Xuyên đã rất nhanh rồi, nhưng so sánh với Owen, chênh lệch vẫn hết sức rõ ràng.
Toàn bộ DK lần thứ hai quay về phòng thủ, Nhiếp Xuyên chạy theo sát phía sau Owen, Reese đã chạy đến trước mặt đối phương.
Owen đối mặt với Reese, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười, đột ngột dừng lại, nghiêng người, đưa bóng chuyền chếch về phía sau.
Đường bóng tốc độ cực nhanh, nhằm thẳng về phía Nhiếp Xuyên.
Trong mắt Nhiếp Xuyên tựa như có sao băng xẹt qua thiêu đốt, không hề nghi ngờ gì nữa, quả bóng này sẽ đập cho đầu cậu nở hoa luôn.
Theo bản năng, thân thể vô thức làm ra hành động tự vệ, Nhiếp Xuyên nghiêng đầu tránh, thâm chí còn giơ tay lên bảo vệ mình.

Quả bóng kia cơ hồ xẹt qua gò má cậu, được Thomas chạy ở đằng sau đón được.
Thomas dẫn bóng chạy về phía rổ, Carlo hô lớn: "Allen ——"
Nhiếp Xuyên muốn tiến lên, nhưng Owen đã xoay người lại chắn trước mặt cậu, còn Reese chạy đi ngăn cản Thomas, nhưng vẫn chậm một bước, bóng được Thomas vững vàng đưa vào trong giỏ.
"Cảm giác thế nào? Nhóc con?"
Owen quay đầu lại nở một nụ cười, Nhiếp Xuyên thấy trong mắt anh ta là sát ý nồng đậm.
Trên mặt là cảm giác đau rát, Nhiếp Xuyên giơ tay che.
"Thực ra tôi vốn muốn đập nát đầu cậu."
Ngón tay Nhiếp Xuyên run lên, quả nhiên cảm giác đó là chính xác...
Bỗng dưng, Nhiếp Xuyên lại nấc cụt một cái.
Ngay khi cậu nấc, Owen lập tức nhận bóng, nghiêng người vượt qua Nhiếp Xuyên, tư thế kia giống như đang bước chậm trên mặt trăng, cực kỳ tiêu sái.
"Không được từ bỏ!" Ewing hô lớn.
Nhiếp Xuyên bừng tỉnh, nhanh chóng đuổi theo.
Owen lại như cố ý chờ Nhiếp Xuyên truy cản, lùi về phía sau một bước, đứng ở ngoài vạch ném ba điểm.
Nhiếp Xuyên quan sát, Thomas đang bị Carlo kèm chặt, Wright thì đã bị Ewing chiếm mất vị trí đứng có lợi, Owen không thể chuyền bóng, anh ta muốn ném một cú ba điểm!
Nhiếp Xuyên bất chấp tất cả nhảy lên, muốn chặn lại cú ném này, mà phía sau Owen là thân ảnh Reese đang nhanh chóng chạy tới.
Tôi có thể ngăn nó lại!
Tôi có thể ngăn nó lại!
Độ cao Nhiếp Xuyên nhảy đến khiến Owen có hơi thất thần, nhưng trên mặt anh ta vẫn đang cười.
Đó là một cú ném Fadeaway [1], tư thế trên không của Owen cực kỳ đẹp, cực kỳ hài hòa, quả bóng lướt qua đầu ngón tay Nhiếp Xuyên bay ra.
"Pằng ——"
Ngón tay Owen làm động tác bắn súng, nhắm thẳng vào giữa trán Nhiếp Xuyên.
Mà phía sau Nhiếp Xuyên cũng truyền đến tiếng bóng đi vào rổ.
Owen không hề bị mất thăng bằng, chân phải của anh ta chống về phía sau, không để mình bị ngã ra.

Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, cậu rõ ràng đã cố gắng hết sức, rõ ràng nhảy còn cao hơn so với mọi khi, tại sao lại vẫn không thể cản lại được?
"Làm tốt lắm, chỉ thiếu một chút nữa thôi." Reese đứng sau lưng cậu nói.
Nhiếp Xuyên lại nấc cụt một cái.
Vòng tấn công kế tiến, Reese muốn chặn giữa Owen và Nhiếp Xuyên, thế nhưng anh lại bị Thomas kèm chặt, giống như tất cả thành viên của CBU đều cố ý khiến Nhiếp Xuyên phải đối mặt với Owen.
Owen vượt qua Black Mount, mạnh mẽ nhảy lên úp rổ, lúc bóng chạm đất nảy lên, lại giống như tên lửa lao thẳng về phía Nhiếp Xuyên, ngay cả thời gian để Nhiếp Xuyên lùi về phía sau cũng không có.
"Aaa!" Nhiếp Xuyên ôm bụng, đau gần chết, ngã bệt xuống sàn.
Dạ dạy cuộn lên, thiếu chút nữa là nôn ra.
"Allen!" Ewing vội vàng chạy đến xem.
Carlo túm cổ áo của Owen, tức giận nói: "Cậu cố ý làm vậy đúng không! Rốt cuộc là đã đủ chưa hả?"
Owen thờ ơ gạt tay Carlo ra, vô cùng có phong độ quý ông mà mỉm cười: "Bóng chạm đất rồi còn không tránh được, cậu còn trách tôi à?"
"Cậu..."
"Carlo, buông cậu ta ra đi." Reese đi tới, liếc nhìn Owen.
Nhiếp Xuyên vừa được Ewing kéo dậy, lại nấc một cái.
"Cậu vẫn đang nấc đấy à?" Ewing vỗ vỗ Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên ngượng nghịu cười.
"Có phải rất đau không? Đau quá thì cậu đi nghỉ chút đi?"
Lần này là Reese mở miệng: "Peter, cậu vào thay Nhiếp Xuyên.
Có cơ hội vào sân, Peter nghiêm túc gật đầu.
Nhiếp Xuyên ôm bụng đi về chỗ ngồi, Chuck đưa nước với khăn mặt qua cho cậu.
"Cám ơn."
"Đừng khách khí.

Nhưng mà Allen này, cậu lợi hại thật đấy, không có mấy người đứng trước mặt Owen mà có thể làm được như cậu đâu."
"Ừm."
Mọi người lại bắt đầu an ủi cậu đấy à?
Ngón tay cầm chai nước khoáng của Nhiếp Xuyên run run, chỉ có cậu mới biết, áp lực Owen mang lại cho mình lớn đến thế nào.

Giống như có làm thế nào cũng không thể vượt qua được vậy.
Nếu đây không phải là một trận đấu tập mà là một trận đấu chính quy, Nhiếp Xuyên không hề nghi ngờ là cậu sẽ bị đuổi ra khỏi sân, Owen sẽ không để cho cậu ở lại sân đến cuối cùng.
Nhiếp Xuyên biết, cho dù bây giờ cậu có quay lại sân, một khi đã bị Owen nhìn chằm chằm thì kết quả cuối cùng vẫn chỉ là bị chém giết không ngừng mà thôi.
Cậu không còn lòng dạ nào mà tiếp tục theo dõi trận đấu nữa, bởi vì trong đầu cậu đang chiếu đi chiếu lại động tác vượt người của Owen, mỗi một đường chuyền bóng, mỗi một lần lên rổ, giống như tất cả những thứ này chính là để làm cho cậu thảm bại, không chỗ dung thân.
Hiệp một cuối cùng cũng kết thúc.
Mấy người Carlo đi về chỗ ghế nghỉ.
"Allen, cậu có ổn không?" Carlo ấn ấn vai Nhiếp Xuyên.
"Cậu ấy cứ nấc cụt mãi thôi! Là tại cái tên Owen kia hết, vừa mới bắt đầu đã dọa sợ Allen rồi, sau đó nhân lúc cậu ấy đang nấc thì dẫn bóng đột phá! Thủ đoạn quá là âm hiểm!" Ewing tức giận bất bình nói.
Nhiếp Xuyên rất muốn nói "Cảm ơn" với Ewing, vì đã tìm nhiều lý do như vậy cho sự thất bại của cậu.
Tất cả những thứ này đều không liên quan đến việc cậu có bị nấc hay không, đơn giản là do tài nghệ của cậu không bằng người mà thôi.
Đây chính là người cùng một cấp bậc với Reese, cậu đứng trước mặt người ta y như con gián, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đế giày của đối phương giẫm bẹp vậy.
"Nghe nói bị nấc thì chỉ cần dọa một chút là sẽ khỏi đấy! Để anh dọa cậu một chút ha!"
Carlo vừa dứt lời, thì đột ngột túm cổ áo của Nhiếp Xuyên, giơ nắm đấm nhằm thẳng vào mặt của cậu.
"Carlo ——" Ewing sợ đến nỗi tim muốn rớt luôn ra ngoài.
Nhiếp Xuyên nhắm chặt mắt quay đầu đi chỗ khác, nắm đấm cảu Carlo dừng lại trên chóp mũi cậu.
"Ông là cái gì đấy hả! Tên ngu ngốc này!" Ewing đi lên, đẩy Carlo ra.
Nhiếp Xuyên lại nấc một cái.
"Ơ? Không có tác dụng à? Không phải mọi người vẫn nói bị nấc thì chỉ cần dọa sợ là sẽ hết à?" Tên mặt Carlo lộ ra biểu tình không hiểu kiểu gì.
"Làm sao mà có tác dụng được.

Nếu không lúc Allen bị bóng đập trúng thì đã hết nấc luôn rồi." Black Mount cũng bó tay với Carlo.
Lúc này, Nhiếp Xuyên cảm thấy có một lực đang lôi cậu đứng đậy, vừa ngẩng đầu nhìn thì chạm ngay ánh mắt của Reese.
"Reese..."
"Đi theo tôi." Thanh âm của Reese đè xuống rất thấp.
"Này, Reese! Ông muốn dẫn Allen đi đâu?" Ewing lo lắng hô lên.
"Nhà vệ sinh."
"Reese...!Sẽ không làm gì Allen đâu đúng không?" Ewing vẫn lo lắng không thôi, hỏi.
"Không đâu.

Bình thường đều là Reese dẫn theo Allen mà, Reese hiểu rõ đặc điểm kỹ thuật và trạng thái tâm lý của cậu ấy nhất.

Chờ hai người họ trở về, Allen nhất định sẽ khôi phục bình thường." Black Mount vỗ vai Ewing nói.
Lúc này, Owen đang ngửa đầu uống nước.
Wright thở dài nói: "Ài...!Bị bóng chạm đất của ông đập trúng, nhất định là đau lắm? Có cần phải đưa người vào viện không?"
Owen nhướng mày, buồn cười hỏi: "Sao nào, cậu thấy đồng tình với cậu ta à?"
Wright nhắm mắt lại nói: "Nếu tôi nói, tôi cảm thấy ông vẫn đang nương tay, không đủ tàn nhẫn thì sao?"
"Còn muốn tàn nhẫn thế nào nữa? Muốn tôi đánh cậu ta gãy xương luôn à?" Owen nửa đùa nửa thật nói.
"Lòng tự ái của cậu ta đều bị ông đè bẹp rồi còn gì?" Wright nhún nhún vai, "Lúc cậu ta nhảy lên, tôi thật sự nghĩ là cậu ta sẽ cản được cú Fadeaway của ông."
"Sao có thể?" Owen cười cười.
"Sợ là lần sau sẽ có thể."
Nhiếp Xuyên bị Reese lôi đi, hoàn toàn không theo kịp bước chân của đối phương, Reese sải chân đi nhanh về phía trước, khiến Nhiếp Xuyên gần như phải chạy chậm theo sau.
"Reese! Reese, anh làm sao vậy?"
Trong lòng Nhiếp Xuyên thấp thỏm không thôi.

Cậu biết chuyện mình để Owen đột phá qua người hết lần này đến lần khác quả thực rất đáng giận, nhưng mà...!Năng lực có hạn! Cậu vừa mới học cách bước đi, không thể một phát bắt cậu biết nhảy luôn được!
Bọn họ thực sự đi vào nhà vệ sinh, Reese mở một phòng ngăn, đẩy Nhiếp Xuyên vào trong.
Nhiếp Xuyên ngồi trên nắp bồn cầu, hoảng sợ ngước đầu nhìn Reese.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một Reese như vậy, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, bất cứ lúc nào cũng có thể nghiềm nát cậu.
"Cái kia...!Cái kia..."
Reese cúi người, hai tay chống bên tai Nhiếp Xuyên, chống lên bức tường phía sau, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống, khiến Nhiếp Xuyên không tài nào chịu nổi.
"Tôi hỏi cậu, cậu có sợ tôi không?"
Hả? Cái vấn đề quỷ quái gì đây?
Nhưng ánh mắt của Reese lạ cực kỳ nghiêm túc.
"Trả lời tôi, cậu có sợ tôi không?"
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, đang định cúi đầu xuống thì Reese lại nói như ra lệnh: "Không được cúi đầu, nhìn tôi, nói thật."
"...!Trước đây rất sợ...!Bây giờ..."
"Bây giờ làm sao?"
Khuôn mặt Reese cách cậu rất gần, Nhiếp Xuyên cảm thấy suy nghĩ trong đầu cậu dường như đã bị người kia nhìn thấy trong mắt, không ngừng xoay chuyển.

"Bây giờ không sợ nữa."
"Vậy, tôi với Owen, cậu nghĩ người nào lợi hại hơn?"
"Hả?" Nhiếp Xuyên không hiểu sao Reese lại hỏi như vậy.
"Nói thật, là tôi thì nói tôi lợi hại hơn.

Là cậu ta thì nói cậu ta hơn."
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, nhắm mắt lại tập trung suy nghĩ.
Trong đầu cậu hiện ra hình ảnh khi Reese lần đầu tiên úp rổ trước mặt mình.
Còn cả hình ảnh mỗi một lần luyện tập, khi đối phương dẫn bóng nhanh chóng vượt qua người cậu nữa.
Cùng động tác layup ngược rổ vào cái lần người này đấu với Raven.
"Tôi thấy, anh lợi hại hơn." Nhiếp Xuyên trả lời.
Đối với đáp án này cậu hoàn toàn không có chút băn khoăn nào.
"Vậy, nếu đến cả tôi cậu cũng không sợ, tại sao cậu lại sợ Owen?"
Lời Reese nói khiến Nhiếp Xuyên ngẩn ra.
Đúng vậy, tại sao cậu lại phải sợ Owen?
Vì lòng tự trọng à? Mỗi ngày cậu đều bị Reese đánh bại đến không ngóc đầu lên nổi, cho dù là Owen, bị anh ta vượt qua thì cứ thế thôi, dù sao cậu cũng không phải người đầu tiên bị anh ta đột phá, tự trọng gì gì đó có thể ném ra sau ót được rồi.
Hay là vì bị kỹ thuật chơi bóng của anh ta làm cho khiếp sợ? Đấy cũng có gì ghê gớm lắm đâu? Cậu còn từng bị Carlo phá bóng, đập cho chảy cả máu mũi kia kìa!
Cùng đối đấu với một cầu thủ giỏi khác ngoài Reese, đây là kinh nghiệm hiếm có khó tìm đến thế nào chứ?
Nghĩ lại coi, bước hụt kiểu Wade của anh ta thoải mái thế nào, kết hợp tốc độ cùng cách chuyển hướng trái phải, kỹ năng người - bóng hợp nhất đã đạt đến một cảnh giới nhất định!
Còn có cú Fadeaway của anh ta nữa, góc độ kia thực sự quá tuyệt.
Nhưng cái này trước giờ cậu chỉ có thể thấy lướt qua trong những trận bóng NBA đỉnh cao, giờ được xem trực tiếp ngay ở hiện trường...!Tại sao lại phải sợ chứ?
Nhiếp Xuyên há miệng, vừa định nói chuyện với Reese, thì cậu lại nấc một cái rõ to.
Aaa! Xấu hổ chết được!
Bỗng nhiên, Reese nhích lại gần, áp môi mình lên môi Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên giật bắn mình vội ngửa người ra phía sau, lập tức mất thăng bằng, may mà tay phải của Reese đang đỡ sau gáy cậu, nếu không cậu đã đập đầu vào két nước phía sau rồi!
Nhiếp Xuyên còn chưa kịp nghĩ xem là chuyện gì đang xảy ra, thì đầu lưỡi của Reese đã đang đường hoàng chen vào.
Đây là một nụ hôn hết sức bừa bãi cùng điên cuồng, khuấy đảo tâm trạng của Nhiếp Xuyên đến long trời lở đất.
Toàn bộ nhiệt độ cùng sức mạnh của Reese tràn vào trong cơ thể Nhiếp Xuyên.
Cậu không thể không ngửa đầu lên chịu trận, nụ hôn của Reese dường như muốn nghiền nát tất cả xương cốt của cậu luôn vậy.
Chỉ hơi nghiêng mặt sang thay đối góc độ, vai Nhiếp Xuyên lập tức rụt lại.
Reese lại như một bạo chúa, dường như muốn thông qua nụ hôn này lăng trì xử tử Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên giơ tay lên, dùng sức đẩy vai Reese ra.
Nhưng đối phương lại càng thêm dùng sức mút vào, bàn tay để sau gáy kéo cậu từ tư thế ngồi chuyển thành đứng thẳng.
Hai chân Nhiếp Xuyên nhũn ra như bún, căn bản là chẳng thể đứng thẳng lên được, Reese lại dễ dàng kéo cậu lên, dùng sức ép Nhiếp Xuyên vào trong ngực của mình.
Không biết nụ hôn này giằng co trong bao lâu, Nhiếp Xuyên thấy cậu sắp tắt thở đến nơi rồi, đối phương mới đột nhiên lùi ra khỏi môi cậu, buông lỏng tay, Nhiếp Xuyên cứ thế ngã ngồi về chỗ cũ.
Cậu ngây ngốc trợn tròn mắt nhìn Reese.
Đây là...!Đây là sao đây?
Không gian xung quanh lặng như tờ.
Reese đứng ở đó, nhìn Nhiếp Xuyên.
"Còn nấc nữa không?"
Một lúc lâu sau, Reese rốt cục mở miệng hỏi.
"Hả? Cái gì?"
"Tôi hỏi cậu, cậu còn nấc không?" Reese hất cằm.
Nhiếp Xuyên đột nhiên phản ứng lại, cả khuôn mặt lập tức đỏ như máu: "Này! Anh có nhầm không vậy! Anh hôn tôi là vì để tôi hết bị nấc ấy hả?"
"Đúng thế." Reese nói như thể đó là một chuyện hết sức hiển nhiên.
"Anh đưa cả lưỡi vào! Anh lại đưa lưỡi vào nữa!" Nhiếp Xuyên siết chặt nắm đấm của mình.
Cậu vừa muốn vung tay đấm một cú, cổ tay đã bị Reese thoái mái bắt được.
Reese nhíu mày: "Xem ra lá gan của cậu càng ngày càng lớn nhỉ, dám vung tay với cả tôi cơ đấy?"
Cơn tức vốn đã xông lên đầu của Nhiếp Xuyên tức thì héo rũ.
Nhưng mà cậu tức lắm! Thật sự rất, rất tức giận!
Đấy là nụ hôn...!Thôi được rồi, đây đã không còn là nụ hôn đầu của cậu nữa...
Lần trước ở trong thư viện, Reese đột nhiên nói muốn trả nụ hôn của Celine lại cho cậu, lần này thì ở trong nhà vệ sinh...!Cái kia...!Cái gì kia!
"Anh...!Không phải là..."
Một ý tưởng hết sức kinh dị xẹt qua trong óc Nhiếp Xuyên.
"Không phải cái gì?" Reese lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Nhiếp Xuyên đưa tay ra trước mặt Reese, cong cong ngón trỏ: "Anh không phải là giai cong đấy chứ?"
Reese nhìn Nhiếp Xuyên, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, làm tóc gáy của Nhiếp Xuyên cũng muốn dựng hết cả lên.
Sau đó, Nhiếp Xuyên hối hận rồi.
Cậu đang nói cái khỉ gió gì vậy trời!
Cho dù người khác không biết, nhưng cậu thấy còn ít sao? Dưới cái bản mặt nghiêm túc đứng đắn của Reese chính là một bản chất hết sức đen tối.
Quả nhiên, đuôi lông mày của Reese chậm rãi nhướng lên, nụ cười trên môi hoàn toàn có thể làm phái nữ trên toàn thế giới phải chói mù con mắt.
Chóp mũi của anh ta cách Nhiếp Xuyên không tới 1cm, hơi nghiêng mặt đi một tí là như muốn hôn lên.
Trái tim Nhiếp Xuyên một lần nữa bị đối phương câu lên.
"Cậu nói thử xem, đồ ngốc."
Nói xong, Reese đứng đậy mở cửa, đút tay túi quần đi thẳng ra ngoài.
Nhiếp Xuyên vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỉ thiếu nước chưa tự bứt trọc đầu mình nữa thôi.
Thượng Đế ơi! Nhiếp Xuyên, vừa nãy mày nói cái khỉ gió gì vậy?
Chuyện này so với việc bị bóng đập cho chảy máu mũi còn mất mặt hơn a a a!
"Này, cậu còn ngồi đó làm gì? Táo bón hả?" Reese nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén quét đến chỗ Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên vội vàng đứng dậy, đi theo sau đối phương ra khỏi nhà vệ sinh.
Ewing vừa thấy Nhiếp Xuyên đã lập tức chạy tới: "Allen! Allen, cậu không sao chứ?"
"Tôi ổn rồi.

Ha ha..."
Thấy Nhiếp Xuyên cười, Ewing cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu không có chuyện gì là tốt rồi.

Hiệp sau chúng ta cướp lại điểm là được."
"Ừ, tôi sẽ cố gắng."
Nhiếp Xuyên vừa nhìn sang, đã thấy Owen đứng ở phía bên kia sân bóng.
Owen lắc lắc bình nước khoáng trong tay như thể nó là một ly vang đỏ vậy, sau đó anh ta nở một nụ cười hết sức lịch thiệp với Nhiếp Xuyên, không hề có chút công kích nào, tựa như người vừa mới nãy dồn ép Nhiếp Xuyên đến mức tuyệt vọng trên sân bóng căn bản không phải là mình.
Vừa nghĩ đến chuyện mình bị bóng đập trúng bụng, Nhiếp Xuyên đột nhiên tức muốn xì khói, nhỡ mà cậu nôn hết số sô cô la lúc sáng mới ăn ra thì sao? Thế không phải quá lãng phí à!
Nhiếp Xuyên dùng khẩu hình nói với Owen một câu: "Đi chết đi."
Hai giây sau Owen mới hiểu được Nhiếp Xuyên muốn nói gì, ngẩn người một lúc, sau đó mới lại nở một nụ cười, ra điều thích thú lắm.
"Owen, ông cười cái gì thế?" Thomas hỏi.

"À, tôi đột nhiên cảm thấy tên nhóc kia thật là đáng yêu."
"A...! Vậy cậu ta xong đời rồi.

Ông càng thấy cái gì đáng yêu, lại càng muốn phá hỏng nó." Wright thắp cho Nhiếp Xuyên một ngọn nến ở trong lòng.
Hiệp thứ hai bắt đầu.
Wright dẫn bóng, phát động một đợt tấn công nhanh, vọt tới trước mặt Nhiếp Xuyên, hai người lần nữa đụng độ với nhau.

Liên tục hai bước thăm dò của Wright đều không lừa được Nhiếp Xuyên, cậu ta bèn chuyền bóng cho Owen ở bên cạnh, nhưng không ngờ, Nhiếp Xuyên đột nhiên nhảy lên, chặn bóng lại ngay trước mặt Owen."
"Ặc ——"
Khán giả xung quanh ồ lên, bọn họ không ai ngờ được là năng lực phản ứng của Nhiếp Xuyên có thể nhanh như vậy.
Nhiếp Xuyên dẫn bóng chạy nhanh, lần này có thể nào đi nữa, cậu cũng nhất định phải mang bóng qua được nửa sân.
Cậu biết Carlo và Black Mount đang ở ngay phía trước, sau cậu còn có Ewing, chếch ở bên trái là Reese, cậu có rất nhiều lựa chọn cơ hội.
Nhưng Owen đã đuổi theo, về đến khu vực ném ba điểm.
Nhiếp Xuyên đang định chuyền bóng, lại nghe Reese hô một tiếng: "Qua cậu ta! Nhiếp Xuyên!"
Đáy lòng Nhiếp Xuyên chấn động, căn bản không kịp nghĩ nhiều.
Owen mỉm cười.
Anh ta không biết rốt cuộc là Reese đánh giá Nhiếp Xuyên quá cao, hay là đang đánh giá thấp anh ta nữa.
Nhiếp Xuyên không hề có dấu hiệu sẽ chậm lại.
Owen đã quan sát Nhiếp Xuyên thi đấu mười mấy phút, anh ta biết Nhiếp Xuyên rất am hiểu cách dừng bóng đột ngột và kiểm soát không gian để đột phá hàng phòng thủ của đối phương.

Anh ta đã chuẩn bị kỹ, muốn ra tay ngay khi Nhiếp Xuyên dừng bóng, nhưng Nhiếp Xuyên sắp đụng phải anh ta rồi mà vẫn không hề giảm tốc độ, cánh tay cậu giữ bóng nâng lên trước mặt Owen, dùng khuỷu tay làm trục dao động, biến hướng một cách tối đa, nếu là người khác nhất định đã ngã sấp mắt rồi, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn có thể thoải mái đứng trước người Owen, thực hiện động tác.
Bóng người của cậu dao động rất nhanh, tự như bươm bướm đang vẫy đôi cánh của mình, sau đó lấy đà, lên rổ.
Đó là động tác bước hụt của Wade mà ở hiệp đầu tiên Owen dùng để vượt qua Nhiếp Xuyên!
Nhưng chuyện không kết thúc ở đó.
Owen nhanh chóng xoay người, mạnh mẽ nhảy bật lên.
Black Mount và Carlo chạy tới tiếp ứng, bởi vì lần này Nhiếp Xuyên lên rổ trăm phần trăm là sẽ bị Owen phá bóng rồi.
Nhưng Nhiếp Xuyên lại ở giữ không trung thu bóng về, từ dưới nách Owen truyền bóng cho Reese.
Reese nhảy lấy đà ngay tại chỗ, làm một cú dunk ghi điểm.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi thật dài.
Cậu cảm thấy không biết có phải mình đang nằm mơ không?
Cậu và Reese luyện tập với nhau nhiều như vậy, nhưng không có lần nào như vừa rồi...
Trời ạ! Cậu đã làm những gì thế!
"Allen...!Cậu đỉnh quá..." Ewing ngây ngốc mở miệng.
Nhiếp Xuyên nhìn về phía Reese, nhưng Reese chỉ nói với Owen một câu: "Đây chính là Lấy đạo của người trả lại cho người* mà người Trung Quốc thường nói."
*Đây là một câu nói rất bổ biến, ý nói dùng cách người ta đã làm để đối phó lại với họ, kiểu như câu gậy ông đập lưng ông bên mình ấy.

Mà nó dính với người Trung Quốc phía sau nên mình không muốn đổi thành thành ngữ đó, để nguyên ha.
"...!Thú vị đấy..."
Owen nhìn gò má của Nhiếp Xuyên.
"Owen...! Không ngờ ngay cả bước chạy Châu Âu [2] mà cái tên này cũng làm tốt như vậy.

Thật đáng ghét, tại sao nửa trận đầu không thấy cậu ta lấy ra dùng với tôi? Xem thường tôi đấy à?" Wright tức giận nói.
"Cậu ta vừa mới học được." Owen cười trả lời.
"Cái gì mới học được cơ?"
"Học từ chỗ của tôi."
"À à..." Wright nhìn bóng lưng Nhiếp Xuyên, đột nhiên cảm thấy năng lực mô phỏng của người này không phải có hơi kinh người à.
Owen đi đến bên cạnh Nhiếp Xuyên, cười nói: "Dám ăn trộm từ chỗ của tôi, cậu sẽ phải trả một cái giá đắt đấy."
Nhiếp Xuyên liếc mắt nhìn Owen một cái, hoàn toàn không thèm quan tâm ý anh ta nói là gì, chạy đi.
Sau mất đợt tiến công, Nhiếp Xuyên đều dẫn bóng đột phá hàng phòng thủ của của thành viên CBU, chỉ riêng lúc đối mặt với Owen, bóng mới bị đối phương cướp mất.

Nhưng Owen vừa nhảy lên lấy đà thì lại bị Reese chặn lại, công thủ giữa hai đội luân phiên thay đổi, bên này Owen vừa mới ghi điểm, năm giấy sau, Reese đã đoạt lại điểm về.
Khán giả ngoài sân hai mắt nhìn xem cũng không xuể.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên trải qua thi đấu cường độ cao như thế này.

Nếu không phải thời gian này có Reese huấn luyện cho, cậu đã sớm hết hơi rồi.
Nhiếp Xuyên lần thứ hai cắt bóng trong tay tiền phong hàng trong của đối phương, quay người lại đã lập tức đối mặt với Owen, đối phương đang mỉm cười nhìn cậu, lần này Nhiếp Xuyên trước sau đều bị kèm, trước thì có Owen, sau thì có tiền phong hàng trong của CBU.
Nhóc con, lần này xem cậu làm thế nào.
__________________________
[1] Fade away là một trong những kỹ thuật nâng cao trong bóng rổ, Fade away – một cú nhảy trong đó cầu thủ thực hiện sẽ phải ném bóng về phía rổ trong khi bật nhảy cách xa rổ.

Mục tiêu là tạo ra khoảng trống giữa người ném và người phòng thủ, khiến cho cú ném khó bị chặn hơn nhiều.

Tuy nhiên, cú ném này khó thực hiện hơn nhiều so với những cách ném bóng rổ thông thường vì nó đòi hỏi sức mạnh và độ chính xác cao hơn.
[2] Euro step được giới bóng rổ gọi vui là bước đi châu âu, đó là 1 kĩ thuật di chuyển zích zắc, nhằm đánh lừa đối phương để thực hiện những pha lên rổ.
Trong một bộ môn mà những cầu thủ cao to, dùng thể lực đang chiếm lợi thế thượng phong thì euro step như một cứu cánh giành cho các cầu thủ có chiều cao khiêm tốn nhưng có kĩ thuật tốt.
Bước chạy châu Âu này đòi hỏi sự tinh tế, chính xác, dứt khoát hơn là việc sử dụng sức mạnh thể chất.

Để làm được euro step không cần phải có chiều cao lý tưởng, sải tay dài...!những gì bạn cần làm là bước một bước chéo dài về một hướng để lừa đối thủ di chuyển theo, sau đó nhanh chóng dùng chân còn lại bước theo hướng khác để thoải khỏ người phòng thủ và cuối cùng kết thúc bằng một cú lên rổ gọn gàng mang về 2 điểm..