"Thương Lang? Anh làm sao có thể. . . . . ."
Trong bóng đêm, hơi thở của người đàn ông phối hợp cùng không gian tăm tối
tạo thành một khối khí, Tử Ca muốn xoay người lại nhưng bị anh ta chặn
lại, bàn tay anh ta dán trên bàn tay nhỏ bé của cô, nhiệt ấm đánh úp
lại, "Đừng quay đầu, tôi qua đây vì nghĩ cô không an toàn."
Câu nói của anh ta khiến sự uỷ khuất trong lồng Tử Ca càng phóng đại
hơn, mũi chua chát, Tử Ca chỉ cảm thấy hốc mắt có nhiệt , cô ngừng thở
để cho ý nghĩ chua chát thu hồi lại, "Tôi cực kỳ an toàn, Thương Lang,
anh không cần lo lắng cho tôi."
Mũi ngửi thấy mùi máu tanh
cực kì nhạt, hoà vào màn đêm lạnh giá, mùi máu nhạt nhoà không phải ai
cũng nhận ra được. Cô hốt hoảng định quay đầu nhưng bị Thương Lang đè
lại không cho nhúc nhích "Thương Lang, anh, anh bị thương?"
Giữa một mảnh tối tăm là khoảng trời xanh biếc. Tay của người đàn ông đặt
trên vai cô bỗng nhiên run run, qua một lúc lâu sau mới nghe được thanh
âm của anh ta, "Không có, không phải tôi."
Tử Ca thả lỏng
người, cô ngồi yên trên ghế dài, tâm tình có chút phức tạp. Không phải
Thương Lang bị thương, nhất định sẽ có người khác bị thương. Cô không
phải người trách trời thương dân đên nỗi đi suy xét chu toàn xem người
khác bị gì, đây là chuyện của Thương Lang , cô vô pháp tiếp thu.
MiuDĐLQĐ
"Thương Lang, tuy không biết nguyên nhân, nhưng là có thể buông tha cho ba tôi không?"
Không khí u ám, Thương Lang không trả lời, trên mặt anh ta có một vết máu dọc theo chân mày chảy xuống, nhìn thấy ghê người, vết thương khắc vào trên mặt anh ta, để cho khuôn mặt vốn cương nghị cùng lạnh lùng thêm phần
thô kệch, dã tính.
"Nguyên nhân." Anh ta hỏi, hai chữ, đơn giản mà lưu loát, thanh âm bình tĩnh không có chút gợn sóng.
"Ông ấy với tôi, không có ơn sinh thành nhưng có ơn dưỡng dục."
Thời gian qua thật lâu sau, lâu đến nỗi Tử Ca đều cho rằng Thương Lang không đáp ứng yêu cầu của mình, mới nghe được anh ta hỏi, "Tử Ca, nếu có một
ngày, người đứng ở cánh cửa giữa sự sống và cái chết là tôi, cô sẽ vì
tôi cầu tình sao?"
Thanh âm của Thương Lang cực kỳ nhạt, bàn tay anh ta dọc theo vai đến cổ của Tử Ca rút về, chậm rãi nâng gương
mặt cô lên, Tử Ca chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay khô ráo của anh ta có
sự ấm áp, cô cắn môi lại không biết nên trả lời như thế nào .
Cô sẽ, khẳng định sẽ.
Đúng là, Thương Lang, tôi biết, nếu như tôi trả lời anh như vậy, tôi sẽ đem
anh đẩy vào nơi mà muôn đời muôn kiếp anh không thể trở lại được. Tôi
không dám hứa hẹn, chỉ sợ anh sẽ phải trả giá.
Bởi vì, Hạ Tử Ca không đáng.
Bởi vì, tâm Hạ Tử Ca đã chết
"Tử Ca, tôi đáp ứng cô không đụng đến Hạ Xương Nguyên, nhưng tôi không có
biện pháp đi ngăn cản những người khác." Ánh mắt Thương Lang buông
xuống, anh ta đứng ở phía sau cô, ngăn cách bởi một cái lưng ghế, anh ta thấy được đáy mắt lóe ra nước mắt của cô, "Đúng là, Tử Ca, chỉ một lần
này thôi. Nếu có một ngày cô lại cần đến tôi, nếu để tôi phải chọn lựa,
vô luận cô yêu cầu tôi cái gì tôi đều không đáp ứng, đừng hận tôi"
Tử Ca giơ tay lên dán sát vào bàn tay anh ta, cô cắn môi nhẹ nhàng gật
đầu, lệ trong đáy mắt không nhịn được nữa tuôn rơi, "Thực xin lỗi,
Thương Lang, thực xin lỗi. . . . . ."
Cô còn nhớ rõ, thời khắc kia, cô hỏi, Thương Lang, nếu anh lỡ tay thì phải làm sao bây giờ?
Anh ta ngẩng đầu nói với cô, tôi không lỡ tay, trừ khi tôi chết.
Vậy nếu có người cầu xin anh đừng đi làm mấy chuyện đó thì sao? Cô nghiêng đầu hỏi anh ta.
Anh ta cũng không ngẩng đầu nhìn cô, tôi không đáp ứng.
Nếu anh đáp ứng?
Tử Ca, nếu tôi đáp ứng, người nọ nhất định là cô, cho nên, cô không cần
biết kết quả. Cô chỉ cần biết, những điều tôi hứa với cô nhất định sẽ
làm được.
"Cô không cần xin lỗi tôi, Tử Ca, là tôi
nguyện ý. Nếu quyết định ở bên cạnh hắn ta, vậy thì chiếu cố bản thân
thật tốt. Mộ Diễn. . . . . . Hắn không đơn giản."
Ánh mắt
lạnh lùng của Thương Lang nheo lại, trên gương mặt nhắc nhở việc ngày
hôm qua mình bị phục kích, từ trước đến nay trong mắt anh ta toàn là ý
nghĩ giết người, người sống có thể khiến anh ta bị như vậy đã ít lại
càng ít hơn, nếu anh ta không đoán sai nhất định một phần là do vệ sĩ ở Long Đàn Ám Ảnh.
Mà, hai lần giao thủ, đều có sự tồn tại
của Mộ Diễn . Nghe nói, Ám Ảnh cùng chủ nhân không chia lìa, nếu anh ta
đoán không sai, chủ nhân của Ám Ảnh cùng Mộ Diễn có quan hệ.
Cũng có thể người đó là Mộ Diễn.
Thương Lang cúi đầu nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt trở nên sâu thẳm, có được
vệ sĩ của Ám Ảnh nhất định là do Long Đàn cầm lái, Tổ chức hắc ám đệ
nhất Á Châu
Cái thân phận này, tuyệt đối không thể coi thường.
"Tôi sẽ không để anh ta làm gì mình, Thương Lang, một ngày nào đó, tôi sẽ rời đi. Tôi có tính toán riêng của tôi."
Bàn tay dán lên má cô rút lại, mất đi sự ấm áp gò má bị gió lạnh thổi run
lên, Tử Ca ngồi tại chỗ, bóng dáng của người ở sau lưng đã biến mất.
Trong khu đất nhỏ này ngẫu nhiên nghe được tiếng con nít cười đùa, Tử Ca lẳng lặng ngồi, mãi đến thân thể bị gió lạnh thấu vào xương mới đi về .
Vương Linh đã quét dọn xong, thấy Tử Ca trở về vội vàng ra đón, Tử Ca nhìn
thời gian đã không còn sớm , tiện đuổi Vương Linh đi rồi nghỉ ngơi,
chính mình xoay người đi về phía phòng ngủ lầu hai, lúc này Mộ Diễn chắc cũng không trở về.
"Hạ tiểu thư. . . . . ."
"Chuyện gì?" Tử Ca dừng lại nhìn bộ dáng Vương Linh muốn nói lại thôi.
"Không, không có gì, tôi chỉ muốn nói, cô, cô lên lầu chú ý một chút."
Tử Ca cười mỉm, cô gái nhỏ này chỉ thiện ý nhắc nhở mình thôi mà, ở lầu
hai chiếu ra một chút vầng sáng, Tử Ca lập tức đi vào phòng ngủ, tay cầm nắm cửa đột nhiên run lên, bên trong có dòng khí dị thường khác xa
khiến Tử Ca mạnh mẽ xoay người đi vào.
Phòng ngủ, ở một góc
đơn độc trên ghế sofa, người đàn ông ngồi bắt chéo chân, mùi thuốc lá
nhàn nhạt cùng mùi rượu nồng đậm chui ra, trong bóng đêm, chỉ có ánh
sáng duy nhất từ bên ngoài cửa sổ truyền vào là có thể nhìn thấy bên
trong đang xảy ra chuyện gì.
Con ngươi tối tăm của người đàn ông ẩn trong đêm tối, ngón tay quấy động cảm xúc, trong không khí mùi
rượu lan tỏa tới, "Anh, anh tại sao lại tới đây?"
Tử Ca kinh hãi thiếu chút nữa bỏ lại đồ trang sức ở phía sau, hai tròng mắt kinh
dị nhìn chằm chằm Mộ Diễn, cô cũng không dự đoán được trong phòng còn có một người, càng không nghĩ đến đột nhiên Mộ Diễn lại trở về.
Tâm tình trở nên khẩn trương, tay cầm nắm cửa vẫn không buông , trong
khoảng thời gian ngắn không biết chính mình nên tiến vào hay lui ra,
thân thể gắt gao dán sát vào ván cửa, Tử Ca chỉ cảm thấy trái tim mình
muốn nhảy ra đánh trống reo hò.
"Hạ Hạ, " Mộ Diễn đứng dậy, động tác của anh thong thả, duy trì một tốc độ nhất định, "Tại sao tôi không thể tới đây?"
Anh hỏi, ánh mắt yên tĩnh nhiễm một chút máu, mỗi bước đi đều mang theo sự
đè ép, Tử Ca khẩn trương đến nỗi hô hấp không thông, hơi thở quen thuộc
cùng mùi rượu đánh úp vào nha.