"Cô ước đi." Mộ Diễn ngồi ở bên trong, sắc mặt của anh dưới ánh đèn hết sức nhu hòa.
"Còn không có một cây nến thì ước kiểu gì" Người đàn ông này thật đúng là
chưa từng trải qua bữa tiệc sinh nhật nào sao? Tử Ca nhẹ liếc Mộ Diễn
thấy trên tay anh đang cầm một cây nến
Mộ Diễn lên tiếng
chê cười, thân thể anh ung dung tự tại áp lưng vào chiếc ghế sofa, trên
mặt thoáng qua vẻ vô lại,"Hạ Hạ, cô cảm thấy ước nguyện trước ngọn nến
này hay trước tôi thì tốt hơn?"
Ngữ khí của anh ổn định mà
ngông cuồng, mang theo vẻ bá đạo của Mộ Diễn, tay Tử Ca cầm nến dừng một cái, cô ngẩng đầu lên liền thấy Mộ Diễn khuých hắc tròng mắt nhìn chằm
chằm cô, đó là ánh mắt nhìn thấu tâm tư người khác.
Trong
lòng có chút mềm mại, không nói rõ được cảm giác bây giờ, cô nắm chặt
cây nến trong tay, dường như muốn bẻ gãy nó. Tử Ca cúi đầu, nét mặt của
cô biến mất trong bóng đêm.
Cô làm sao có thể quên, cảm xúc
của anh đối với cô có quá nhiều tạp chất, Mộ Diễn tin cô sao? Đột nhiên
buông tay, cây nến thả về chỗ cũ, lúc Tử Ca ngẩng mặt lên là lúc gương
mặt cô đã vui vẻ trở lại, một tay chống cằm, tùy ý cười,"Thật sự anh sẽ
cho tôi một điều ước sao? Nhưng anh có tính toán tiền vốn không?"
Lông mày Mộ Diễn giương nhẹ, anh nghiêng người tiến lên phía trước, để cho
Tử Ca nhìn thấy rõ đáy mắt chứ đựng sự tự tin của anh,"Hạ Hạ, tôi sẽ
không để mình lỗ vốn. Nhưng mà. . . . . . Nếu đây là nguyện vọng vào
ngày sinh nhật của cô, tôi có thể đáp ứng."
Dứt lời, thân
thể của anh dựa vào ghế sofa, Tử Ca nhẹ nhàng nghiêng đầu, đáy mắt có
chút ưu thương tràn ra, giữa bọn họ trừ giao dịch còn thứ gì khác?
"Trình Lan nói cho tôi biết, anh cùng Chung Nham trao đổi mảnh đất kia? Mộ
Diễn, tôi tra xét hồi lâu mới tra được nguyên nhân, chính phủ đã hoạch
định mảnh đất đó làm đường cao tốc, đúng không?" Ngước mắt lên, ánh mắt
cô chỉ còn một mảnh sắc bén.
Người đàn ông này, thủ đoạn của anh không thể khinh thường, cô vẫn hay nghĩ tại sao Mộ Diễn có thể dễ
dàng đem một mảnh đất ở Nam Bình nhường cho Chung Nham, dù sao Nam Bình
cùng Đàm Thành vẫn có quan hệ lệ thuộc, chỉ một lấy một ví dụ điển hình, giá đất ở Nam Bình cao hơn Đàm Thành 1/5 lần. Coi như Đàm Thành có mảnh đất phù hợp với kế hoạch của anh, nhưng đối với Mộ Diễn mà nói, cũng sẽ không dễ dàng buông mảnh đất ở Nam Bình ra.
Mộ Diễn nắm
chặt cái ly cao cổ, rượu đỏ đung đưa khiến người ta hoa mắt, khóe miệng
của anh nâng lên, trong đôi mắt toát ra sự tán thưởng,"Hạ Hạ, cô khiến
tôi phải kính trọng cô vài phần đấy, thời gian ngắn như vậy cũng có thể
tra được chuyện này. Chẳng qua, lời này của cô, là hỏi vì ai? Chung Nham hay là cho mình?"
Tâm Tử Ca ngẩn ra,"Hỏi vì ai? Có khác nhau sao?"
Đáy lòng có chút bi thương, cô và Chung Nham, ở trong long anh có khác nhau không? Dù sao anh cũng chỉ muốn chinh phục chướng ngại vật ở trước mắt . À, không, Chung Nham có lẽ được coi chướng ngại vật, mà cô, nhiều
nhất cũng chỉ là con đường nhỏ để người ta đi, bụi bặm cũng không đáng
kể.
Chẳng qua trong lời nói của anh có chút tán thành với
suy đoán của cô, vừa nghĩ tới chuyện cô phải cùng Tạ Phương để dành lại cổ phần bên Chung-Hạ , Tử Ca liền thấy đáy lòng dâng lên từng tia ác ý, cô thật không dám nghĩ đến khi sự tình bị tiết lộ, Chung-Hạ sẽ ra sao.
"Hạ Hạ, ở trước mặt tôi mà dám nhắc tên người đàn ông khác, người nào đưa cho cô lá gan?"
Tử Ca không trực tiếp trả lời Mộ Diễn, xem ra cô có hàm ý khác, đáy mắt
của anh đã từ từ đóng băng, trầm lãnh khiến người ta sợ, ngón tay nhẹ
khoát lên trên mặt bàn, vẻ mặt của anh tối tăm không rõ, giọng nói mang
theo mười phần lạnh lẽo.
Tử Ca nhẹ nhàng cười ra tiếng, đầu
nâng lên, mắt của cô lộ ra chút ánh sáng,"A, Mộ Diễn, anh để ý sao? Quan tâm trong lòng tôi có ai sao? Anh không quan tâm, anh chỉ để ý xem thân thể của tôi có trung thành với anh hay không thôi."
Nụ cười của cô lộ ra chút bi thương, ngay cả Tử Ca cũng không muốn phỉ nhổ bản
thân như vậy, nhưng cô nhịn không được liền muốn hỏi anh một chút, cũng
biết rất rõ anh sẽ không trả lời.
"Nếu như, tôi nói, tôi quan tâm thì sao đây?"
Tử Ca kinh ngạc ngẩng đầu lên, muốn nhìn xuyên thấu xem trong lòng anh
đang nói thật hay đùa, lời của anh khiến tim cô muốn nhảy ra ngoài, cái
loại cảm giác rung động này khiến cô không biết nên làm gì bây giờ
Cô. . . . . . Có thể nói sao?
"Hạ Hạ, cô cũng cảm thấy tôi đang quan tâm cô sao? Cô còn có tâm sao? Tôi
cho rằng lúc ở CK, họ đã dạy dỗ cô rất tốt. Đối với công việc của mình
nên có một tiêu chuẩn nhất định ."
Lời của anh như một cây
kim đâm thẳng vào trong lòng Tử Ca , rét lạnh trong nháy mắt xâm nhập
toàn thân, một tay xoa cánh tay, cô chỉ thấy ánh mắt của anh là sự khinh miệt cùng giễu cợt. Tại sao cô có thể quên, mình cũng chỉ một cô gái ở
CK được anh lấy về và cũng chỉ là loại phụ nữ lấy thân thể của mình ra
để giao dịch thôi, chỉ như thế mà thôi.
Là cô hy vọng xa vời, muốn cuộc sống của mình tốt đẹp hơn.
Giờ khắc này, tảng băng từ đáy lòng tràn ra, đông lạnh toàn thân, đôi môi
ngập ngừng hồi lâu lại ói không ra bất kỳ một câu.
Mộ Diễn, anh thật sự rất độc ác
"Tôi cho rằng bây giờ tôi đã rõ rồi." Quật cường ngẩng đầu lên, cô cười khó khăn.
Vô lực cúi đầu, nước mắt rơi xuống, không một tiếng động đập vào chiếc váy mặc trên người, chiếc váy màu lam nhạt bây giờ đã đậm màu hơn, ngón tay bấm thật chặt trên đùi, đau đớn lan tràn ra, cô toét miệng giống như
vui giống như cười, có lẽ đang cười nhạo mình nhiều chuyện, lại không
chịu ngẩng đầu lên xem người đàn ông đối diện đang làm gì, cô không cho
phép mình yếu đuối khi ở trước mặt anh, cô không thể để bộ mặt chật vật
này công khai ở trước mắt anh.
Trên mặt bàn khăn giấy bị cô
đẩy rơi xuống đất, mượn thời cơ nhặt lên , cô lau sạch , ngồi thẳng
người, lúc này cô đã chỉnh lại dáng vẻ của mình, chỉ rũ mí mắt xuống che đi tròng mắt đỏ ửng.
"Anh đã đáp ứng nguyện vọng của tôi,
vậy tôi cũng không kiểu cách, trong tay tôi có 25% cổ phần thu mua ở
Chung-Hạ, tôi biết anh muốn đem 25% này chuyển ra ngoài theo giá thị
trường dễ như trở bàn tay." Mà cô, muốn bán tháo.
"Hạ Hạ,
đây chính là những lời chân chính mà cô muốn nói lúc gọi điện thoại cho
tôi sao?" Anh hỏi, trong ánh mắt đã lộ ra nhiều phần ngoan độc.
Tử Ca mím môi, muốn cô nói như thế nào đây? Ngày đó, gọi điện thoại cho
anh, là bởi vì cô thật rất nhớ anh . Nhưng là, Mộ Diễn, anh hạ thấp tôi
như vậy, tôi còn để có ý định để ý đến anh nữa sao? Trên thực tế, là
Trình Lan nói cho cô biết, khi đó cô mới biết những thứ này. Nhưng mà
tôi không muốn nói ra sự thật này.
"Phải" Ván đã đóng thuyền cô dứt khoát trả lời, mắtMộ Diễn nhất thời sâu lạnh vô cùng, ánh mắt
sắc bén trực tiếp muốn đem cô bắn thủng, cô nói một chữ, đem hai người
đẩy vào tình cảnh này.
Cười, Khoé miệng Mộ Diễn kéo ra, anh nhìn về phía Hạ Tử Ca, hỏi,"Đây là ý nguyện của cô? Hạ Hạ, tôi đã đoán đúng."
Mộ Diễn đứng lên, anh liếc nhìn cô một cái sau đó không lưu luyến xoay
người rời đi, ở trước bàn ăn, Tử Ca vẫn cúi thấp đầu, cho đến khi nghe
tiếng bước chân của anh tắt hẳn.
Sau một lúc lâu, cô hít mũi một cái, cắt chiếc bánh ngọt thả vào trước mặt mình.
"Hai năm không có một bữa tiệc sinh nhật , qua hôm nay mình đã 26 tuổi rồi
đấy, sinh nhật vui vẻ." Tử Ca nhẹ nhàng chúc mình sinh nhật vui vẻ, rõ
rang đang cười, nhưng trong đôi mắt lệ đã trào ra, khống chế không nổi.
Phục vụ ở trong phòng ăn kinh ngạc nhìn người con gái đứng bên cửa sổ, một
cô gái trẻ tuổi sinh đẹp đang ăn từng miếng bánh ngọt nhưng.....khóc đến thương tâm.
"Cô không sao chứ? Chuyện gì khiến cô thương tâm như vậy?" Một khối khăn tay đưa tới.