Tử Ca mở mắt ra nhìn
người đàn ông bên cạnh, lông mi thật dài đột nhiên vụt sáng, lúc đầu cô
vẫn giả bộ ngủ, mà khi cô nằm bên cạnh, người đàn ông này ngủ càng say,
cánh tay của anh đang đặt trên eo của cô, ôm chặt lấy cô.
Lông mi nhẹ nhàng lay động, cô duy trì một tư thế, lẳng lặng quan sát
người đàn ông trước mắt, nếu như, quan hệ giữa bọn họ đúng là quan hệ
nam nữ bình thường, như vậy giờ phút này không khí sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng là, chẳng qua chỉ là nếu như, anh không phải người đàn ông của đời cô.
Đáy lòng tràn ra tiếng thở dài, Tử Ca cũng cảm giác mình điên rồi, tại sao đối với anh, cô lại động tâm?
Tâm ngơ ngẩn, Tử Ca chậm rãi nhắm mắt lại, mới vừa rồi, cô nghĩ
cái gì? Động tâm? Cô, thật đối với Mộ Diễn động tâm? Đôi mắt đóng chặt,
chân mày Tử Ca nhíu thật chặt, cái loại tâm tình phức tạp đan vào nhau,
cuối cùng cô cũng chỉ cười khổ mở mắt.
Chuyện động tâm với một người thì không có gì đáng xấu hổ, nhưng đối với Mộ Diễn, anh đáng giá để tôi động tâm sao?
Đứng dậy, động tác của cô cực kì êm ái kéo cánh tay của Mộ Diễn ra, chân không đứng trên sàn nhà màu đậm mà nhón lên đi nhẹ nhàng, Tử
Ca vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Sau lưng, ngày từ lúc cô tỉnh dậy người
đàn ông bên cạnh cũng dậy theo, anh mở mắt ra nhìn bóng lưng của cô biến mất sau cửa kính .
Tắm rửa qua loa, vốn Tử Ca muốn trùm khăn tắm đi ra ngoài, lại
thấy áo sơ mi của Mộ Diễn treo trên móc, áo sơ mi màu đen vải nhung có
in một ít hoa văn, Tử Ca cầm lấy nhẹ nhàng hít lấy hơi thở thuộc về Mộ
Diễn .
Bởi vì thứ quần áo kia có hơi thở của Mộ Diễn nên cô quyết định
mặc chiếc áo sơ mi của anh vào, cô cảm thấy hơi thở thân quen thuộc về
anh đang bao quanh mình, giống như Mộ Diễn đang ôm mình trong ngực.
Trên người của anh có mùi rất đặc biệt, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng
hương Long Đản, vì thế mỗi khi ngửi thấy cô đều bị lạc. Đem áo sơ mi
khoác lên người, hơi thở của Mộ Diễn liền bao vây cả thân thể cô.
Tử Ca biết quần áo của anh thuộc hạng sang, cô cũng biết ở phòng khác còn có quần áo của con gái, nhưng ai có thể thấu hiểu được ý định
nhỏ nhoi của cô.
Cô có ý định hèn mọn mà thành kính, Tử Ca đứng ở phòng tắm thấy mình trước gương, ngón tay chậm rãi viết bốn chữ trong hơi nước dày
đặc.
Thói quen, có đôi khi là chuyện rất đáng sợ.
Cửa kính mở ra khiến Tử Ca đột nhiên giật mình, cuống quít vẽ
loạn chữ trên kính. Mộ Diễn đứng ở cửa thấy cô mặc áo của anh mắt nheo
lại, khóe miệng tràn ra một luồng vui vẻ, anh không nói gì chỉ nhìn cố,
ánh mắt quét từ đầu đến đuôi.
Chữ viết trên gương đã mờ, ánh mắt đảo qua, người đã không thấy đâu.
"Không theo tôi đi tắm sao?" Anh cười, lấy tay kéo cổ tay cô để cô sát lại gần anh. Áo sơ mi của anh mặc ở trên người cô rộng lớn vô
cùng, từ góc độ này nhìn xuống có thể thấy tất cả ở bên trong. Trên
người cô là những vết tích loang lổ do anh tạo ra, anh cảm thấy vui,
thật vui.
Mộ Diễn không nói một từ, chẳng qua chỉ hỏi thăm,"Tâm tình rất tốt, bởi vì sao?"
Vừa nói bàn tay anh vừa dò vào vạt áo.
Đêm qua đủ các loại cảm xúc tràn về trong đầu cô, Tử Ca chỉ cảm thấy mặt mình như một giọt nước,"Thần kinh!"
Cô mắng, bỏ rơi Mộ Diễn vọt ra khỏi phòng tắm, từ cửa truyền ra tiếng cười của Mộ Diễn khiến cô thẹn muốn chết.
Trong phòng khách đã có người giúp việc đem thức ăn bày trên mặt bàn, đơn giản mà phong phú, bữa sáng theo kiểu phương tây, Tử Ca chỉ
nhìn một cái, cô liền vào phòng bếp, không phải là không thích bữa sáng
này, mà cô chỉ thích ăn theo ý mình.
Mộ Diễn đi ra, Tử Ca đang bưng đồ ăn để lên bàn, anh mới tắm
xong giọt nước đang còn đọng lại từ trên ngực trượt xuống, tạo thành một bức tranh khiến người ta phải nuốt nước miếng.
Mộ Diễn nhìn bát mỳ của cô trong lòng có chút suy nghĩ.
"Thế nào, không hợp khẩu vị?" Vòng qua bên cạnh cô, Mộ Diễn
ngồi đối diện với cô, người giúp việc vừa nghe xong hốt hoảng bu lại,"Hạ tiểu thư, cô xem, cô còn cần cái gì, trực tiếp phân phó cho tôi làm là
tốt rồi."
"Không cần chẳng qua là hôm nay tâm tình rất tốt, muốn mình xuống bếp mà thôi." Miệng của cô trấn an người giúp việc.
Tử Ca không để ý tới anh, ngồi thẳng xuống ăn mì, cô ăn một cách căm hận nộ khí đằng đằng, Mộ Diễn chỉ cười nhìn cô, có ý tốt muốn nhắc
nhở,"Chú ý nghi lễ dùng cơm ."
Lễ nghi cái đầu nhà anh!
"Phải không? Tôi nghĩ bởi vì biểu hiện tối qua của tôi chưa được tốt nên anh mới dư sức trêu chọc tôi"
"Tôi nói sai sao? Là ai tối hôm qua xin tôi? Vì thỏa mãn em mà . . . . ."
"Ai nói ?"
"Tôi nói ."
"Lời anh nói không được tính"
Vào! Chiếc dép chợt bay vào bộ mặt ghê tởm của người đàn ông đối diện
Tử Ca đem chiếc đũa hung hăng vỗ vào trên mặt bàn, sắc mặt của cô chợt
hồng, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được vẻ mặt thích hợp, anh. . . . . .Anh nhất định phải như vậy sao? Nói chuyện này ngay trước mặt
người khác, nói. . . . . . Trực tiếp sao?
"Hạ Hạ, vẻ tức giận của em khiến tôi muốn nhổ sạch gai trên
người em" Đa tình nhưng cũng nhiều gai, mà anh rất mong đợi ở một thời
điểm nào đó nhổ hết sạch gai trên người cô.
Biết da mặt cô mỏng, Mộ Diễn khoát tay ý bảo người giúp việc
đi xuống. Đợi đến mọi người chuyển ra phòng khách, Tử Ca chợt ngẩng
mặt,"Mộ Diễn, anh ngày càng không biết xấu hổ?"
Tử Ca âm thầm cắn môi dưới, cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ,"Tôi ăn hết rồi.
Tử Ca đứng lên, sắc mặt của cô đỏ ngầu, cô thật coi thường người đàn ông này quá rồi, không biết xấu hổ , xứng danh là thiên hạ vô địch, lời nói gì cũng nói được.
Bữa ăn trống không. Cô giận, anh cười.
Tử Ca hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, bưng chén vào phòng bếp. Chờ cô trở ra là lúc anh đang đứng ở cửa sổ gọi điện thoại, thấy cô đi tới
anh liền phân phó một câu rồi cúp máy.
Động tác của cô hoàn toàn lấy lòng anh, anh bỏ qua sự công kích
của cô, cười lớn kéo Tử Ca lại gần, bàn tay vỗ mông cô một cái ,"Đi thay quần áo, định quyến rũ tôi để tôi muốn em ở chỗ này sao"
Tử Ca lui về phía sau mấy bước, sắc mặt đỏ bừng nhìn Mộ Diễn,"Anh không biết xấu hổ nhưng tôi thì có."
Tình cảnh quỷ dị làm người khác đoán không ra, Tử Ca thất bại đành phải đi lên lầu chọn một bộ quần áo, mặc dù cô không thích mặc quần áo của
người khác.
Một lúc sau,
"Mộ Diễn"
"Tôi hôm nay nghỉ phép, Đàm Thành đối với tôi quen thuộc hơn, hôm nay tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho anh một bữa đi."
". . . . . . Bởi vì. . . . . . Khí trời rất tốt."