Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 9: Chật vật gặp nhau




Mộ thị làm việc ở Cao ốc, nổi tiếng về mặt kiến trúc, ánh mặt trời cao vút xuyên qua những tầng mây, không ai là không ngưỡng mộ, thật chói mắt. Cảm giác bị áp bách khiến cho Hạ Tử Ca khó chịu

Trước hôm nay cô vẫn còn lo lắng cho tương lai sau này, không một nơi nào chịu nhận cô, áp lực cơ hồ muốn đem cô ép vỡ, Cô hận không thể tại chỗ xe nát Chung Nham ra.

Hạ Tử Ca không hiểu, ba đã bị bắt bỏ tù, vì sao Chung Nham còn không bỏ qua cho cô, cô đã làm hết sức tránh xa anh, đem tất cả tôn nghiêm ném lại, hèn mọn sống sót, vì sao vẫn không cho Cô một con đường đi.

Ngày hôm qua Dung tỷ điện thoại, khiến Hạ Tử Ca ở bóng tối tuyệt vọng thấy được một đường ánh sáng. Nam Bình thị, Mộ thị đều cần những người biết giao tiếp , mà cô cũng rất phù hợp điều kiện thi tuyển.

Những năm gần đây, Mộ thị bắt đầu lướt qua bất động sản, kiến trúc, vật liệu xây dựng hành nghề, ở Nam Bình thị kiến tạo hai trung tâm thương nghiệp, một khi bắt đầu phiên giao dịch sẽ có hiệu quả rõ rệt.

Một bước ra khỏi thang máy ở lầu ba , Hạ Tử Ca mơ hồ, đúng không phải khoa trương Mộ thị rất giàu có

Lầu ba phòng tuyển chọn nhân viên, mùi nước hoa hàng hiệu ở trong không khí hoà vào nhau, tản ra nồng nặc.

Mọi người tới đây nộp đơn, đông nghịt người. Hạ Tử Ca ai oán , Cô nhớ Dung tỷ nói qua điều kiện tuyển dụng nơi này : Một, trình độ học vấn cao; Hai, từng có kinh nghiệm làm trong hộp đêm.

Công việc ở CK, cô chưa từng có quan hệ thân thiết với ai, cho nên cũng không hiểu rõ những người khác đến tột cùng là như thế nào , cô cho là, điều kiện như vậy nhất định không nhiều người lắm, nhưng không nghĩ. . . . . .

"Ai nha, Tử Ca, cô cũng tới đây sao." Thướt tha xinh đẹp, cái eo nhỏ nhắn, trên người là chiếc quần dài đầy hoa, Hạ Tử Ca giật mình

"Ghét , Tử Ca, cô thế nào nhìn người ta như vậy?" Thanh âm ngọt ngào khiến người ta tê dại, Hạ Tử Ca giật mình lần nữa, là tiểu thư nổi danh ở CK, Đinh Linh.

"Cô . . . . Thế nào lại tới chỗ này?"

"Dung tỷ không nói cho cô biết sao, dù sao tôi cũng là một tiểu thư, kinh nghiệm lại đầy mình, không có thua kém ai."

"Không có. . . . . . Kém. . . . . ." ?

"Ô, cô cho là quan hệ giữa nhân viên và khách hàng chỉ đơn thuần như vậy thôi sao? Xùy, cô xem một chút cô ăn mặc cái gì thế kia." Đinh Linh che miệng cười một tiếng, khinh miệt liếc Hạ Tử Ca, cái loại xem thường người khác khiến cho Tử Ca thật muốn nổi đóa.

Những người khác nghe Đinh Linh nói, rối rít nghiêng đầu nhìn sang, cười vang khe khẽ không ngừng.

. . . . . .

Cúi đầu xem trên người mình một chút, một cái áo sơ mi trắng và cái vày màu đen, nhìn cả hành lang thi nhau đua sắc, đủ loại màu, Hạ Tử Ca rất im lặng. Nghiêng đầu nhìn sang một bên, giả vờ mình đối với mấy người đó không thèm để ý.

Nhưng là, âm thầm rất nhanh bàn tay lại tiết lộ rằng trong lòng cô khát vọng một công việc, Cô cần gấp một phần công việc, coi như cô bị tất cả mọi người xem thường, Cô cũng không muốn ở trước mặt Chung Nham phải yếu thế .

Một trận huyên náo vang lên, tầm mắt mọi người đều tập trung vào cánh cửa thang máy vừa mở ra, khoác trên mình một bộ tây trang, dáng người thon dài cao ngất hút hết mọi ánh nhìn.

Anh một tay để ở trong túi, một tay tùy ý rũ xuống, đôi mắt đen như mực, anh hướng thẳng tới phòng tiếp tân.

"Tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong." Quản lý nhanh chóng nghênh đón.

"Lập tức bắt đầu." Giọng nói trầm thấp, nhàn nhạt phân phó.

"Oa. . . . . . Tử Ca, rất đẹp trai, bị người như vậy ôm nhất định rất có cảm giác, cô nói xem có đúng hay không." Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Hạ Tử Ca bị Đinh Linh lôi kéo, đột nhiên hồi tỉnh

Nhưng là, đáng chết, người nào đẩy cô một cái.

Đột nhiên thân thể lảo đảo xông về phía hành lang, Hạ Tử Ca còn tới không kịp xem tình huống chung quanh là gì người đã ngã xuống.

Phanh!

Ai da , ngã nhào trên mặt đất, cánh tay bị chống đỡ mặt đau muốn chết "Đáng chết!"

"Cảm tạ nghi thức nghênh đón của cô, nhưng mà thời gian của tôi có hạn." Ý là, chớ cản đường.

Hạ Tử Ca cúi thấp đầu, chỉ có thể nhìn đến một đôi giày da hàng hiều, bình tĩnh đứng ở trước mặt cô. Hạ Tử Ca hốt hoảng đứng lên.

Nếu như nói chẳng qua là giọng nói kia có phần khiến cô nghi ngờ, ánh mắt lạnh nhạt, Hạ Tử Ca thật hy vọng mình không xác nhận nhầm. Khuôn mặt này, giờ phút này ít đi một phần gian ác, nhiều hơn một phần tỉnh táo cùng lạnh nhạt.

"Phong cảnh không tệ." Mộ Diễn con ngươi liếc xem qua bộ ngực của cô, khóe miệng khơi mào châm chọc , cất bước lướt qua người của cô.

Hạ Tử Ca mặt cơ hồ hồng có thể rỉ máu, ông trời, ngươi còn muốn tiếp tục bêu xấu tôi đến khi nào, áo sơ mi màu trắng vì động tác lúc nãy khiến cho áo ngực của cô như ẩn như hiện.

"A! Tử Ca, tôi muốn cô đi ra ngoài kia, kiếm cái bao chui vào đi!" Với tiếng gọi kinh thiên động địa, để cho tầm mắt mọi tập trung trên người Hạ Tử Ca.

Đinh Linh, lão nương muốn làm thịt ngươi!