Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 28: Muốn (hai)




Tử Ca khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, trong bóng tối mắt của anh loé sáng, ngón tay thon dài dọc theo cổ cô trượt xuống, quét qua từng nơi trên cơ thể cô, dò vào quần của cô, một tay kia nắm tóc của cô chế trụ sau gáy, đôi môi mỏng lạnh đè ép xuống.

Môi của anh mang theo vị lạnh nhàn nhạt, hôn lên bờ môi mềm mại của cô, cô kinh hãi bị anh hôn thật sâu, bá đạo mà cuồng nhiệt đem cô cắn nuốt.

Hô hấp dường như bị hút hết , bàn tay giam cầm ở đầu của cô, để cho cô không động được chút nào, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên lồng ngực anh kháng cự, âm thanh nho nhỏ trong môi tràn ra.

Cô không thể hít thở!

Phút chốc, anh buông lỏng sự kiềm chế của mình, ánh đèn đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói mắt khiến Tử Ca khó chịu nheo mắt lại, Cô đỡ ngực há miệng thở.

Một phòng sáng ngời, nút áo sơ mi đã bị cởi hết ra, nịt vú bị kéo xuống hai phân, hai nụ hoa màu hồng nhạt nở rộ trước ngực, ánh mắt mê ly nhìn về phía Mộ Diễn, phảng phất không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mộ Diễn chẳng qua chỉ cong môi, trong đôi mắt nồng nặc sự châm chọc khiến thân thể Tử Ca không khỏi rùng mình, anh đặt tay trên vai cô, trong đôi mắt không có chút mê hoặc nào.

"Cô thật thấp hèn. Hèn hạ, xem dáng vẻ bây giờ của cô đi." Mộ Diễn tay đặt trên vai cô dùng lực, cả người cô bị anh xoay tròn, sau lưng là chiếc gương treo trên tường chiếu rọi toàn bộ thân thể của cô.

Mê hoặc mà dâm loạn.

Tử Ca mặt trong nháy mắt mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi hơi rung động, Cô âm thầm cắn hàm răng, cánh tay che trên người. Vẻ mặt yếu ớt chợt lóe lên, tiếp theo mặt trắng như tờ giấy liền bình tĩnh. Hạ Tử Ca có thể không có gì cả, nhưng cô không cho phép mình yếu ớt ở trước mặt anh.

Xuyên thấu qua tròng kính Hạ Tử Ca nhìn chăm chú vào người đàn ông phía sau, đẹp trai anh tuấn, lạnh nhạt như vậy, cô rất muốn biết thứ có thể làm cho anh quan tâm đến tột cùng là cái gì? Tại sao anh có thể không thèm để ý chút nào xé nát sự tôn nghiêm của người khác? !

Khuôn mặt tươi cười, Tử Ca nhìn chăm chú vào người đàn ông trong gương đứng phía sau cô, ngón tay bất mãn ở ngực mở ra, mang theo sự mê hoặc, khẽ trêu đùa nụ hoa trước ngực, thân thể của cô mềm mại đụng vào thân thể cứng rắn của anh, chậm rãi giãy dụa khích bác, một tay ôm cổ anh.

"Tôi cho là ngài thích, phục vụ ngài là nghề nghiệp của tôi không phải sao?" Hạ Tử Ca không biết xấu hổ, bởi vì cô không còn mặt mũi để xấu hổ.

Đôi mắt của Mộ Diễn đột nhiên tối lại, anh mãnh liệt muốn. Ngắm nhìn động tác của cô mà hoàn toàn bị nổ tung, "Hạ tiểu thư từ trước đến nay cũng phục vụ người khác như vậy sao? Ai ở cùng cô cũng thật là có phúc."

Bàn tay đột nhiên kéo áo sơ mi của cô xuống, lấy áo sơ mi quấn lấy cổ tay cô, Hạ Tử Ca hai tay bị áo sơ mi quấn quanh ở sau lưng, Mộ Diễn lộ ra hơi thở nguy hiểm, trong đôi mắt sâu thẳm muốn cô. Hạ Tử Ca trong lòng kinh hoảng, tay cô không cách nào nhúc nhích , một đôi con ngươi rốt cục hiện lên vẻ tức giận, "Anh. . . . . . Buông ra. . . . . ."

Chiếc lưỡi ở trên da thịt cô nhẹ nhàng lượn quanh, "Buông ra? Hạ tiểu thư không cảm thấy như vậy thú vị hơn sao?"

Thân thể bởi vì rét lạnh cùng sợ hãi khẽ run, bàn tay thô lỗ nắm lấy nụ hoa trước ngực, một trận tê dại vọt ra, Hạ Tử Ca khẽ nhếch cổ kìm chế mình. Hai chân không tự chủ buộc chặc.

Nhận ra được thân thể cô có phản ứng, Mộ Diễn khóe miệng tà nịnh cười sâu, bàn tay của anh dọc theo da thịt mềm mại dao động, một tay kéo nút cài, chiếc quần rộng thùng thình không cân xứng với thân thể cô trượt xuống, chỉ còn lại chiếc quần lót màu đen trên da thịt trắng nõn, cổ họng Mộ Diễn khô khan, trên người huyết dịch đột nhiên bành trướng, toàn thân cứng ngắc căng thẳng.

"Không. . . . . ."

Hạ Tử Ca ánh mắt đóng chặt, khóe miệng hô lên một tiếng không, lại không nói gì nữa. Trên người không có gì che chắn, anh lại quần áo chỉnh tề. Bây giờ ở trước mặt anh, cô yếu thế, thậm chí ngay cả một tia chống cự cũng không có.

Anh nóng bỏng cứng rắn để trên bắp đùi của cô, cách lớp vải mỏng, cô thậm chí có thể cảm nhận được phía trên mạch đập đang nhảy lên, hai chân khẩn trương đóng lại, theo bản năng muốn thoát ra, lại bị anh kìm chế. Bàn tay đi xuống tách hai chân đang đóng chặt của cô ra.

"Ưm. . . . . . Không muốn. . . . . ." Mặt cô đỏ bừng, sẽ không dám nhìn bộ dáng của mình trong gương.

"Không muốn? Không muốn như thế nào? Như vậy?" Ngón tay của anh đụng đến nơi mềm mại của cô, muốn đem cô ép đến điên.

"A. . . . . . Không. . . . . ." Hai tay dùng sức, bỗng nhiên hai chân lảo đảo một cái ngay sau đó được anh nâng đỡ.

"Phụ nữ ăn ở hai lòng." Anh khẽ cắn bên tai cô. Hai tay của cô bị vây, hai cánh tay của anh là sự chống đỡ thân thể duy nhất mà cô có, hai chân bủn rủn dọa người, Tử Ca trên mặt chuyển đỏ, khóe mắt bị anh bức ra một giọt nước.

"Chớ, cầu xin anh. . . . . ." Thanh âm của cô thật thấp cầu khẩn, lại mang theo sự uyển chuyển, dụ hoặc

Đáng chết! Trán của anh gân xanh thình thịch nổi lên, hạ thân đau dữ dội. Chỉ tại cô mà thôi, anh không ngờ tới mình sẽ bị một cô gái ảnh hưởng như thế, ngón tay phát tiết tựa như nhanh chóng dao động.

"Ừ. . . . . . A. . . . . ." Ngấm ngầm chịu đựng. Tiếng rên đứt quãng từ trong miệng tràn ra, cô khống chế không được thân thể đang nghênh hợp của mình, theo động tác của anh rên rỉ.

"Xem bộ dáng của cô một chút!" Bàn tay đột nhiên chế trụ ở cằm cô, bức bách cô mở mắt nhìn vào trong gương nữ, đôi mắt quyến rũ, ánh mắt mong muốn. Cầu xin. Bất mãn trống không, đôi môi hé mở, thân thể bị anh tuỳ ý đùa nghịch.

Cô bỏ qua một bên mắt, biết anh sẽ không bỏ qua cô, khẽ cắn đôi môi lại không chịu nhẹ giọng cầu xin tha thứ, bộ dáng quật cường của cô đã đốt lửa trong lòng anh, tay của anh kéo chiếc áo sơ mi buộc ở tay cô ra, da thịt dán lên chiếc gương lạnh như băng, thanh âm tà ác dụ dỗ.

"Ngoan, thấy rõ ràng tôi muốn cô như thế nào!"

"Ách. . . . . ." Tử Ca chỉ kịp rên lên một tiếng, hai tay mới vừa được tháo bỏ, anh liền không thương tiếc chút nào đi vào.

"Đau!" Hạ thân cô đau rát, cảm giác tê liệt, ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, hô hấp hổn hển một chút, anh càng không an phận thổi mạnh vào chỗ đau của cô.