Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 104




Tử Ca vểnh tai trực tiếp nghe anh nói, nhưng cái gì anh cũng không nói, phòng ngủ là một mảnh yên tĩnh. Tử Ca quay đầu có thể nhìn thấy lông mày anh đang trói chặt, nhìn ra được anh đang bị chuyện gì đó khiến bản thân trở nên phiền não, cô nghĩ muốn làm bộ như săn sóc an ủi, môi mấp máy hồi lâu vẫn không biết nói cái gì, cũng không mở miệng nói nữa.

Ngừng một hồi, chịu không được không khí trầm mặc này, Tử Ca đứng lên đi ra ngoài, mới vừa bước được một bước cổ tay đã bị nắm lấy, Mộ Diễn bóp chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống,"Sao lại thế này?"

Tử Ca nhìn lòng bàn tay của mình đã được cô thoa thuốc tím, chỉ là tay thường xuyên chạm nước nên muốn khỏi phải chậm một chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

"Hôm nay ra ngoài không cẩn thận bị ngã."

Mộ Diễn xuất thần nhìn chằm chằm miệng vết thương một hồi lâu, trong lòng anh nhớ tới một người con gái, bộ dáng nhỏ bé hấp tấp, luôn luôn làm tổn thương bản thân, mà cô gái nhỏ ấy cũng không thèm để ý, lần nào cũng đều lè lưỡi nói về sau sẽ chú ý hơn, nhưng anh vẫn chưa bao giờ thấy cô gái nhỏ ấy chú ý đến,"Có đau không?"

Lời nói vừa thốt ra, muốn thu hồi thì đã quá chậm.

Tử Ca ngớ ra, thanh âm của anh quá nhẹ, lời nói quan tâm như vậy cô chưa bao giờ được nghe từ chính miệng Mộ Diễn nói ra, trong lòng có chút chua xót có cả chút ấm áp, cô xấu hổ rút tay về, sắc mặt có chút đỏ, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm,"Không đau, qua vài ngày thì tốt rồi."

Cô quay đầu đi che dấu khuôn mặt đỏ ửng, bị anh cầm tay cô thấy như đang ở trên đống lửa, thật nóng.

Mộ Diễn để mặc cho cô rút tay đi, chỉ là lòng bàn tay có một cảm giác mất mác, nếu là cô gái nhỏ kia, cô ấy nhất định sẽ nhíu mày nói rất đau, sau đó nhìn chằm chằm bộ mặt lo lắng của anh mà nói xấu lắm nha.

Cho dù có giống nhau, cũng là hai cá tính, hai con người khác nhau. Mộ Diễn đứng lên đi ra khỏi phòng.

"Buổi tối không có chuyện gì thì theo giúp em mua vài thứ đi!"

Yêu cầu của cô có chút đột ngột, Mộ Diễn dừng bước quay đầu nhìn cô, không hề tiếp nhận yêu cầu, lời nói trong miệng của cô thốt ra có chút quỷ dị.

"Mua cái gì?"

"Trang sức, những thứ này trên người em đều đã cũ, nên đào thải rồi." Tử Ca rũ mắt xuống ngón tay vuốt ve chiếc vòng cổ, đó là thứ trang sức duy nhất Mộ Diễn tặng mà cô lưu lại trên người .

Kỳ thật cô không hề thích mấy thứ này, mang ở trên người rất phiền toái , nhưng mấy cô gái bị nhốt sẽ sinh cảm giác thèm muốn mấy thứ này mới đúng.

Người đàn ông nghe vậy, khóe miệng dương lên ," Đi, tiện ăn cơm ở bên ngoài cũng được."

Anh nói xong quay người trở về phòng ngủ, thay một chiếc áo sơ mi sau đó kéo Tử Ca đi ra ngoài.

Ngồi trên xe của anh, Tử Ca nghe tiếng đàn chậm rãi vang lên, cô đưa khuỷu tay để lên cửa kính, đầu hơi nghiêng, quan sát thần sắc của người đàn ông ngồi bên cạnh. Hình như, anh không thèm quan tâm câu nói lúc nãy của cô, ngược lại, khóe miệng nhếch lên thể hiện tâm tình của anh hôm nay khá tốt.

Mày nhịn không được nhăn lại, trong lòng Tử Ca có chút vội vàng, có chút thất vọng. Cô cho rằng nếu mình yêu cầu như vậy, Mộ Diễn sẽ có chút phản cảm, xem như cô đã đoán sai

Tử Ca khẽ thở dài, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thật sự cô quá mức nóng vội , không suy xét cho kĩ cứ nghĩ nó sẽ có hiệu quả ngay, bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, chẳng phải cũng chỉ ở được một thời gian thôi sao, nóng vội sẽ ăn không hết món đậu hủ nóng được.

n ủi chính mình một phen, khóe miệng Tử Ca dương lên ý cười, vài phần châm chọc vài phần an ủi, người đàn ông nhìn thấy miệng cô bất giác có ý cười,"Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Tử Ca hoàn hồn, cô sửng sốt một phen, mới đáp ,"Không có gì, chỉ cảm thấy được như vậy thật tốt, cái gì cũng không cần quan tâm, nhưng thích cái gì cũng có thể nhận được, rõ là. . . . . .rất tốt! Tại sao trước kia lại không nghĩ thông chứ?"

Ý cười trên khéo mắt kéo dài, trưng ra bộ mặt cam tâm tình nguyện vì người đàn ông này tu dưỡng.